Minh Ngữ Đồng không kìm chế được, lại nghĩ đến cảm giác lúc hôn môi Phó Dẫn Tu. Vừa dịu dàng vừa nóng bỏng.
Trong lòng hoảng loạn, cô vội vàng xoay ly sang một hướng khác, không hề có ý muốn gián tiếp hôn môi anh.
Phó Dẫn Tu chăm chú nhìn cô, ngọn lửa trong lòng đang âm ỉ cháy lại bất chợt bùng lên. Trước đây anh đã từng rất yêu thương cô. Hận không thể mãi bảo vệ trong lòng, không để cô chịu bất cứ uất ức hay thương tổn gì.
Vì cô, hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc và thói quen của mình.
Hiện giờ anh đã trở về, đã tìm thấy cô nhưng tình cảm đối với cô chỉ còn sự oán hận. Còn cô cũng chỉ mong sao có thể tránh xa anh.
Phó Dẫn Tu phát hiện, anh thực sự không nỡ ép buộc cô bất kì điều gì. Rõ ràng rất hận, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Biểu cảm trên mặt Phó Dẫn Tu chuyển từ thản nhiên lạnh lùng sang giận dữ. Minh Ngữ Đồng tuy không hiểu nhưng cũng không thấy kì lạ. Anh vốn dĩ là người có tính khí vô cùng thất thường.
Ngược lại, ba người Triệu tổng, lại vô cùng sốt ruột. Không biết bọn họ đã lỡ làm gì chọc giận Phó Dẫn Tu?
Trước ánh mắt u ám của Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng uống tiếp hai ly nữa. Trước đó đã uống một ít, giờ lại uống một hơi ba ly, mặt cô cõ chỗ lúc trắng lúc đỏ, trong bụng đã cuộn lên từng cơn.
Cô vội vã đứng dậy: “Tôi đã tự phạt ba ly. Các vị, tôi xin phép đi trước”. Dương Minh Lãng cũng vội vã đứng lên theo.
Nhưng Lí tổng lại đứng ra. Nếu Phó Dẫn Tu đã thích Minh Ngữ Đồng, ông ta cũng không thể cứ nhìn Minh Ngữ Đồng đi như vậy.
“Minh tiểu thư, lúc nãy cô uống là ba ly rượu phạt của Phó tổng. Còn rượu phạt của tôi cô vẫn chưa uống mà.” Lí tổng cười híp mắt. Ông ta đang có ý giúp Phó Dẫn Tu giữ người lại. Hi vọng Phó Dẫn Tu vui vẻ, sẽ nhìn ông ta bằng ánh mắt khác.
Minh Ngữ Đồng mặt trầm xuống. Người đàn ông này, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
“Tôi nể mặt Phó tổng.” Minh Ngữ Đồng nói, “còn Lí tổng, bỏ đi!”
Mặt Lí tổng biến sắc, vô cùng khó coi. Không ngờ bị một người phụ nữ làm mất mặt trước mọi người. Ông ta trầm mặt, giọng lạnh lẽo hỏi: “Minh tiểu thư, không nể mặt tôi thật sao?”
Minh Ngữ Đồng cười lạnh: “Lời này, tôi đã sớm muốn nói ra. Mặt mũi các người đáng giá bao nhiêu chứ? Trước đó tôi không muốn tính toán với ông, ông liền nghĩ mình là một nhân vật lớn rồi sao.”
Triệu tổng không vui đứng dậy: “Minh tiểu thư, cô quá lời rồi đó! Cô còn trẻ, tuổi tác chỉ ngang bằng cháu gái chúng tôi. Chúng tôi mời rượu là rất tôn trọng cô rồi. Cô không vừa ý cũng không cần nói khó nghe như vậy. Thái độ này của cô, tôi thật sự chưa từng thấy bao giờ.”
“Đúng vậy!” Lí tổng cười lạnh một tiếng, “chuyện gì cũng nên chừa một đường lui, sau này gặp lại còn nhìn mặt nhau.”