Giống như trước đây, thân mật nhưng kìm chế.
“Xưa nay em đều rất tốt, xin lỗi, là anh đã nổi giận với em.” Sở Chiêu Dương lắc đầu bật cười, “Hình như từ trước đến nay, anh đều tùy hứng như vậy.”
“Không phải đâu.” Sở Điềm lắc đầu, cô cũng cảm thấy về chuyện của Cố Niệm, cô đã làm sai.
Rõ ràng cô biết rõ sự lựa chọn của anh mình, nhưng vào thời khắc quan trọng, cô lại không đứng về phía Sở Chiêu Dương.
Là lỗi của cô!
“Anh, xin lỗi!” Sở Điềm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, òa khóc thành tiếng, sau đó bổ nhào vào lòng Sở Chiêu Dương.
“Anh, sau này anh đừng có phớt lờ em nữa nhé.”
Dù cho trước kia tính tình Sở Chiêu Dương luôn lãnh đạm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh rất để tâm đến Sở Điềm, đối với cô em gái này vẫn ẩn chứa thân tình cốt nhục.
Sở Chiêu Dương cứng đờ, đôi bàn tay cũng không biết nên đặt vào đâu. Ngoài Cố Niệm ra, anh thật sự không quen bất kỳ cô gái nào khác ôm mình, cho dù đó là em gái anh.
Lúc này đôi bàn tay hững hờ đặt lên sau lưng Sở Điềm, Cố Niệm nhìn dáng vẻ tay chân luống của anh, lại có chút buồn cười, có chút bất đắc dĩ.
Cô trực tiếp ấn tay Sở Chiêu Lương lên lưng Sở Điềm.
Mãi một lúc sau, Sở Chiêu Dương mới thích ứng được. Anh cúi đầu nhìn em gái của mình, hóa ra cô em gái bé nhỏ của anh, bây giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.
Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Sở Điềm: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Nhưng Sở Điềm cứ ôm chặt Sở Chiêu Dương không buông, càng ngày càng khóc to hơn.
Mắt thấy anh trai ba năm nay luôn giữ khoảng cách với mình, cô thật sự rất buồn.
“Được rồi, để cháu chê cười rồi kìa.” Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nói.
Cuối cùng Sở Điềm mới từ từ bình tĩnh lại, cô hít hít mũi, chui ra khỏi vòng tay Sở Chiêu Dương. Khuôn mặt đỏ bừng, thật sự rất ngại.
Cố Niệm nhét một miếng khăn giấy vào tay cô, bảo cô lau nước mắt. Hôm nay Sở Điềm có trang điểm, trận khóc này, khiến mặt mũi cô đã tèm lem hết rồi. Cho dù là anh trai ruột của mình, cô cũng rất ngại để Sở Chiêu Dương nhìn thấy.
Cố Niệm đẩy Sở Chiêu Dương sang một bên, che cho Sở Điềm, nói: “Để chị che cho em, em lau mặt đi.”
Sở Điềm gật đầu, cười cảm kích.
“Chị thật tốt, chị như vậy… em càng cảm thấy vô cùng có lỗi với chị...” Sở Điềm nói, lại khóc tiếp.
“Em nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy chứ?” Cố Niệm giơ tay chọc chọc vào sau ót Sở Điềm, “Em còn nói như thế nữa chị sẽ giận đấy. Ban đầu nếu không phải em kiên trì đưa chị đến bệnh viện, chị và Bánh Gạo Nhỏ có thể đã mất mạng rồi.”
Sở Điềm hít hít mũi, dưới sự nhắc nhở của Cố Niệm, lau sạch hết mấy chỗ bị lem trên mặt, sau đó nhìn sang phía cậu nhóc đang mơ hồ không hiểu chuyện gì ở bên cạnh. Thấy đôi mắt to tròn của cậu nhóc đầy vẻ khó hiểu, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Sở Điềm ngại ngùng nói: “Có phải đã làm con sợ rồi không?”
Cậu nhóc không lên tiếng, chỉ liên tục lắc đầu mấy cái.
“Cô biết, con tên Sở Cẩn Du, phải không?” Sở Điềm khom lưng ngang tầm mắt với cậu nhóc, “Cô là cô ruột của con.”
Điểm khiến cậu nhóc vui mừng là Sở Điểm không giống như mấy người lớn khác, cố ý uốn éo giọng khi nói chuyện với cậu.
“Ở nhà ông cố, con chưa từng gặp cô.” Cậu nhóc ngoan ngoãn nói.
Sở Điềm ngượng ngùng cúi đầu: “Là… Là cô đã làm sai, thế nên không dám đến gặp mọi người.”
Cậu nhóc chớp chớp mắt, nhìn ba mình, rồi lại nhìn mẹ mình.
Thấy Cố Niệm gật đầu với cậu, cậu nhóc liền nói: “Cô ơi, cô có thể gọi con là Bánh Gạo Nhỏ.”
Sở Điềm sớm đã nghe qua cái tên này của cậu rồi.
Lão gia và lão thái thái suốt ngày nhắc mãi: Bánh Gạo Nhỏ, Bánh Gạo Nhỏ.
Lão gia còn thường xuyên khoe khoang, nói cái tên Bánh Gạo Nhỏ này, chỉ có người nhà của cậu mới được gọi. Thấy lão gia tử đắc ý như thế, quả thực xem đây là một kiểu vinh dự. Không ngờ cậu nhóc lại chủ động bảo cô gọi cậu là Bánh Gạo Nhỏ.
Sở Điềm sợ lát nữa cậu nhóc sẽ hối hận, vội vã gọi: “Bánh Gạo Nhỏ, cô là cô ruột của con, Sở Điềm.”
Sở Điềm mỉm cười, đưa tay ra với cậu nhóc.
Cánh tay mập mạp của cậu nhóc giơ ra, đặt lên tay Sở Điềm.
“Cô ơi, Bánh Gạo Nhỏ thích cô.” Cậu nhóc cười tươi như hoa, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Sở Điềm cũng vui vẻ mỉm cười.
“Sao các người còn ở đây vậy?” Yên Hoài An và Dụ Tử xuống xe, sau lưng còn có Yên Ninh Bạch.
Người của Thịnh Duyệt đã ngồi vào xe Yên Hoài An, lái xe của anh vào bãi đỗ.
Sở Điềm vội vàng lau nước mắt rồi đứng dậy.
“Chuẩn bị vào đây.” Sở Chiêu Dương gật đầu với Yên Hoài An.
Dụ Tử đã chạy đến trước, ôm chầm lấy Cố Niệm: “Cô thật quá đáng! Chưa nói tiếng nào đã đi lâu như vậy!”
Cố Niệm gặp lại những người quen cũ trước kia, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói thành lời.
“Xin lỗi.”
“Cô thật chẳng có lương tâm gì hết!” Dụ Tử vỗ vào sau lưng Cố Niệm một cái.
“Nhẹ một chút.” Sở Chiêu Dương ở bên cạnh, không nhịn được nhắc nhở.
Dụ Tử: “...”