“Em là người phụ nữ nói không giữ lời!”
“Em rất hối hận, em rất nhớ anh…” Vừa nghĩ đến việc hai người họ đã lãng phí mất ba năm, trong lòng Cố Niệm liền đau xót.
“Sở Chiêu Dương, anh nhìn em đi…” Cố Niệm bất lực nói, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý nghĩ: Lỡ trong ba năm đó, anh nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ quay lại, nên đã tìm người khác rồi thì sao?
Cô sợ hãi nhìn anh, trong mắt là sự hoảng sợ tột cùng.
Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng Sở Chiêu Dương không cứng rắn được nữa. Anh kéo cô vào lòng, siết chặt. Vốn dĩ anh nghĩ rằng sẽ đánh mất cô cả cuộc đời này.
“Sau này em còn bỏ đi không?” Sở Chiêu Dương cúi đầu, cẩn trọng ngửi mùi hương trên người cô. Tuy đã có chút khác biệt, nhưng vẫn khiến anh rất yên lòng. Sở Chiêu Dương nhắm mắt lại, cố gắng kìm nước mắt.
Chỉ có anh mới biết, trong ba năm không có cô, tất cả những món đồ cô từng sử dụng đều được anh giữ nguyên ở vị trí cũ. Mỗi ngày anh đều nhìn lại mọi thứ một lần. Ban đầu, những đồ vật đó còn lưu lại hương thơm của cô. Nhưng thời gian trôi đi, mùi hương cũng tan mất.
Nhưng hiện giờ, cô đã trở về rồi.
Anh ôm lấy cô, lặng lẽ run lên.
“Không đi nữa, không bao giờ đi nữa, bất luận xảy ra chuyện gì em cũng không rời xa anh nữa.”
Sở Chiêu Dương càng siết chặt vòng tay: “Lúc đầu em cũng nói như vậy.”
“Xin lỗi, em không biết…”
“Sao em lại bỏ đi như vậy? Anh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, sao em lại bỏ đi?” Trong giọng nói của Sở Chiêu Dương có chút uất ức.
“Là em ngốc, em tưởng anh đã chết.”
Sở Chiêu Dương ngạc nhiên, Cố Lập Thành vẫn chưa giải thích gì với anh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm cảm thấy mình ngu xuẩn, lại dễ dàng bị người khác lừa gạt như vậy. Vừa căng thẳng vừa xấu hổ, khó khăn lắm cô mới nói rõ mọi chuyện về Trì Dĩ Hằng cho anh nghe.
Sở Chiêu Dương cắn răng, trong lòng thầm gọi cái tên đó.
Bỉ ổi!
“Sau này còn dám tùy tiện tin người thế không?” Sở Chiêu Dương không kìm được tức giận.
Sao cô lại dễ bị lừa như vậy?
Cố Niệm lắc đầu: “Không dám nữa! Sở Chiêu Dương, anh tin em đi, em sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, thật đó.”
Vừa nói xong, liền cảm thấy cổ có cảm giác ướt át. Anh vùi đầu vào cổ cô, cả người run lên.
“Xin lỗi…” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, “Xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em.”
Nếu không, sao cô có thể bị người khác lừa như vậy?
“Xin lỗi, ba mẹ anh khiến em chịu nhiều uất ức như vậy. Là anh không tốt, để họ khiến em chịu uất ức.”
Cố Niệm lắc đầu: “Sở Chiêu Dương, chuyện đã qua rồi, em thật sự không muốn trải qua lần nữa.”
“Không đâu.” Sở Chiêu Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai tay ôm lấy mặt Cố Niệm, nhìn ngắm thật kỹ. Ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng nói: “Anh tìm em suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Cố Niệm không kìm được mà khóc to lên. Anh vì cô - một người không nói lời nào mà bỏ đi - tìm kiếm suốt ba năm, không ngừng nghỉ, không bỏ cuộc. Trong vành mắt đỏ hoe của Sở Chiêu Dương cũng chứa đầy nước mắt, anh cúi đầu hôn lên trán cô. Bờ môi nóng ran dán vào trán cô rồi hạ xuống, từ sống mũi từ từ điểm qua, hôn vào đầu mũi cô. Sau đó, mạnh mẽ lướt xuống môi. Môi Cố Niệm có chút đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sở Chiêu Dương vẫn không thấy thỏa mãn, ôm lấy cả người Cố Niệm lên, rồi ép cô vào cửa. Đôi môi anh từ đầu đến cuối đều không buông môi cô ra, lúc đè cô vào cửa thì càng dùng sức ép vào. Đầu Cố Niệm bị đập mạnh vào cửa, “bịch” một tiếng khá lớn.
Hai người đều ngẩn ra, Cố Niệm chớp chớp mắt, lúc này thật sự đau đến mức không kìm được. Sở Chiêu Dương đang định xem, liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài:
“Sở Chiêu Dương sẽ không động thủ bên trong chứ?”
“Nó dám chắc!” Cố Lập Thành cất cao giọng.
Mục Lam Thục đằng hắng, nói: “Hai đứa nói chuyện cũng lâu rồi, có phải đã nói xong rồi không?”