Sở Chiêu Dương sắp xếp phòng ở khách sạn Thịnh Duyệt cho ông bà cố và Mục Định Kiệt, sau đó đưa Cố Lập Thành, Mục Lam Thục, Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ về nhà Cố Lập Thành.
Cố Lập Thành mua một ngôi nhà mới ở thành phố B, là một ngôi nhà có hai phòng khách và ba phòng ngủ trong một tiểu khu cao cấp. Lúc sửa sang ông đã tính toán, ông và Mục Lam Thục một phòng, Cố Niệm một phòng. Phòng còn lại có thể làm phòng làm việc. Nhưng không ngờ, vẫn còn niềm vui bất ngờ là Bánh Gạo Nhỏ. Bây giờ sửa sang cũng không kịp, chỉ có thể trở về từ từ thu dọn phòng làm việc, trước mắt để Bánh Gạo Nhỏ và Cố Niệm ở chung một phòng.
“Ba sẽ cho người dọn dẹp luôn cả phòng làm việc, sửa thành phòng ngủ của Bánh Gạo Nhỏ.” Cố Lập Thành nói, “Ngày mai có khả năng là không được, nhậm chức xong, buổi tối chắc chắn có tiệc rượu. Ngày kia đi, ba sẽ cho người đến chuyển đồ đạc trong phòng làm việc ra ngoài. Sau đó, chúng ta đi một chuyến đến siêu thị nội thất, để Bánh Gạo Nhỏ tự mình chọn đồ thằng bé thích để trang trí phòng ngủ của nó.”
Trước đây Bánh Gạo Nhỏ cũng ngủ một mình một phòng. Mặc dù cậu bé rất thích ngủ cùng Cố Niệm nhưng vẫn quen có thế giới nhỏ của riêng mình, vì vậy nghe Cố Lập Thành nói xong rất vui sướng.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cậu cũng nên quay về đi.” Cố Lập Thành trực tiếp lên tiếng đuổi người.
Sở Chiêu Dương: “…”
Bánh Gạo Nhỏ vẫn rất nhân hậu không nói ra chuyện đêm qua Sở Chiêu Dương lén lút chạy đến phòng Cố Niệm. Bây giờ quay về rồi, sống ở nhà cao tầng, Sở Chiêu Dương có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể trèo cửa sổ được.
Cố Niệm cũng không nỡ đuổi Sở Chiêu Dương, vẫn chưa ở cùng anh đủ mà. Cố Niệm liền nói với Cố Lập Thành: “Con đi tiễn anh ấy.”
Bánh Gạo Nhỏ cũng đi theo ra đến cửa.
Cố Niệm nói: “Nói chúc ba ngủ ngon đi.”
Ngón tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé vin bên cửa: “Ba, đừng quên chuyện cưỡi ngựa nhé.”
Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm rồi quỳ xuống nói nhỏ với Bánh Gạo Nhỏ: “Khi nào chuyển đến ở với ba, khi đó cưỡi ngựa.”
“Ba bắt nạt trẻ con như vậy là không tốt.” Cậu bé trưng ra vẻ mặt “Ba nghĩ con ngốc à?”
Sở Chiêu Dương cười xoa đầu cậu bé: “Ba nhớ rồi.”
Cậu bé yên tâm nói: “Tạm biệt ba.”
Nghĩ một lát, cậu bé lại vẫy vẫy tay Sở Chiêu Dương. Anh thấy thế liền tiến sát lại gần. Bánh Gạo Nhỏ thơm nhẹ lên má anh một cái: “Chúc ba ngủ ngon!”
“Ba, muốn hai mẹ con con chuyển đến sống cùng ba thì ba mau chóng cưới mẹ đi.” Cậu bé nói nhỏ.
Sở Chiêu Dương ngây người, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Nghe xong, cậu bé cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng như hạt gạo, vẫy tay với Sở Chiêu Dương: “Tạm biệt ba.”
Sở Chiêu Dương đưa mắt nhìn theo Bánh Gạo Nhỏ quay về phòng, lúc này cùng với Cố Niệm đi thang máy xuống lầu. Cố Niệm tiễn Sở Chiêu Dương đến bên cạnh xe, vẫn là chiếc xe Bentley Bentayga đó, không hề thay đổi. Sở Chiêu Dương nắm chặt tay Cố Niệm, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, không thấy Cố Lập Thành đứng trên ban công.
Cố Niệm không nhịn được nở nụ cười: “Ba muốn tốt cho em.”
“Anh biết.” Sở Chiêu Dương gật đầu, “Cuối tuần, anh dẫn em và Bánh Gạo Nhỏ quay về nhà cũ nhé. Ông bà rất nhớ em. Biết lúc đầu nghĩ oan cho em, hai người vẫn luôn tự trách. Những năm nay, bọn họ vẫn luôn đợi, muốn nói xin lỗi em.”
Cố Niệm sao có thể để ông bà xin lỗi cô chứ. Chuyện trước đây ngay cả bản thân cô cũng hiểu lầm, huống chi là ông bà. Người quá đáng với cô là Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan, chứ không phải là ông bà, điểm này cô biết rõ.
“Bây giờ em về rồi, chúng ta cũng có thể thảo luận ngày cưới.” Ngón tay cái của Sở Chiêu Dương vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cố Niệm, “Chỉ có nhẫn vẫn chưa đủ, vẫn phải có một hôn lễ.”
“Ba mẹ anh thì sao? Thái độ của họ…” Cố Niệm nghĩ đến Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan, trong lòng chùng xuống. Nhắc đến hai người đó, Sở Chiêu Dương lạI nhớ ra một chuyện: “Khi đó, em và mẹ bị truy sát không phải là người bọn họ phái đi.”
Cố Niệm chỉ hơi kinh ngạc, rồi bình tĩnh lại. Nếu như không phải là Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan, vẫn còn một người cô nghi ngờ. Song, tạm thời cũng không nói với Sở Chiêu Dương. Tất cả đợi Cố Lập Thành điều tra xong rồi tính.
“Không phải bọn họ làm, cũng không có nghĩa có thể tha thứ cho bọn họ. Em không cần để ý đến bọn họ, chỉ cần về gặp ông bà là được. Bây giờ đến ông bà cũng chán phải để ý bọn họ, chỉ coi như trong nhà nuôi hai người nhàn rỗi mà thôi. Khi bàn chuyện hôn sự, hai nhà gặp nhau, ông bà và anh cũng không định gọi họ đến. Hôn lễ của chúng ta, bọn họ bằng lòng đi thì đi, không bằng lòng, anh cũng không cần đi xem sắc mặt của bọn họ.”
Cố Niệm không ngờ, ba năm này, quan hệ của Sở gia lại căng thẳng đến vậy.