“Anh yêu em, đời này không phụ em.”
Cố Niệm khóc, nước mắt tràn bờ mi chảy xuống, môi cô run lên, nức nở nói: “Đời này làm sao đủ chứ? Anh từng nói kiếp sau vẫn muốn đến tìm em mà. Đời đời kiếp kiếp không được thay đổi.”
“Được, không thay đổi.” Sở Chiêu Dương gật đầu cam kết.
Cố Niệm nằm bò trong lòng Sở Chiêu Dương, bàn tay anh liên tục vuốt ve mái tóc dài của cô. Đột nhiên, điện thoại của Cố Niệm vang lên. Cố Niệm lười nhác không muốn cử động, một lúc lâu sau mới móc điện thoại trong túi ra. Là ba cô!
Thời gian hai người ra ngoài quá lâu rồi, Cố Lập Thành đang hối thúc. Ông quản chặt như vậy cũng là muốn để Sở Chiêu Dương biết không dễ mà có được Cố Niệm, tương lai hai người kết hôn mới có thể càng thêm quý trọng.
Cố Niệm nhấc máy: “Ba.”
“Niệm Niệm à, muộn lắm rồi, ngày mai con vẫn phải dậy sớm. Hơn nữa đã mệt nhọc mấy ngày rồi, con cũng nên để Chiêu Dương về nghỉ ngơi.” Cố Lập Thành khách sáo.
Cố Niệm bật cười: “Vâng, con vào ngay đây.”
“Muộn lắm rồi.” Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, “Buổi lễ nhậm chức sáng mai, anh cũng sẽ đi. Sáng mai anh lại đến.”
“Anh đừng đến đây, đến thẳng cục cảnh sát là được, không cần đi đường vòng.” Cố Niệm nói, “Nghỉ ngơi nhiều vào, em và mẹ sẽ đi với ba. Chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát.”
“Cũng được.” Sở Chiêu Dương suy nghĩ, cho dù anh đến, đoán chừng Cố Lập Thành cũng sẽ không để Cố Niệm ngồi xe anh.
“Anh tiễn em lên nhà.” Sở Chiêu Dương nói.
“Vâng.” Cố Niệm không từ chối.
Sở Chiêu Dương lại tiễn Cố Niệm lên đến cửa nhà.
“Anh trở về sớm một chút đi, đi đường cẩn thận.” Cố Niệm đứng ở cửa dặn dò anh.
“Lâu lắm rồi không nghe em căn dặn anh như vậy.” Sở Chiêu Dương ôn nhu nói, ngón tay không kìm chế được xoa mặt cô, “Trước đây, mỗi ngày đều có thể nghe em nói, trong lòng vô cùng ấm áp. Nhưng sau đó, cũng không được nghe nữa, rất nhớ.”
“Xin lỗi.” Cố Niệm chui vào lòng anh, giọng nói khàn khàn áy náy.
“Không phải muốn nghe em nói xin lỗi.”
“Em biết rồi.” Cố Niệm nở nụ cười dịu dàng, “Sau này mỗi ngày đều nói cho anh nghe, nói đến khi chúng ta già, thị lực không tốt, không lái được xe nữa.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Chiêu Dương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh chậm rãi hôn một đường từ khóe mắt xuống môi cô. Anh càng hôn càng sâu, không kìm chế được đè cô lên tưởng, ôm lấy eo cô, dễ dàng nhấc bổng cô lên. Hai người càng lúc càng say đắm, không nghe thấy tiếng mở cửa bên cạnh.
Vừa nãy, Cố Lập Thành từ trên ban công nhìn thấy Sở Chiêu Dương tiễn Cố Niệm về. Đã qua cửa rồi, sao lâu như vậy cũng không thấy Cố Niệm vào nhà?