Chỉ cần đồng ý gặp mặt thì có thể từ từ dịch chuyển ngày tháng sớm hơn một chút, không phải là được rồi sao!
“Theo tôi thấy, chọn luôn thứ sáu tuần này đi. Buổi trưa 12 giờ, gặp ở Thịnh Duyệt.” Lão gia trực tiếp vỗ bàn, “Không nói cái khác nữa, tôi phải ăn cơm đây, hẹn gặp lại.”
Cố Lập Thành: “...”
Cố Niệm: “...”
Lão gia đúng là có chút tùy hứng.
Ông cúp điện thoại, lại khinh bỉ Sở Chiêu Dương thêm lần nữa: “Con xem, bảo con làm một chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, còn phải để ông tự thân xuất mã. Rốt cuộc thì con có được hay không vậy?”
Sở Chiêu Dương chậm rãi xúc một thìa đu đủ hầm sữa cho Cố Niệm, nói: “Con có được hay không, thì ông phải hỏi Niệm Niệm.”
Cố Niệm: “...”
Cô nhịn không được, đá cho Sở Chiêu Dương một cái ở dưới gầm bàn.
Lão gia đang uống nước liền bị sặc.
Lão phu nhân vội vàng vỗ lưng cho lão gia, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Sở Chiêu Dương: “Các con còn trẻ, nhưng mà cũng phải kiềm chế một chút.”
Cố Niệm: “...”
Cố Niệm lại lén đạp cho Sở Chiêu Dương một cái, lườm anh: “Anh nói lung tung cái gì đấy!”
“Anh chỉ nói năng lực làm việc của anh cũng rất được thôi mà, thế em cho là cái gì hả?” Sở Chiêu Dương cười, “Em nghĩ lệch đến chỗ nào vậy?”
Cố Niệm còn lâu mới tin, anh rõ ràng là đang cố ý gạt cô đây mà. Cô có chút không cam lòng, tức giận lườm anh, “Em không có nghĩ lệch, anh nghĩ sai rồi.”
“Vậy anh hiểu sai cái gì hả?” Sở Chiêu Dương nhướn mày cười hỏi.
Cố Niệm: “...”
Ở bên cạnh, cậu nhóc đã bưng kín lỗ tai của mình.
Lão gia và lão phu nhân đều ở đây, Cố Niệm cảm thấy hình tượng của mình có thể bị mất hết rồi. Cô không để ý đến Sở Chiêu Dương nữa mà cắm đầu ăn.
Lão gia cười hắc hắc, ai bảo thằng nhóc này không có chuyện gì lại đi trêu chọc như vậy, liền chọc cho người ta tức giận luôn rồi!
Sở Chiêu Dương nói chuyện với Cố Niệm, nhưng nói gì Cố Niệm cũng không để ý đến anh. Một lát sau, anh lén lút đưa chân đụng vào mũi chân của Cố Niệm. Cố Niệm cũng không ngẩng đầu lên, rút chân về để dưới ghế mình đang ngồi.
Sở Chiêu Dương: “...”
Ăn cơm xong, lão gia lại kéo Bánh Gạo Nhỏ lên thư phòng. Lão phu nhân muốn ở bên chắt trai nhiều một chút nên cũng đi theo.
Sở Chiêu Dương liền dính đến bên người Cố Niệm: “Tại sao không để ý đến anh?”
Cố Niệm tức giận phồng má lên, gương mặt đều đỏ lên vì tức: “Anh còn nói sao, làm trò trước mặt ông nội và bà nội. Anh nói những cái này, họ sẽ nghĩ em như thế nào hả? Có thành kiến với em thì làm sao bây giờ?”
“Ông nội và bà nội rất thích em, sao mà có thành kiến với em được?” Sở Chiêu Dương cảm thấy Cố Niệm căn bản không cần lo lắng.
Bây giờ, ở trong lòng hai ông bà, cháu dâu của Sở gia, ngoại trừ Cố Niệm thì nhất định sẽ không thể là người khác. Cho dù không có thằng nhóc kia thì cũng chỉ có Cố Niệm mới xứng đáng.
“Vậy cũng không được.” Cố Niệm tức giận, “Dù sao nói vậy trước mặt ông bà, em cũng rất xấu hổ. Hơn nữa, trước mặt Bánh Gạo Nhỏ nói những thứ này, cũng không tốt.”
“Vậy sau này sẽ không nói nữa.” Sở Chiêu Dương lập tức nắm cổ tay của Cố Niệm, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, “Đừng tức giận nữa mà.”
Cố Niệm đã không tức giận nữa rồi. Nhưng đôi môi mềm mại vừa nóng bỏng của anh lại nhẹ nhàng hôn lên trên khóe mắt của cô, lần lượt trượt đến bên tai, khẽ thổi hơi thở ấm nóng, giọng nói mang theo tia khàn khàn: “Cục cưng, đừng tức giận nữa nhé.”
Cố Niệm vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, “Anh xem anh có đáng ghét không cơ chứ? Em đã không tức giận nữa rồi mà anh còn gọi như vậy.”
Sở Chiêu Dương bật cười, cúi đầu hôn môi của cô: “Cũng không phải là vì dỗ em đâu, em vốn là cục cưng của anh mà. Cục cưng nghe lời như vậy rất ngoan.”
Cố Niệm: “...”
“Giống như em là con gái của anh ấy.” Cố Niệm đảo mắt một cái.
Sở Chiêu Dương: “...”
“Anh cũng không phải biến thái nhé!” Giống như cô vừa nói, thì cái này không phải là loạn luân hay sao?
Sở Chiêu Dương tức giận cúi đầu cắn một chút ở trên mũi của cô.
Cố Niệm “Ai nha” một tiếng, lập tức sờ sờ chóp mũi của mình, cũng may không có để lại dấu răng.
Sở Chiêu Dương kéo tay của cô xuống, “Tối nay tới phòng anh đi.”
Cố Niệm trừng mắt với anh: “Không muốn.”
“Thật vất vả chúng ta mới có thể ở chung với nhau cả đêm.” Sở Chiêu Dương có chút ủy khuất, “Lúc trước mỗi lần đưa em về nhà, anh đều cực kỳ không nỡ rời đi.”
“Em còn phải ở bên Bánh Gạo Nhỏ nữa, nói như anh thì em giống như phải vứt con trai lại để lén lút chạy đến chỗ anh đấy.” Cố Niệm lắc đầu, giống như cô có vẻ quá mức tùy tiện vậy.
Sở Chiêu Dương đang muốn khuyên tiếp, cậu nhóc làm nhân vật mấu chốt kia đi từ trong thư phòng ra.
“Mẹ, đã đến lúc con nên đi ngủ rồi!” Cậu nhóc chạy tới, liền quấn lấy Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương: “...”
Nhìn thấy lão gia và lão phu nhân theo sau đi ra ngoài, anh liền nói: “Bà nội, bà thật sự không suy nghĩ chuyện ôm nó ngủ à?”
Lão gia trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương. Bà ôm thằng nhóc này ngủ, vậy thì ông ngủ chỗ nào hả?
“Ha ha.” Lão gia cười lạnh hai tiếng, “Được, Bánh Gạo Nhỏ chiếm chỗ của ông, thì ông đến ngủ một phòng với con nha.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cuối cùng, cậu nhóc vẫn ngủ cùng với Cố Niệm.
“Đến đây, bà cố dẫn con đi xem phòng.” Lão phu nhân vẫy tay với cậu nhóc, “Sau này, đây sẽ là phòng của con.”
Cậu bé ngoan ngoãn để cho lão phu nhân dẫn đi, đến căn phòng lão phu nhân đã chuẩn bị từ trước.
Vừa đi vào, cậu nhóc liền vui vẻ “Oa” một tiếng.