Người như vậy nói lời mời họ tham gia lễ đính hôn, cũng không biết có nghiêm túc hay không. Dù cho là thật, bọn họ cũng rất thấp thỏm, không dám đi. Những người bình thường như họ và những người đến tham dự hôn lễ chắc chắn không thể hòa nhập với nhau được. Hơn nữa, họ cũng không biết tặng lễ vật gì mới thích hợp. Những lễ vật trong phạm vi kinh tế cho phép của họ, hiển nhiên không thể đem đi tặng được. Còn nếu mua quà đắc tiền thì bọn họ lại không đủ sức.
“Cái đó… Cố Niệm à.” Cổ Tuệ Tiệp len lén chọc chọc cánh tay của Cố Niệm, thấp giọng gọi.
Cố Niệm thấy cậu nhóc đang bám lấy Sở Chiêu Dương, liền nhìn sang phía Cổ Tuệ Tiệp: “Sao vậy?”
“Vị hôn phu của cậu… có phải rất lợi hại không?”
Cố Niệm cũng không biết Cổ Tuệ Tiệp muốn nói cái gì, liền gật đầu.
“Vậy lễ đính hôn của hai người, những người được mời chắc chắn đều rất lợi hại, bọn mình đến, áp lực có hơi lớn một chút, cũng không quen biết ai, thật sự không hợp với kiểu náo nhiệt đó.” Cổ Tuệ Tiệp nhỏ giọng nói, sợ bị Sở Chiêu Dương nghe thấy.
“Nhưng vẫn rất cảm ơn hai người đã mời bọn tớ.” Cô cười cười.
Vừa rồi lúc Ôn Tịnh Nhã nói xấu cô, ngoài sự đồng cảm, họ vốn không lộ ra vẻ gì xem thường cô.
“Các cậu không cần cảm thấy có áp lực. Anh ấy nói thì sẽ giữ lời, nói muốn mời các cậu, chắc chắn sẽ gửi thiếp mời cho các cậu.” Cố Niệm nói, thấy ba người bạn của cô thật sự khó xử, hoàn toàn không có ý định mượn lễ đính hôn để quen biết thêm nhiều người khác.
“Như vậy nhé, thiếp mời mình sẽ gửi cho các cậu. Các cậu cứ suy nghĩ xem có muốn đi hay không. Nếu muốn đi thì cứ trực tiếp đến là được, mình sẽ dành sẵn vị trí cho các cậu. Cũng không cần mang theo lễ vật gì, lễ đính hôn thôi, vốn không nhận lễ vật.” Cố Niệm mỉm cười nói, “Nếu các cậu vẫn cảm thấy áp lực lớn quá, thực sự không muốn đi, vậy mình sẽ mời các cậu riêng sau.”
“Không cần không cần.” Cổ Tuệ Tiệp vội xua tay, “Cậu đừng vì bọn mình mà phải mất công như vậy. Đợi đến lúc họp lớp, bọn mình và các bạn học khác cùng chúc mừng cho cậu là được, cậu đừng mời riêng bọn mình, như vậy sẽ làm bọn mình ngại lắm.”
Là một người vẫn luôn muốn được xuất hiện với danh phận người nhà, cùng Cố Niệm tham gia họp lớp, Sở Chiêu Dương dựng đứng lỗ tai tự động tiếp nhận những từ khóa quan trọng, lập tức ôm chặt cậu nhóc không ngoan ngoãn trong lòng mình lại, dùng vũ lực trấn áp, đồng thời quay sang hỏi: “Bọn em có họp lớp à?”
“Ơ, vâng ạ.” Cổ Tuệ Tiệp khẩn trương nuốt nước bọt, gật đầu.
Dáng vẻ Sở Chiêu Dương rất lợi hại, khiến cô có một cảm giác khẩn trương như đối mặt với ông chủ vậy.
“Anh đừng có dọa người ta chứ.” Cố Niệm nói với Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương: “...”
Anh đã làm gì chứ?
Anh có đáng sợ thế không?
Cổ Tuệ Tiệp cười: “Là do mình vừa thấy nhân vật lớn liền khẩn trương.”
Sở Chiêu Dương: “...”
“Còn chuyện đó...” Cổ Tuệ Tiệp dứt khoát không dám nhìn Sở Chiêu Dương nữa, xem như chỉ đang nói chuyện với Cố Niệm, “Mỗi năm Tết đến, bọn mình thường tụ họp nhau vào mùng 4 hay mùng 5 Tết. Nhưng không phải mỗi năm cậu đều về quê sao? Khó mà gặp cậu được nên mình nghĩ sẽ cùng mọi người thương lượng một chút, ngoài dịp Tết, năm nay tụ tập thêm một lần, xem như chúc mừng được gặp lại cậu. Mình nghĩ mọi người chắc không có ý kiến gì đâu.”
“Đúng đó.” Phạm Di Tịnh ngồi bên cạnh Cổ Tuệ Tiệp, thò đầu sang nói, “Bọn mình sẽ kéo cậu vào group lớp.”
“Phải phải.” La Mạn Mạn gật đầu lia lịa.
Bọn người Cổ Tuệ Tiệp cũng sợ làm phiền gia đình Cố Niệm, nói sao đi nữa thì họ cũng là người ngoài. Thế nên xem kịch xong, bọn họ liền tách ra.
Khu vui chơi Sở Thiên đầu tư này thuộc về kiểu vui chơi dành cho gia đình, có tiết mục kích thích, nhưng đa số đều là những trò chơi cả nhà đều có thể tham gia. Vì có thẻ VIP, toàn bộ hành trình không cần xếp hàng nên cậu nhóc nhanh chóng chơi qua một lượt tất cả các trò có thể chơi. Cậu nhóc còn rất nghiêm túc ghi lại hết những trò mà cậu chưa được chơi, bảo Cố Niệm chụp ảnh lưu lại, đợi lúc cậu cao hơn, sẽ đến chơi tiếp.
Công viên giải trí này quá lớn, chơi hết một vòng như vậy, cậu nhóc cũng đã đủ mệt, cuối cùng lười biếng dựa vào lòng Sở Chiêu Dương, đầu gối trên vai anh, mắt không mở nổi nữa.
Bây giờ đang là buổi chiều, thời tiết bắt đầu lạnh hơn. Cố Niệm lấy ra một chiếc áo khoác dày, phủ lên cho cậu nhóc. Sở Chiêu Dương bế cậu nhóc đặt lên ghế an toàn phía sau xe, lúc Cố Niệm thắt dây an toàn, cậu mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. Vừa rồi buồn ngủ đến ríu cả hai mắt, bây giờ lại vô cùng tỉnh táo.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy, liền đưa một cái hộp sang cho cô.
“Đây là gì thế?” Cố Niệm vừa đón lấy vừa hỏi.
“Quà cho Bánh Gạo Nhỏ.” Sở Chiêu Dương vừa nói xong, cậu nhóc ở phía sau liền vui mừng kêu lên.
“Ba, sao lại mua quà cho con vậy?” Cậu nhóc vui mừng đón lấy chiếc hộp, “Là gì thế ạ? Hôm nay là ngày gì thế mà lại mua quà cho con?”
“Đồng hồ.” Sở Chiêu Dương nói, “Lần trước con bị người ta bắt cóc, ba đã quyết định cần phải đặt cho con một chiếc.”
Cậu nhóc mở chiếc hộp ra, bên trong là một đồng hồ thông minh dành cho trẻ con.
Cậu nhóc vui mừng lấy đồng hồ ra. Đồng hồ màu lam nhạt, dây đeo kẻ sọc đỏ lam trắng, in hình chiếc khiêng và logo của Captian American.
Cậu nhóc vô cùng kinh ngạc, không ngờ ba lại mua cho cậu chiếc đồng hồ đẹp như vậy!
“Em cài đặt giúp con một chút đi.” Sở Chiêu Dương nói, “Nhân viên cửa hàng nói chúng ta có thể tự động định vị vị trí của con, gặp phải tình huống khẩn cấp, còn có nút SOS, ấn một cái, sẽ có thể gửi thông báo đến chúng ta. Mấy chức năng khác đồng hồ này cũng có.”