Cậu nhóc chỉ cho người thân gọi cậu như thế thôi. Ông cố và bà cố là ba mẹ của bà ngoại, đương nhiên cũng chính là người thân của cậu rồi. Cậu nhóc cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ tròn tròn trắng trắng, đúng là rất giống một chiếc Bánh Gạo Nhỏ. Hai ông bà cảm thấy cái tên này đúng là quá chuẩn xác.
Hai ông bà vốn không biết, ban đầu vì sao Cố Niệm và Mục Lam Thục lại rời đi, Cố Niệm không nói chuyện của Sở Chiêu Dương, cũng không nói chuyện cô tưởng rằng Sở Chiêu Dương đã chết rồi. Sợ ông bà lo lắng, Mục Lam Thục cũng chẳng nói gì, chỉ là thường xuyên gọi điện về cho ông bà, chỉ nói công việc của Cố Niệm rất bận, nên không về được. Hai ông bà đương nhiên cũng không muốn chạm vào nỗi đau của cháu mình, thế nên cũng chưa từng hỏi đến. Trước khi Cố Niệm về, họ cùng thương lượng trước, tuyệt đối không được ở trước mặt Cố Niệm nhắc đến Sở Chiêu Dương.
Mục lão thái thái vui mừng vô cùng sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu nhóc, lại ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Lam Thục. Con gái yêu quý của họ, cũng già rồi.
“Ba, mẹ, bọn con trở về rồi.” Mục Lam Thục cười nói, cố gắng không rơi nước mắt.
Nhưng hai ông bà Mục lại không kìm lòng được, Mục lão gia đã cúi mặt gật đầu, len lén quay đi chỗ khác che giấu hốc mắt đỏ bừng của mình. Còn Mục lão thái thái đã chan chứa nước mắt rồi. Bà giơ tay lau nước mắt, không ngừng gật đầu: “Mau vào nhà, mau vào nhà!”
Xung quanh có không ít hàng xóm đều hiếu kỳ, còn có người từ trong nhà mình thò đầu ra bên ngoài nhìn.
Cố Niệm đã lâu rồi không trở về, sao giờ vừa về đến, lại dẫn theo một đứa bé rồi? Cố Niệm biết, nhưng không muốn để ý đến họ.
“Lần này các con trở về, dự định ở lại bao lâu?” Mục lão thái thái hỏi.
“Ở lại vài ngày, sau đó trở về thành phố B ạ.” Mục Lam Thục đáp.
Mục lão thái thái gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một bao lì xì nhỏ, vẫy vẫy tay với cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ, đến đây.”
Cậu nhóc chạy bạch bạch đến, Mục lão thái thái nhét bao lì xì vào tay Bánh Gạo Nhỏ: “Đây, bà cố cho cháu.”
Bánh Gạo Nhỏ chớp chớp mắt, lại giương đôi mắt đen láy sang nhìn Cố Niệm. Thấy Cố Niệm gật đầu, cậu nhóc lập tức để lộ hàm răng trắng tinh nói: “Cảm ơn bà cố.”
Mục lão thái thái cười híp mắt xoa xoa đầu cậu nhóc, thằng bé này đúng là được Cố Niệm dạy dỗ rất tốt.
“Bà cố, cháu có thể mở ra xem không ạ?” Cậu nhóc ngẩng đầu, giọng nói mềm mại hỏi.
Bao lì xì không lớn lắm, chỉ bằng nắm tay của cậu, bên trong có một miếng gì đó cứng cứng, cộm cộm.
“Đương nhiên có thể rồi!” Mục lão thái thái mỉm cười nói.
Cậu nhóc lập tức mở bao lì xì ra, đổ món đồ bên trong ra lòng bàn tay, mới phát hiện đó là một miếng ngọc nhỏ hình hồ lô trong suốt, tinh xảo.
Sắc mặt Mục Lam Thục khẽ thay đổi: “Mẹ, sao mẹ lại mua món đắt như vậy!”
“Đâu có đắt chứ! Ba mẹ ở đây một tháng cũng chẳng dùng nhiều tiền. Tiền để dành lại không thể mua chút quà gặp mặt cho Bánh Gạo Nhỏ sao? Sau này Tết đến, mỗi năm bà cố đều sẽ cho cháu tiền mừng tuổi nhé.”
Tiền mừng tuổi, cậu nhóc cũng biết. Tuy sinh ra ở nước M, nhưng truyền thống Tết, cũng chẳng hề mất đi. Cậu nhóc lập tức vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”
Mục Lam Thục và hai ông bà nói đến cuộc sống mấy năm qua, sợ cậu nhóc buồn, nên bảo cậu ra ngoài chơi.
***
Cậu nhóc rất đáng yêu, vừa xuất hiện trong sân đã thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh, rất nhiều người vẫy tay gọi cậu đến nói chuyện. Có người cắn hạt dưa cho cậu, có người bóc hạt điều cho cậu, có người còn cho cậu chocolate nữa. Chẳng bao lâu sau, túi của cậu nhóc đã bị nhét đầy ắp đồ ăn rồi, khiến cậu vô cùng vui vẻ.
Lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước cửa Mục gia. Cửa sau mở ra, thứ chạm đất đầu tiên, là một cây nạng.
Rồi sau đó, một người từ bên trong mới bước xuống, chỉ có hai bên tóc mai lấm sợi bạc, vô cùng nho nhã.
Cậu nhóc thấy người đó bước về phía trước cửa Mục gia, liền nói với mấy bà mấy cô đang nói chuyện với cậu: “Bà ơi, cô ơi, cháu phải về nhà một chút, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Ây da, có rảnh thì đến chơi nhé!” Mọi người đều hết sức luyến tiếc
“Vâng ạ!” Cậu nhóc vẫy vẫy tay với họ, rồi cất bước chạy về phía ông lão chống nạng kia.
“Ông tìm ai ạ?” Cậu nhóc dừng lại bên cạnh Cố Lập Thành, giọng nói lanh lảnh.
Cố Lập Thành ngay sau khi chân có thể đi lại được, lập tức đến đây. Vì là chuyện riêng, ông không nói với bất kỳ ai khác, tự mình sắp xếp đến đây. Nói sao đi nữa, đây cũng là nhà của bà ấy.
Đứng trước cửa, bỗng nhiên ông không cử động được nữa. Đột nhiên bên hông truyền đến một giọng nói giòn tan, Cố Lập Thành cúi đầu tìm theo hướng giọng nói phát ra, liền thấy bên cạnh chân mình có một cục bột nhỏ đang đứng. Cậu nhóc có phần mũm mĩm, dáng vẻ vô cùng mềm mại, đáng yêu.
“Cháu là con cái ở gần đây à?” Cố Lập Thành dịu dàng hỏi. Đứa bé này mang đến cho ông một cảm giác quen thuộc, khiến ông có một cảm giác yêu thích từ tận đáy lòng.
Cậu nhóc cười ngọt ngào, gật đầu nói: “Vâng ạ!”
Ai biết được ông này có phải người xấu không, nếu ông ấy bắt cóc cậu đi mất phải làm sao? Cậu nhóc vẫn có chút hơi cảnh giác.
Cố Lập Thành mỉm cười với cậu, giơ tay, ấn chuông cửa.
Cố Niệm đứng dậy định mở cửa, nhưng bị Mục Định Kiệt ngăn lại.