Cố Niệm căng thẳng nhìn Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương gật đầu với cô: “Ngoan, chờ bọn anh trở về.”
Anh sẽ mang con trai cùng nhau trở về, hai người bọn họ sẽ không ai bị thương. Cố Niệm gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Chiêu Dương đi về phía Ngôn Sơ Vi.
Ngôn Sơ Vi đắc ý cười to, “Cố Niệm, mày có thấy không? Bây giờ Sở Chiêu Dương đến tìm tao! Anh ấy thuộc về tao! Mày phải trơ mắt nhìn người đàn ông của mình đi đến bên cạnh của người phụ nữ khác, mày có khó chịu không? Ha ha ha ha ha ha ha!” Ngôn Sơ Vi như bị điên, đắc ý cười to, giống như Sở Chiêu Dương thật sự vì cô ta mà từ bỏ Cố Niệm vậy. Cố Niệm không ngờ Ngôn Sơ Vi lại nhớ nhung Sở Chiêu Dương đến mức bệnh hoạn thế này.
Sở Chiêu Dương chậm rãi đi tới trước mặt Ngôn Sơ Vi, giơ cao hai tay đến bên hai tai, bày tỏ mình sẽ không động thủ: “Thả thằng bé ra.”
Ngôn Sơ Vi lại như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía Sở Chiêu Dương ôn nhu cười: “Anh biết không? Đây là lần đầu tiên anh chủ động đi đến chỗ em đấy.”
Khuôn mặt Sở Chiêu Dương lạnh lùng, không chút che giấu sự chán ghét trên mặt.
“Tại sao? Tại sao anh lại không thể cười với em? Một người luôn không hay cười như anh, vây mà lại cười rạng rỡ với cô ta như vậy!” Ngôn Sơ Vi thay đổi vẻ mặt, “Anh cười với em đi! Cười đi! Tại sao anh không cười với em hả?”
Ngôn Sơ Vi vô cùng kích động, không ngừng cầm súng đâm vào huyệt thái dương của Bánh Gạo Nhỏ, vết bầm tím trên huyệt thái dương cũng trở nên đậm hơn.
Bánh Gạo Nhỏ giống như một con búp bê vải không hề có chút sức sống nào, đầu bị cô ta đâm lệch sang một bên, lại không có chút phản ứng nào.
“Dừng tay!” Giọng nói Sở Chiêu Dương căng thẳng.
Ngôn Sơ Vi dừng tay, nói: “Vậy anh cười với em đi! Tại sao lại không chịu cười với em hả?”
Con của anh ở trước mặt anh bị tổn thương lớn như vậy, làm sao anh có thể cười được?
“Anh không cười với em, thì em sẽ giết nó!” Ngôn Sơ Vi nói.
“Giết nó cô cũng không sống được, bây giờ bên ngoài có vài tay súng bắn tỉa đang nhắm vào cô đấy.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
“Tôi không sợ. Cho dù hôm nay tôi không chạy được, nhưng vẫn có thể kéo được một cái đệm lưng, cho hai người hối hận cả đời, như vậy tôi cũng đã buôn bán có lời rồi.”
Sở Chiêu Dương liều mạng kiềm chế, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên với Ngôn Sơ Vi, lộ ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc, vô cùng miễn cưỡng, cực kỳ khó coi, nói: “Bây giờ có thể thả thằng bé ra được rồi chứ.”
“Miễn cưỡng như vậy, còn không bằng anh không cười nữa!” Ngôn Sơ Vi lại càng tức giận hơn, “Thứ em muốn không phải là cái loại nụ cười vừa có lệ vừa miễn cưỡng này, em muốn là nụ cười thật lòng kìa. Anh có thể cười ra được như vậy với Cố Niệm, tại sao lại không thể cười với em được như thế hả?”
Ngôn Sơ Vi thất vọng lắc đầu: “Anh không thích em đến vậy sao? Ngay cả một nụ cười, cũng keo kiệt cho em như vậy à?”
Sở Chiêu Dương mím môi, lo lắng nhìn Bánh Gạo Nhỏ.
“Có phải là anh thấy em bị hủy dung, bị biến dạng, cho nên mới không thích em, không cười nổi với em không.”
“Không phải.” Sở Chiêu Dương nhẫn nhịn nói.
“Không, chính là như vậy!” Ngôn Sơ Vi nói xong rồi hướng về phía Cố Niệm nói, “Bây giờ có phải là mày cũng cảm thấy tao rất khó coi phải không?”
Cố Niệm cắn răng, nói: “Không có, cô khó coi ở chỗ nào chứ?”
“Trên mặt tao có vết sẹo, chẳng lẽ mày không nhìn thấy à?” Ngôn Sơ Vi lên tiếng chất vấn.
Cố Niệm hít sâu một hơi, nói: “Thật sự tôi không nhìn thấy. Vết thương của cô ở chỗ nào vậy? Cô không nói, tôi cũng không biết, thật sự không nhìn ra trên mặt cô có một chút vết thương nào đấy.”
“Đừng giả bộ nữa! Mày mà không nhìn thấy sao? Mày cũng rạch vài vết lên mặt mình đi!”
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Nói xong chưa, tôi đến bên đấy, cô phải thả thằng bé ra ngay!”
“Tôi nói như vậy lúc nào?” Ngôn Sơ Vi không chịu thừa nhận, cười đắc ý, “Toàn là các người tự nói tự nhận, tôi chưa từng đồng ý.”
Thấy Sở Chiêu Dương không vui, Ngôn Sơ Vi càng vui vẻ hơn, “Sở Chiêu Dương, anh cũng có lúc tính toán sai lầm như thế sao? Vừa nãy tôi chỉ nói để cho anh qua đây, chứ chưa có nói để anh đổi với nó.”
“Nếu như tôi rạch mặt của tôi, cô có thể thả con tôi ra không?” Cố Niệm hỏi, “Bây giờ tôi hỏi rõ cô, như vậy được chưa?”
“Được, mày rạch mặt của mày ra, tao sẽ thả nó ngay.” Trên mặt Ngôn Sơ Vi tràn đầy điên cuồng nói, “Nhớ kỹ, rạch sâu một chút, vĩnh viễn cũng không lành lại được, như vậy mới tính.”
“Được, tôi đồng ý với cô.” Cố Niệm nói, vì Bánh Gạo Nhỏ, gương mặt này của cô, thì tính là cái gì?
“Tao còn chưa nói hết đâu.” Ngôn Sơ Vi cười nói, “Mày đừng có gấp.”
Trong lòng Cố Niệm gấp gáp, nhưng cũng không dám chọc cô ta: “Cô nói đi.”
Không biết Ngôn Sơ Vi nghĩ đến cái gì, cười càng vui, cuối cùng nói: “Mày rạch mặt của mình, đến khi nào tao nói dừng, mày mới có thể dừng lại.”
“Ngôn Sơ Vi, cô đừng có mà quá đáng!” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
“Làm sao, không nỡ à?” Ngôn Sơ Vi cười hì hì nhìn Sở Chiêu Dương, “Hay là anh cũng chỉ quan tâm gương mặt đó của Cố Niệm mà thôi. Anh sợ sau khi cô ta rạch hỏng mặt mình, anh cũng không muốn nhìn mặt của cô ta nữa?”
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Cố Niệm lạnh giọng cắt đứt, “Tôi đồng ý với cô, còn có yêu cầu gì, nói ra một lượt đi.”
“Tạm thời chỉ có thế này thôi.” Ngôn Sơ Vi nói.
“Đừng có mà tạm thời, nếu tôi làm được, cô phải thả con tôi ra ngay.” Cố Niệm lạnh giọng nói.
“Được.” Ngoài dự đoán của mọi người, Ngôn Sơ Vi lại sảng khoái đồng ý.
Khuôn mặt Cố Niệm khẽ động, nói: “Đưa cho tôi con dao đi.”
Ngôn Sơ Vi nở nụ cười ha ha: “Cố Niệm, mày vẫn tự cho là đúng như thế nha. Mày cho rằng tao bị ngốc sao? Cho mày dao, để mày có vũ khí đối phó tao à?”
“Tôi đâu có ngu như vậy? Làm sao dao có thể nhanh hơn súng của cô được.” Cố Niệm nói.
“Đừng nói nhảm nữa!” Bỗng nhiên Ngôn Sơ Vi lại đổi sắc mặt, hung tợn quát lên, “Tháo vòng tai của mày xuống, dùng đầu châm kia đi!”