“Tôi sợ có một ngày, chúng nó biết sự thật, mà Cố Niệm yêu quá nhiều, cuối cùng lại bị các người hận. Từ yêu thành hận, nó sẽ không chịu nổi. Nếu đã biết Cố Lập Thành năm đó bắt cóc Chiêu Dương, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để Cố Niệm và Chiêu Dương ở cạnh nhau?”
“Đừng xảo biện! Hiện giờ không phải chúng nó đang ở bên nhau sao!” Hướng Dư Lan cười lạnh, giọng nói vô cùng tức giận.
“Bởi vì… Chiêu Dương cũng đã biết!” Mục Lam Thục nói.
Lời nói này của Mục Lam Thục khiến cho ông bà Sở vô cùng chấn động. Cố Niệm cũng ngây người nhìn mẹ.
“Tôi thà để Cố Niệm hận tôi, cũng không đồng ý cho nó ở bên cạnh Chiêu Dương. Nhưng không ngờ rằng, Chiêu Dương đã biết mọi chuyện.
Lần trước nó đến Ngu Thành tìm chúng tôi. Nó nói với tôi, nó đã biết mọi chuyện. Nó muốn tôi tiếp tục giấu Cố Niệm. Nó sợ rằng khi Cố Niệm biết được sẽ đau khổ, suy sụp, sẽ rời xa nó.”
Mục Lam Thục lại dập đầu thật mạnh: “Sở tiên sinh, Sở phu nhân, các vị muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chịu, không có chút oán trách. Tôi đáng bị như vậy, là nhà chúng tôi nợ Chiêu Dương.”
“Đừng gọi tên con tôi nữa, bà không xứng!” Sở Gia Hồng đột nhiên giơ chân, đạp mạnh vào vai của Mục Lam Thục.
Cố Niệm kinh ngạc, vội bước qua che chắn trước mặt mẹ mình.
Nỗi tức giận của Hướng Dư Lan từ ban nãy bị kìm nén ít nhiều, nay bỗng nhiên bùng lên dữ dội.
Mục Lam Thục nói rằng Sở Chiêu Dương sớm đã biết, nhưng lại không hận Cố Niệm.
Hướng Dư Lan hoàn toàn tin vào điều này.
Với tình cảm mà con trai bà dành cho Cố Niệm, loại chuyện hồ đồ này, nó có thể làm ra. Nhưng bà không đồng ý!
Nhìn thấy hai mẹ con Cố Niệm, bà hận không thể xé xác bọn họ, sao có thể kết làm thông gia.
“Hiện giờ Chiêu Dương không ở đây, các người thích nói thế nào thì cũng không có ai làm chứng!” Hướng Dư Lan rít giọng nói, “sao nó có thể biết rõ đó là con gái của kẻ thù mà vẫn còn ở cạnh cô ta được. Hiện giờ sự thật bày ra đây, bà còn mặt mũi xin tôi tha thứ cho Cố Niệm. Bà dựa vào cái gì? Tôi nói cho hai mẹ con bà biết, cả đời này chúng tôi sẽ không tha thứ cho các người! Cả đời này, Cố Niệm đừng mong ở cạnh Chiêu Dương.”
Tôi nói cho các người biết, cả đời này Chiêu Dương hận nhất chính là kẻ bắt cóc nó! Nó hận không thể băm bọn chúng ra thành trăm mảnh!”
“Không, không phải!” Mục Lam Thục lắc đầu.
“Câm miệng!” Hướng Dư Lan vung tay lên, nhưng nghĩ rằng làm vậy sẽ bẩn tay bà, vì thế liền giơ chân định đạp lên mặt Mục Lam Thục.
“Đừng!” Cố Niệm lao ra ôm lấy mẹ. Hướng Dư Lan không kịp thu chân lại, trực tiếp đạp vào sau lưng Cố Niệm. Cố Niệm cảm thấy đau nhói ở lưng, trước mặt đột nhiên tăm tối, đầu óc lờ mờ, tai ù đi.
“Niệm Niệm!” Mục Lam Thục hoảng hốt gọi.
Nhìn thấy Hướng Dư Lan lại không kìm được cơn hận muốn bước đến đạp tiếp, Mục Lam Thục liền muốn xông lên bảo vệ con gái.
Nhưng Cố Niệm không hề nhường nhịn, Mục Lam Thục tuổi đã lớn, sao có thể chịu được cơn đau này?
Hướng Dư Lan hận, cô hiểu. Bà ta muốn đánh thì cứ đánh. Bọn họ có tư cách gì đánh trả?
Vì thế, Cố Niệm bảo vệ Mục Lam Thục, dùng hết sức, từ đầu đến cuối ôm Mục Lam Thục trong lòng mình, không hề cử động.
Mục Lam Thục khóc đến phát điên, giương mắt nhìn Hướng Dư Lan liên tục đạp lên lưng Cố Niệm.
Cố Niệm lại không nói lời nào, chỉ muốn bảo vệ Mục Lam Thục.
“Dừng ta, mau dừng tay!” Mục Lam Thục khóc cầu xin, “Sở phu nhân, xin bà dừng tay, xin bà dừng lại đi! Bà có tức, có hận thì cứ nhắm vào tôi, đừng đánh Cố Niệm, tôi xin bà! Xin bà đấy!”
Nhưng Hướng Dư Lan giống như không nghe, thậm chí còn kéo muốn Sở Gia Hồng vào cùng.
Sở Gia Hồng rốt cuộc vẫn còn chút lý trí, không thể ra tay với phụ nữ. Nhưng ông ta cũng rất hận hai mẹ con họ, vì thế cũng không cản Hướng Dư Lan.
Mục Lam Thục khóc thét: “Cố Niệm, con buông tay ra! Con buông tay ra! Đừng che cho mẹ, con mau tránh ra!”
Cố Niệm không nói câu nào, chỉ liên tục lắc đầu, có thế nào cũng không buông ra, bảo vệ Mục Lam Thục, để mặc cho Hướng Dư Lan đạp từng đạp vào sau lưng cô. Cô đau đến mức hoa cả mắt, chỉ biết cắn răng, vẫn nhớ phải bảo vệ Mục Lam Thục.
“Cầu xin bà, đừng đạp nữa! Cầu xin bà! Có gì thì cứ nhắm vào tôi! Cố Niệm, con mau buông tay ra, mẹ xin con đấy, con mau buông tay ra! Mẹ không cần con bảo vệ! Mẹ không cần con bảo vệ! Con mau đứng lên đi mà!” Mục Lam Thục khóc nói.