Người khác muốn bái sư còn không được, Cố Niệm lại ở đây chiếm ưu thế mà không biết tận dụng.
Lúc Cố Niệm đưa điện thoại cho Chu Tự Chương, đã mở sẵn khóa. Chu Tự Chương lục tìm trong nhật ký cuộc gọi, tìm số điện thoại của Sở Chiêu Dương, gọi đi.
Sở Chiêu Dương vừa mới đậu xe trước cổng trường, chuẩn bị đợi đến lúc biểu diễn sắp kết thúc, liền đi đón Cố Niệm. Đúng lúc này, điện thoại của Cố Niệm gọi đến. Sở Chiêu Dương lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình, liền cúi đầu mỉm cười.
Đây không phải tâm linh tương thông sao?
Anh vừa mới tới, cô đã gọi đến rồi.
Ấn bắt máy, Sở Chiêu Dương mỉm cười gọi: “Niệm Niệm?”
Giọng nói dịu dàng không tả nổi, vô cùng yêu chiều, cứ như rót mật vào tai vậy.
Tiếc rằng, đầu kia điện thoại lại là Chu Tự Chương.
“Tôi là Chu Tự Chương, trưởng bối của Cố Niệm, hình như cô ấy bị người ta bỏ thuốc, tốt nhất cậu nên mau chóng đến đây đi.” Chu Tự Chương nói, không đợi Sở Chiêu Dương trả lời, liền nhanh chóng cho anh biết vị trí.
Sở Chiêu Dương cũng không kịp nhiều lời, cúp máy vội vã xuống xe, điên cuồng chạy vào trong trường học.
Chu Tự Chương vẫn luôn đứng ngay sau cánh cửa phòng nghỉ ngơi, chốc chốc lại lặng lẽ mở he hé cửa quan sát bên ngoài, xem có ai đến hay không, Sở Chiêu Dương đã đến chưa rồi sau đó lại vô cùng cẩn thận đóng cửa lại, quay đầu nhìn xem Cố Niệm đã tỉnh hay chưa.
Bây giờ quả thật Chu Tự Chương đang vô cùng căng thẳng, qua một lúc sau, mở cửa quan sát một lần nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy Sở Chiêu Dương đang vội vã chạy sang hướng này.
Chu Tự Chương vội mở cửa, vẫy tay với Sở Chiêu Dương: “Ở đây.”
Sở Chiêu Dương xông qua, vào trong, Chu Tự Chương lập tức đóng cửa lại.
Sở Chiêu Dương liền thấy Cố Niệm đang không có chút ý thức nào hôn mê nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp cách đó không xa. Anh chạy vội đến, ngồi bên giường, nắm lấy tay của Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương và Chu Tự Chương tuy trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ. Nhưng cả hai đều thông qua truyền thông biết đến đối phương. Thế nên khi gặp mặt cũng không cần lãng phí thời gian giới thiệu nữa, cả hai đều gật đầu xem như quen biết.
Chu Tự Chương nói: “Tình hình của Cố Niệm không ổn lắm, giống như bị người ta bỏ thuốc kích dục vậy. Vừa rồi có lẽ cô ấy cảm thấy tình trạng của bản thân không ổn nên đã ra ngoài trước, mẹ cô ấy lo cho cô ấy, tôi liền ra ngoài tìm cô ấy, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị đập đầu mình lên tường. Tôi chỉ có thể đánh ngất cô ấy.”
“Cảm ơn.” Sở Chiêu Dương chân thành cảm kích.
Cố Niệm bị bỏ thuốc, vốn không còn là chính mình nữa. Có bao nhiêu đàn ông có thể từ chối phụ nữ chủ động thân mật chứ? Chu Tự Chương lại có thể như thế, anh thật sự rất cảm kích.
Chu Tự Chương giải thích: “Cố Niệm rất tự chủ, cô ấy luôn chịu đựng, không có bất kỳ hành vi vượt quá quy củ nào cả. Việc đánh ngất cũng là do cô ấy bảo tôi làm.”
Sợ Sở Chiêu Dương hiểu lầm, có suy nghĩ không tốt về Cố Niệm, Chu Tự Chương giải thích vô cùng tỉ mỉ.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn Cố Niệm còn đang hôn mê, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết, tôi tin cô ấy.”
Anh chăm chú nhìn Cố Niệm rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thi Hoằng Trạch: “Cậu mau đến đây một chuyến.”
Sở Chiêu Dương bảo Thi Hoằng Trạch mang theo cả thuốc, cũng đã gửi địa chỉ cụ thể cho cậu ấy. Cúp máy xong, Sở Chiêu Dương nhíu mày, không biết nghĩ đến điều gì. Rồi sau đó quay lại hỏi Chu Tự Chương: “Trước đó Cố Niệm có chạm vào cái gì không?”
Chu Tự Chương trầm mặt nhớ lại: “Vốn cũng chẳng chạm vào vật khả nghi nào. Ban đầu cô ấy không có gì khác thường, lúc đó chắc vẫn chưa trúng thuốc. Sau đó có lên sân khấu kéo một bài violon, nhưng violon đó do chính tay tôi giao cho cô ấy, đàn của tôi chắc chắn không có vấn đề gì. Hơn nữa cô ấy cũng chỉ tiếp xúc ở tay và cổ, cũng không có thứ gì vào miệng.”
Sở Chiêu Dương rất kinh ngạc, không ngờ Cố Niệm còn biết kéo đàn violon nữa!
Nhưng bây giờ không phải lúc bàn mấy chuyện này.
Chu Tự Chương đột nhiên nhớ ra, liền nói: “Sau đó phục vụ đưa đồ uống ra, Cố Niệm uống nước táo ép. Chính là ngay sau khi uống táo ép không lâu, cô ấy liền rời đi.”
Sở Chiêu Dương không chần chừ, trực tiếp liên hệ với tộc bộ.
“Lập tức đến đây phong tỏa trường học.” Sở Chiêu Dương trầm giọng.
Nếu không ngoài dự đoán thì chính ly táo ép đó có vấn đề.
“Chu tiên sinh, phiền anh bây giờ trở lại, cất giữ ly táo ép mà Cố Niệm từng uống, tránh có người muốn phá hoại chứng cứ.”
Chu Tự Chương gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lúc Chu Tự Chương bước đến trước cửa, Cố Niệm đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy Sở Chiêu Dương, liền khe khẽ hỏi: “Chiêu Dương... là anh sao?”
“Là anh, anh đến rồi.” Sở Chiêu Dương lập tức ôm cô vào lòng, “Đừng sợ, cục cưng, đừng sợ, anh đến rồi.”
Cuối cùng Cố Niệm cũng có thể yên tâm, nước mắt liền rơi lã chã.
Cô thật sự rất sợ bị người đàn ông khác chạm vào.
“Chiêu Dương... ” Cố Niệm nắm chặt áo sơ mi của Sở Chiêu Dương, bất giác cọ cọ trong lòng anh, “Em khó chịu quá… khó chịu quá... ”
Có Sở Chiêu Dương ở đây, thì cô không sợ gì nữa!
Tinh thần không căng thẳng nữa, liền triệt để không thể chống lại tác dụng của thuốc. Mặt cô đỏ lên như quả đào, đôi mắt ươn ướt mê man vô cùng quyến rũ. Đôi mắt động tình đó của cô giống như có kèm theo móc câu vậy, móc vào anh mãi không buông, tất cả tâm tư đều đặt hết lên người cô.
“Phải làm sao đây? Giúp em... Giúp em đi... ” Cố Niệm nói, liền muốn cởi cúc áo của Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương giữ lấy tay Cố Niệm, anh thì luôn rất sẵn lòng giúp cô, chỉ là bây giờ, Chu Tự Chương cũng đang ở đây.
Trong mắt Cố Niệm chỉ nhìn thấy bờ ngực rắn chắc rộng lớn của Sở Chiêu Dương, giống như một thế giới nhỏ bao bọc lấy cô. Ngoài ra cô chẳng còn nhìn thấy gì khác cả, cũng không nhìn thấy Chu Tự Chương vẫn đang ở đây. Bây giờ cô đang bị thuốc khống chế, sao có thể quản nhiều như vậy chứ.