Đóng cửa lại, Cố Niệm đứng yên tại chỗ, cách Sở Chiêu Dương vài bước, nửa cười nửa không nhìn anh. Sở Chiêu Dương lập tức sải bước sang, bắt lấy cổ tay Cố Niệm, thuận thế kéo cô vào lòng mình, cánh tay vòng sang ôm lấy eo cô.
“Cười gì thế? Sao lại có biểu cảm như vậy?” Một tay Sở Chiêu Dương vòng ra sau lưng cô, một tay giơ lên, nhéo chóp mũi của cô.
Anh cảm thấy nha đầu này đang chê cười anh.
“May mà hôm nay em đến đây, bằng không cũng không biết, anh còn có nhiều người theo đuổi như vậy. Lúc em không ở đây, không biết họ còn săn đón anh như thế nào nữa, có phải không?” Cố Niệm nhíu mày nói.
Sở Chiêu Dương: “...”
Thật sự không có mà!
Mấy người đó sao dám?
Lúc có Hà Hạo Nhiên, mọi người đều thông qua Hà Hạo Nhiên vào đưa văn kiện. Bình thường quản lý cao cấp của công ty lúc đến bàn chuyện, tuy trong đó có không ít người là nữ, nhưng có thể làm đến cương vị cao như này, tuổi tác cũng không nhỏ nữa. Có lẽ chỉ có những người trẻ tuổi như Trịnh Nghệ Thu mới có ý với anh. Nhưng tâm tư đó vẫn không sánh được với sự sợ hãi khi đối mặt với anh. Giống như Trịnh Nghệ Thu, chẳng qua cũng chỉ dám giở chút trò mờ ám, nhưng vẫn không dám làm gì quá đáng. Hơn nữa, anh cũng đâu phải kiểu người vạn người say đắm, ai gặp cũng yêu đâu. Nhưng trước mặt Cố Niệm, Sở Chiêu Dương lại nói: “Đúng vậy, thế nên, em phải trông chừng anh cho tốt.”
Cố Niệm: “...”
“Trông chừng thế nào chứ?” Cố Niệm liếc anh một cái, “Không lẽ phải bỏ anh nhốt vào túi? Chuyện này, phải nhờ sự tự giác chứ.”
Sở Chiêu Dương siết chặt eo cô, đè chặt vào bụng dưới của mình: “Phải cho anh ăn no, để anh không còn tâm sức là được.”
Cố Niệm vừa nghe, hai mắt liền trợn tròn, không vui chọc chọc vào ngực anh: “Ý anh là, nếu anh còn thừa chút tâm lực, sẽ có thể đi tìm người khác, có phải không?”
Biết rõ anh không như thế, những cô gái chủ động sà vào lòng anh trước nay vốn không ít, nhưng anh chưa từng để mắt đến, dù cho có ưu tú hơn cô, anh cũng không thèm nhìn lấy một cái. Trước nay cô chưa từng cho rằng bản thân mình tốt, cô có rất nhiều khuyết điểm, tình yêu đối với Sở Chiêu Dương, cũng không dám cam đoan không có ai nhiều hơn cô. Nhưng anh lại một mực chung thủy với cô, không bao giờ thay đổi. Cô vô cùng cảm kích, không biết sao bản thân lại may mắn thế, có thể gặp được người đàn ông một lòng một dạ với mình như thế. Bất luận có mê hoặc lớn chừng nào, dù không có cô bên cạnh, anh cũng chẳng chút dao động. Nhưng càng như thế, trong lòng cô ngược lại càng sợ hãi. Đặc biệt, giữa hai người còn thiếu hụt thời gian ba năm. Trong ba năm đó không ở cùng nhau, Cố Niệm vô cùng tiếc nuối, thậm chí là hoảng sợ. Không biết trong ba năm đó, anh đã trải qua những gì, có bao nhiêu cô gái nhân cơ hội theo đuổi anh.
Sở Chiêu Dương nhìn biểu cảm của Cố Niệm, thấy cô vì mình mà khẩn trương như vậy, anh rất hưởng thụ dáng vẻ cô quản thúc anh như thế.
“Sao có thể chứ.” Sở Chiêu Dương biểu cảm oan uổng, “Nếu dư thừa tâm lực, cũng đều dành cho em, một chút cũng không để lại cho người khác.”
“Ba năm không gặp, anh trở nên khéo ăn nói thế.” Cố Niệm lẩm bẩm, không vui chọc chọc vào ngực anh, “Vậy trong ba năm nay, tâm lực của anh đã cống hiến cho ai hả?”
Sở Chiêu Dương sững lại, trầm mặt xuống, giống như đang tức giận.
Cố Niệm lập tức liền lúng túng. Cô nổi cáu với anh, nhưng lỡ như anh thật sự tức giận lên, thì cô tiêu rồi.
Ngón tay chọc chọc trên ngực anh lập tức thu lại, nhưng lại bị Sở Chiêu Dương bắt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Ba năm nay, anh vẫn luôn kìm nén tất cả tâm lực, đợi đến khi tìm thấy em, một lần phát tiết hết tất cả cho em.” Sở Chiêu Dương nắm chặt bàn tay cô nói, “Thế nên, chỉ dựa vào lần đó ở cổ trấn, căn bản không đủ.”
Anh ép sát cô lên bụng mình, cúi đầu đến gần cô, trong ánh mắt đen láy, vô cùng nguy hiểm: “Thế nên, sức lực bị kìm nén suốt ba năm, em đã chuẩn bị tiếp nhận chưa?”
Cố Niệm thở dốc một hơi, thật sự kinh ngạc đến phát run.
“Em... Em tin anh vẫn luôn cố nhịn.” Cố Niệm lắp bắp, bị Sở Chiêu Dương nóng bỏng áp sát, thật sự vô cùng túng quẫn, “Anh... Anh bỏ em ra đi.”
Cô không dám chọc anh nữa đâu.
“Đã nói nhịn ba năm rồi, sao có thể buông ra chứ?” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói, trong mắt đều là ý chí xâm lược hừng hực đầy nguy hiểm.
Cố Niệm lúng túng, mặt cũng đỏ bừng như quả táo, hai cánh môi mê người khép mở.
Nghe thấy cô nói: “Anh đừng quậy nữa, đây là chỗ làm việc mà, anh——ưm——”
Trong mắt Sở Chiêu Dương chỉ có cánh môi mềm mại của cô, đâu còn nghe thấy cô đang nói gì nữa chứ.
Cố Niệm bị anh đột nhiên tập kích đến hồ đồ.
Đây... Đây là trong văn phòng đó!
Dù cho không có ai dám chưa qua sự đồng ý của anh bước vào, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
“Anh khóa cửa rồi.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, dán chặt vào bờ môi cô, một chút cũng không buông, chỉ sợ cô thừa cơ hội bỏ trốn.
Cố Niệm chớp chớp mắt, hóa ra vừa rồi lúc anh ra đóng cửa, đã khóa luôn rồi.
Sớm đã có âm mưu rồi!