Trong lúc ăn, Cố Lập Thành nhắc đến chuyện mình tiếp nhận chức cục trưởng: “Thứ hai tuần sau là lễ nhận chức, vốn dĩ tôi chỉ muốn đến thăm ba mẹ, không biết bà và Cố Niệm trở về. Tôi muốn đón bố mẹ lên thành phố B để tiện chăm sóc.
“Ba, mẹ, Định Kiệt, lần này mọi người cũng đi cùng chúng con. Đến thành phố B, con giúp Định Kiệt tìm công việc phù hợp.” Cố Lập Thành nói.
Không ngờ, ông bà lại từ chối.
“Ba mẹ đã lớn tuổi rồi, ở thành phố B không quen. Ở đây còn có bạn bè hàng xóm, đã quen với mọi thứ rồi.” Mục lão gia nói.
Mục Định Kiệt cũng gật đầu: “Anh rể, anh đưa chị và Cố Niệm về đi. Em cũng ở đây quen rồi. Khả năng của em thế nào em rất rõ. Em không giỏi một nghề nào, ở đây chỉ làm bảo vệ, dù có đến thành phố B cũng không làm được chuyện gì lớn. Tuy không kiếm được nhiều tiền ở Ngu Thành, nhưng chi phí ở đây cũng thấp nên cuộc sống của mọi người cũng rất an nhàn. Với lại em đã chừng này tuổi rồi, không thể xài tiền của nhà anh, làm vậy không tốt lắm.”
“Đúng vậy, các con rảnh thì về thăm hai ông bà này là được rồi.” Mục lão thái thái cũng nói.
Cố Lập Thành thấy vậy cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Như vậy, mấy năm nay ba mẹ cũng không đi đâu chơi phải không?”
Mục lão gia mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Nếu có thể, ai lại không muốn đi đến trời nam đất bắc, ra ngoài mở mang tầm mắt chứ? Không muốn cả đời bị nhốt trong mấy mét vuông này, không biết thế giới bên ngoài ra sao.
Mục Định Kiệt má cũng đỏ ửng, vẻ mặt ngại ngùng: “Đều không có đi, ba mẹ luôn lo lắng cho em, nên đưa hết tiền lương hưu cho em lo chi phí sinh hoạt, giúp em lo cho con gái, để nó đi học.”
“Em đừng nói vậy. Mấy năm nay, anh không thể báo hiếu. Lam Thục đưa Cố Niệm đến thành phố B, may nhờ có em chăm sóc ba mẹ, mới khiến mọi người thấy yên tâm. Thế này đi, cuối tuần chúng ta cùng đến thành phố B. Nhân cơ hội đó đưa ba mẹ đi thăm thành phố.” Cố Lập Thành nói
Đợi hai người quen thuộc, hiểu rõ thành phố B rồi, dù vẫn không muốn sống ở đó, nhưng mỗi năm đến ở một thời gian thì vẫn được.
Ông bà nghe thấy cũng rất trông mong, mỉm cười đồng ý: “Được được được.”
9 giờ tối, Bánh Gạo Nhỏ đã mệt đến mức gật gù trong lòng Cố Niệm. Mục lão thái thái nhìn thấy liền nói: “Mau đưa nó về ngủ đi, xem nó buồn ngủ đến thế kia rồi.”
“Ba, ba đặt khách sạn nào thế?” Cố Niệm vừa hỏi mới biết, Cố Lập Thành và mọi người lại đặt phòng cùng một nơi. Vì thế, cả nhà bốn người liền lên xe đến khách sạn.
Cố Niệm biết, Cố Lập Thành và Mục Lam Thục xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp lại, bọn họ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Có rất nhiều lời có lẽ sẽ không tiện nói khi có mặt cô.
Cố Niệm liền ẵm Bánh Gạo Nhỏ vào phòng. Cơ thể nhỏ bé vừa tiếp xúc với mặt giường liền lập tức tỉnh dậy, mơ hồ giơ hai tay lên, ôm lấy cổ của Cố Niệm không chịu buông.
“Bánh Gạo Nhỏ ngoan, ngủ đi nào.” Cố Niệm dịu dàng nói.
Cậu nhóc vẫn chưa tỉnh táo: “Mẹ, ông ngoại đã về rồi, ba có phải cũng sắp về không?”
Cả người Cố Niệm cả người, không biết nên trả lời nó thế nào.
Nếu là lúc tỉnh táo, cậu nhóc rất hiểu chuyện, nhất định sẽ không hỏi như thế. Nhưng hiện giờ ngủ mơ hồ, không tự chủ được, liền hỏi ra câu hỏi luôn giấu trong lòng.
Lúc đó, lại nghe Cố Lập Thành nói: “Đúng rồi, sẽ nhanh chóng gặp được ba thôi.”
Cậu nhóc vừa nghe liền chu chu miệng, vô cùng mãn nguyện ngủ thiếp đi. Cố Niệm khó xử nhìn Cố Lập Thành, ông nói với Bánh Gạo Nhỏ như vậy, sau này kiếm đâu ra ba cho nó? Cố Lập Thành có ý muốn nói với hai mẹ con họ về chuyện của Sở Chiêu Dương.
“Đi theo ba nào.” Cố Lập Thành nói.
Sau khi bước vào phòng Cố Lập Thành, ông liền hỏi:
“Con và Sở Chiêu Dương là thế nào? Nếu đã có con rồi, sao con còn im lặng bỏ đi?”
Cố Niệm nghe những lời này của Cố Lập Thành, cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục Lam Thục không nghĩ nhiều như vậy, liền nói: “Sở Chiêu Dương đã chết rồi, tôi và Cố Niệm bị người ta truy sát, không thể sống trong nước, đành phải đến nước M.”
Cố Lập Thành ngạc nhiên, bị người ta truy sát, Sở Chiêu Dương từng nói với ông, nhưng mà…
“Ai nói với hai người Sở Chiêu Dương chết rồi?”
“Là sao?” Mục Lam Thục kinh ngạc hỏi.
“Sở Chiêu Dương hôn mê rất lâu, nhưng sau đó đã tỉnh lại.” Cố Lập Thành nói, “Mấy năm nay, nó luôn tìm kiếm hai người.”
Tay chân Cố Niệm lạnh cóng, Sở Chiêu Dương chưa chết, vậy… tại sao cô phải bỏ đi?
Ba năm bỏ đi này, có ý nghĩa gì chứ?
“Nhưng… chúng tôi rõ ràng đã thấy mộ của nó mà.” Đầu óc Mục Lam Thục mờ mịt.
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói tôi biết.” Cố Lập Thành nói.