Cố Niệm có ý muốn cho Bánh Gạo Nhỏ ngồi cạnh Sở Chiêu Dương, nhưng cậu nhóc lại nhanh chân chạy đi, đến ngồi cạnh Cố Lập Thành.
Nếu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Thì ba vợ nhìn con rể, càng nhìn lại càng chướng mắt.
Lúc này cậu nhóc không nể mặt Sở Chiêu Dương như vậy, Cố Lập Thành lại cảm thấy vô cùng vui mừng, xoa xoa đỉnh đầu của cậu, đắc ý nhìn Sở Chiêu Dương một cái.
Sở Chiêu Dương nhìn khuôn mặt vô cùng giống anh trước mặt, nét mặt lập tức trở nên dịu dàng. Cậu nhóc mở to mắt, đột nhiên hỏi:
“Chú là ba con sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao lúc con ra đời ba lại không có mặt? Vì sao trước giờ ba đều không ở đây? Ba không cần mẹ con con phải không?”
Sở Chiêu Dương ngẩn ra một chút: “Là ba không tốt, làm thất lạc mẹ con con.”
Bánh Gạo Nhỏ nghĩ đến chuyện kẻ buôn người Mục Lam Thục từng kể cho nó nghe, nên liền hỏi Cố Niệm: “Mẹ, chúng ta bị kẻ buôn người bắt đi phải không?”
Cố Niệm không biết nên giải thích thế này với nó, liền nghe Sở Chiêu Dương nói: “Đúng vậy, may là mẹ con thông minh, đưa con kịp thời trốn đi. Nhưng trốn kĩ quá nên bây giờ ba mới tìm được hai người.”
Cậu nhóc chau mày: “Ba tìm chậm quá!”
“Ừ, ba tìm chậm quá.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói.
Để bọn họ sống bên ngoài ba năm, thật không dễ dàng gì.
Mục Lam Thục liền nói: “Cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ba con. Con xem, không phải ông ngoại đến giờ cũng mới tìm được chúng ta sao?”
“Không giống nhau đâu.” Cậu nhóc chau mày, “Ông ngoại bị thương hôn mê, sau khi tỉnh lại mới hồi phục, con biết mà. Ông ngoại con là anh hùng.”
Tối qua Cố Lập Thành giải thích, cậu nhóc đều nghe rõ ràng, hiểu rất rõ, tất cả đều ghi nhớ trong lòng.
Cố Lập Thành cười lớn: “Bánh Gạo Nhỏ của chúng ta thật thông minh.”
Sở Chiêu Dương trong miệng đầy cay đắng, cảm thấy bản thân không có lí do gì để giải thích.
Cố Niệm nhẹ nhàng nắm lấy tay Sở Chiêu Dương, sau đó nói với cậu nhóc: “Ba cũng là anh hùng, lúc đầu ba cùng ông ngoại bắt kẻ xấu, cũng bị thương. Khi ba con tỉnh lại thì chúng ta đã trốn đi. Ba vẫn luôn tìm chúng ta.”
Cậu nhóc hiếu kỳ nhìn Sở Chiêu Dương, trong mắt toàn nghi vấn, dường như đang nói, là như vậy phải không?
Sở Chiêu Dương không tìm bất cứ lí do gì cho mình: “Bất luận là nguyên nhân gì, lạc mất mọi người, để mọi người chịu khổ là lỗi của ba.”
Không ngờ, cậu nhóc lại lắc đầu: “Mọi người không có chịu khổ, con ở một căn nhà rất to bên nước M, mỗi ngày đều ăn uống rất tốt, ngủ rất ngon. Bà ngoại chăm sóc con, mẹ thì có công việc, mọi người không vất vả gì cả.”
“Đúng đó, không vất vả, không vất vả.” Mục Lam Thục cũng mỉm cười nói với Cố Lập Thành như vậy dù biết trong lòng ông thật sự vẫn rất khó chịu, “Những ngày ở nước M, so với hồi chỉ có tôi và Cố Niệm ở tốt hơn rất nhiều.”
Cố Lập Thành cũng biết, làm việc cho Biên Đạo Nhân, Cố Niệm sẽ không chịu khổ. Nhưng ông nợ hai mẹ con họ, không chỉ có ba năm này.
“Tóm lại, sau này có tôi rồi.” Cố Lập Thành giơ tay ra, nắm chặt lấy tay Mục Lam Thục.
Mục Lam Thục mỉm cười gật đầu.
Lúc này Cố Niệm mới thấy, sắc mặt của Mục Lam Thục dường như hồng hơn hơn trước, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Cố Lập Thành. Vợ chồng lúc trẻ chia cách nhau hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đoàn tụ.
Dù cho hai người đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự ngọt ngào và vui vẻ trên mặt họ.
Sở Chiêu Dương nhìn dáng vẻ mặt đầy mãn nguyện của Cố Niệm, trong lòng hơi xao động, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô. Ngay lập tức Cố Lập Thành nói: “Động tay động chân gì đấy hả?”
Sở Chiêu Dương: “…”
“Ba nó còn ở đây đấy!” Cố Lập Thành trừng mắt nhìn anh, “Mau buông tay cho tôi!”
Bánh Gạo Nhỏ nhướn cao cổ lên, cách bởi cái bàn nhưng cũng nhìn thấy rõ. Tuy Sở Chiêu Dương là ba cậu, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ xong sẽ chấp nhận ba. Ba có thể dễ dàng để lạc mất cậu và mẹ như vậy, chứng tỏ ba không bảo vệ cho họ tốt, sau này lạc mất nữa thì làm thế nào?
Vì thế, cậu nhóc cũng ủng hộ Cố Lập Thành mà gật đầu thật mạnh: “Mau buông tay ra.”
Sở Chiêu Dương: “…”
Cố Niệm đỏ mặt, ngại ngùng rút tay ra. Sở Chiêu Dương cũng không thể đối đầu với Cố Lập Thành.
Dù sao thì… cũng là ba vợ mà!
“Nói cho cậu biết, đừng nghĩ Niệm Niệm sinh con cho cậu thì nó nhất định đã thuộc về cậu.” Cố Lập Thành trừng mắt với Sở Chiêu Dương
Mục Lam Thục trong lòng thấy vui sướng, có Cố Lập Thành ra mặt làm khó, xem như trút được một cơn giận giúp họ.
Nếu không, dù cho trong lòng bà có ý nghĩ đó, thì cũng không phải là đối thủ của Sở Chiêu Dương.
“Con nhất định sẽ nhận lại hai mẹ con họ.” Sở Chiêu Dương nói.
Muốn lấy Cố Niệm, muốn để con gọi anh là ba, muốn cho hai mẹ con họ một gia đình hoàn chỉnh.