Thì ra là dây an toàn đã được thắt xong.
Bánh Gạo Nhỏ không vui, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm nhìn động tác của cậu và Sở Chiêu Dương, liền biết vì sao cậu nhóc lại khó chịu ra mặt. Cô muốn đi đến an ủi Bánh Gạo Nhỏ thì tay lại bị Sở Chiêu Dương nắm chặt. Cố Niệm nhìn anh, thấy anh lắc đầu, sau đó kề sát vào tai, nói nhỏ: “Đừng qua đó.”
Thì ra là cậu nhóc tức giận anh, anh đang nghĩ cách để giải quyết với nó.
Nhưng nhìn thấy con trai lẻ loi ở đó không ai quan tâm, sao cô có thể chịu được!
Cô trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương một cái, rồi đến ngồi cạnh Bánh Gạo Nhỏ.
Lòng bàn tay Sở Chiêu Dương đột nhiên trống không, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.
Cố Niệm đã có con nên không còn đặt anh ở vị trí số 1 nữa?
Bọn họ vừa mới gặp lại, có thể tốt hơn không?
Lúc này, trong lòng Sở Chiêu Dương oán hận.
Trong lòng vừa lẩm bẩm vừa nhìn sang Cố Niệm đang cẩn thận dỗ dành cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ, sao thế?”
Bánh Gạo Nhỏ nhìn thấy Cố Niệm ngồi xuống, vành mắt lập tức đỏ hoe, ôm lấy tay Cố Niệm. Cái đầu nhỏ cọ vào tay Cố Niệm vài cái, nói: “Con còn nghĩ mẹ đã có ba, nên không thèm quan tâm con.”
Lúc nãy mẹ ngồi cạnh ba, còn kéo tay nhau, cậu đều nhìn thấy. Lúc mẹ muốn qua đây thì bị ba cản lại. Ba xấu xa!
“Đâu có.” Cố Niệm nhẹ nhàng xoa má mềm mịn của cậu nhóc, “Vì chuyện này mà đau lòng sao?”
“Không có.” Bánh Gạo Nhỏ lắc đầu, rồi đột nhiên đột nhiên rũ vai xuống, “Mẹ, trong lòng mẹ, Bánh Gạo Nhỏ là quan trọng nhất phải không?”
Thật ra, trong lòng Cố Niệm không phân trước sau, ba mẹ, Sở Chiêu Dương, Bánh Gạo Nhỏ đều quan trọng như nhau. Nhưng hiện giờ để khiến cậu nhóc vui lên, Cố Niệm không cần suy nghĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, Bánh Gạo Nhỏ là quan trọng nhất.”
Bánh Gạo Nhỏ cuối cùng cũng vui vẻ mỉm cười, gương mặt nhỏ dựa vào tay Cố Niệm, quay đầu nhìn sang Sở Chiêu Dương, nhếch miệng với anh, để lộ ra hàm răng nhỏ trắng sáng.
Sở Chiêu Dương: “…”
Biết là con của mình, nhưng vẫn không chịu được!
Sở Chiêu Dương không ngờ rằng, ba năm sau gặp lại, kẻ địch lớn nhất của anh lại là con của mình.
Suốt đoạn đường, Cố Niệm ngồi cạnh Bánh Gạo Nhỏ, Sở Chiêu Dương thì cô độc một mình. Quay đầu lại thì thấy Cố Lập Thành và Mục Lam Thục cũng đang vô cùng ân ái. Anh cố ý muốn giả vờ đáng thương cho Cố Niệm xem, nhưng đến một cái liếc mắt của cô cũng không có.
Cả đoạn đường không vui, khó khăn lắm mới đến nhà Mục gia. Ông bà Mục nhìn thấy Sở Chiêu Dương, liền kinh ngạc. Chuyện này là thế nào? Tối qua là con rể tìm đến, giờ đến cháu rể cũng tới.
Mục Lam Thục nói muốn cùng cả nhà đến thành cổ sông nước bên cạnh chơi, ông bà liền vô cùng vui mừng.
Vì đúng dịp thứ bảy nên mọi người ở gần đó đều đến đây chơi, trong thành cổ có rất nhiều người. Mọi người định ở lại nên trước đó Sở Chiêu Dương đã đặt phòng tại một khách sạn có lối kiến trúc đặc trưng ở đây. Phía trước là con sông rộng nhất trong cổ trấn, buổi tối trên sông sẽ thả đèn, lềnh bềnh trên sông, giống như một con sông sao. Sau lưng có rất nhiều những tiểu lầu của cổ trấn. Ở đó, giống như đang bước vào thế ngoại đào nguyên, cách biệt với thế giới hiện đại phồn hoa bên ngoài, trở về thời kỳ cổ xưa vừa náo nhiệt vừa thong thả.
Mọi người để hành lý vào trong khách sạn trước, lúc chia phòng, Sở Chiêu Dương quả nhiên muốn ở cùng với Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ.
Ai ngờ, Cố Lập Thành chen ngang qua, nói với anh: “Tối nay cậu ngủ với tôi.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Anh có vợ có con, tại sao phải ngủ cùng một người đàn ông trung niên chứ?
Cố Lập Thành trừng mắt nhìn anh, nghĩ rằng ông muốn ngủ cùng anh ta sao?
Ông cũng có vợ con của mình mà.
“Trước khi chưa giải quyết xong ba mẹ cậu, cậu đừng mong ở cùng phòng với con gái tôi. Hai người phải cách nhau xa một chút. Sau khi về thành phố B, Cố Niệm cũng phải về nhà tôi ở.”