Sở Chiêu Dương vô cùng cảm kích nhìn sang Mục Lam Thục, khiến Mục Lam Thục bật cười.
Anh quả nhiên đã nghe ra, đây là cơ hội mà Mục Lam Thục có ý tạo ra cho hai người họ, bằng không sao lại hỏi như thế chứ.
“Lát nữa con trở về công ty.” Sở Chiêu Dương quay đầu hỏi Cố Niệm, “Em có muốn đi cùng anh không?”
“Anh trở về làm việc, em đi theo không hay lắm đâu.” Cố Niệm lắc đầu nói.
“Đâu có gì không tốt, buổi chiều cũng không bận, sau khi dự một cuộc họp nhỏ xong thì không còn chuyện gì nữa. Em ở văn phòng đợi anh họp xong.” Sở Chiêu Dương nói, “Không phải em chưa từng đến Sở Thiên sao? Anh muốn mọi người đều biết em.”
Để mọi người nhìn thấy, tổng tài phu nhân tương lai.
“Hơn nữa, vừa hay cũng có thể đến thăm bạn cũ.” Sở Chiêu Dương cười nói, “Nếu Hà Hạo Nhiên biết em đã trở về, sẽ rất vui đó.”
Sở Chiêu Dương không nói, vì mấy năm nay không tìm thấy Cố Niệm, tâm trạng của anh luôn không được tốt, cộng thêm việc ngủ không đủ, cả ngày đều đen mặt. Mọi người trên dưới toàn công ty đều bị áp lực rất lớn, càng không cần nói đến Hà Hạo Nhiên suốt ngày luôn phải ở cạnh anh. Không chừng ngoài anh và Cố Lập Thành, người kế đến mong Cố Niệm trở về nhất chính là Hà Hạo Nhiên.
Hà Hạo Nhiên còn cho rằng anh không biết, mỗi ngày cậu ấy đều đến tìm Trương Doanh Bân một lần, hỏi anh ấy xem có tin tức gì của Cố Niệm chưa. Trương Doanh Bân cũng bị Hà Hạo Nhiên làm cho suy sụp rồi, nhưng lại không dám đến tìm Sở Chiêu Dương kể khổ. Vì vẫn chưa tìm thấy Cố Niệm, cậu ấy cũng không có mặt mũi đi tìm Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm thấy lạ: “Trợ lý Hà nhớ em à?”
“Ừm, rất nhớ.” Sở Chiêu Dương nhịn cười, “Không tìm thấy em, tâm trạng anh không tốt, cậu ấy rất muốn em mau chóng trở về giúp anh dập lửa.”
Cố Niệm: “...”
“Bánh Gạo Nhỏ, theo bà đi tìm ông cố và bà cố nào.” Mục Lam Thục nói.
Cậu nhóc có chút lúng túng, cậu nhìn Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, cứ cảm thấy để cho hai người đó ở riêng với nhau, là quá hời cho ba cậu rồi.
“Bà ngoại định buổi chiều sẽ đưa ông cố bà cố đi dạo ngắm phong cảnh trong thành phố, có mấy tòa nhà kiểu cổ, cháu có muốn đi xem không? Nếu không muốn, theo ba cháu về công ty, sẽ chỉ có thể ở trong văn phòng thôi đó.” Mục Lam Thục nói.
Cậu nhóc liền lập tức đưa ra quyết định: “Vậy cháu đi theo bà ngoại.”
Cố Niệm vuốt ve đầu của cậu nhóc: “Vậy con ngoan ngoãn, ba mẹ sẽ mua quà cho con.”
“Quà gì vậy ạ?” Cậu nhóc vui vẻ hỏi.
“Bí mật.” Cố Niệm nhéo nhéo cái miệng nhỏ của cậu.
“Nhân lúc bây giờ có thể đi chơi, con chơi cho thỏa thích đi, đợi lúc bắt đầu học công phu rồi, thì không còn thời gian để chơi đâu.” Sở Chiêu Dương nói.
Cậu nhóc vừa nghe, chút phân vân cuối cùng cũng không còn nữa, dứt khoát đi cùng Mục Lam Thục.
Sở Chiêu Dương liền lái xe đưa Mục Lam Thục và cậu nhóc đến khách sạn nơi hai ông bà Mục đang ở. Anh còn đến chào hai ông bà một tiếng, rồi mới cùng Cố Niệm rời đi.
“Bánh Gạo Nhỏ cũng sắp đến tuổi phải đi nhà trẻ rồi.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm gật đầu: “Ừm, em cũng có dự định này. Anh muốn cho con đến đâu học?”
“Vào Tắc Hạ Học Phủ đi.” Sở Chiêu Dương không suy nghĩ quá nhiều, “Tắc Hạ Học Phủ là sản nghiệp của Tề gia, Bánh Gạo Nhỏ vào đó, có Tề gia chăm sóc, cũng yên tâm. Hơn nữa, Tắc Hạ Học Phủ từ nhà trẻ đến cao trung, đều có cả, tuy có phân khu, nhưng khoảng cách cũng rất gần. Con cái của Thừa Chi cũng lớn cả rồi, có thể chăm sóc cho Bánh Gạo Nhỏ.”
Tắc Hạ Học Phủ là trường học tốt nhất, không chỉ ở thành phố B. Cố Niệm biết rõ, con cháu của tám đại gia tộc, đều học ở đây.
Vậy nên Cố Niệm không có ý kiến gì: “Được.”
“Vậy anh nói với Thừa Chi một tiếng, nhờ cậu ấy sắp xếp.” Sở Chiêu Dương nói, “Tắc Hạ Học Phủ mỗi năm đều để lại số suất cố định cho bát đại gia tộc, còn lại mới tung ra bên ngoài để các gia đình khác tranh nhau. Dù cho bát đại gia tộc không dùng hết số suất cố định đó cũng không thu hồi. Nnăm vừa rồi số suất của Sở gia không dùng đến, nhưng nhà khác lại không đủ dùng, liền đến tìm Sở gia xin nhượng lại. Dù gì cũng không dùng đến, mọi người có thể nhượng lại cho nhau.”
“Vậy năm nay đã nhượng lại chưa?” Cố Niệm hỏi.
“Vốn đã có dự định này, Triệu gia muốn mượn suất này để cho bên thông gia nào đó. Bất luận cho ai, dù gì vốn dĩ chúng ta không dùng đến, nên cũng không sao. Nhưng nay đã có Bánh Gạo Nhỏ rồi, suất đó đương nhiên không thể nhượng lại nữa.”
Cố Niệm lại nghĩ nhiều hơn một chút: “Trước đó đã hứa với Triệu gia chưa? Có khi nào đắc tội với họ không?”
“Dù gì vỗn là của chúng ta, chỉ là để lại dùng, cũng chẳng có gì đắc tội hay không đắc tội.” Sở Chiêu Dương liếc nhanh sang Cố Niệm một cái, nhưng vì đang lái xe, không thể phân tâm quá lâu. Nhưng anh vẫn giơ tay lên chạm nhẹ vào vành tai cô.
Cố Niệm bị anh chạm nên hơi tê một chút.
“Hơn nữa, vốn không biết thông gia từ đâu đến của họ, sao có thể so với huyết mạch trực hệ Sở gia, còn là con trai của chúng ta nữa.” Không ngờ rằng, một người không dễ dàng để lộ cảm xúc như Sở Chiêu Dương, ngữ khí nói chuyện lúc này lại kèm theo sự kiêu ngạo rõ ràng như thế.
Cố Niệm buồn cười nhìn anh, thật sự còn tưởng rằng anh không thích cậu nhóc nữa chứ. Một lớn một nhỏ, mỗi lần gặp mặt là phải cãi nhau trước một trận.
Sở Chiêu Dương xùy một tiếng: “Cho dù không vui thì đã sao chứ? Sở gia cũng chẳng cần sợ họ. Người khác có vui hay không, không phải chuyện chúng ta cần quan tâm.”
Cố Niệm cảm thấy, Triệu gia dù sao cũng là gia tộc tương đương với Sở gia, hai nhà xảy ra chuyện không vui, sau này gặp chuyện sẽ có lúc thấy bất tiện.