Dương Minh Lãng sao có thể không biết đám người này đang có ý định gì, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cung kính: “Tôi không có ý đó. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, sao có thể để các vị kính tôi. Nhưng thật sự Minh tổng chúng tôi tửu lượng chỉ đến đây thôi.”
Dương Minh Lãng nhìn vào ánh mắt không chút thiện cảm của các vị tổng giám đốc, tiếp tục nói: “Thế này đi, tôi cũng không muốn để các vị kính tôi. Các vị coi như phạt tôi đi. Minh tổng không thể uống, tôi uống thay cô ấy. Minh tổng một ly thì tôi thay ba ly. Triệu tổng, Lý tổng, các vị cảm thấy như vậy được không?”
Triệu tổng lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, vốn định chuốc Minh Ngữ Đồng say, mượn việc kính rượu để cướp đoạt, nhưng lại bị Dương Minh Lãng phá hỏng hết. Tuy Dương Minh Lãng chấp nhận chịu phạt ba ly, nhưng Triệu tổng vẫn không muốn buông tha.
Ngoài cửa, Phó Dẫn Tu hỏi người đã dẫn anh vào: “Tôi không biết rằng, hiện giờ chuyện làm ăn trên bàn rượu, đều trở thành kiểu đức hạnh thế này đấy.”
Trần phó tổng đổ mồ hôi lạnh lập tức bước đến, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên cái trán bóng loáng của mình.
“Phó tổng, bọn họ uống nhiều rồi, anh đừng để tâm.” Trần phó tổng vội nói rồi lập tức bước đến trước, ngăn Triệu tổng lại, cất cao giọng nói: “Triệu tổng, Lý tổng, các vị xem, là ai đến này.”
Triệu tổng mở to đôi mắt có chút mơ màng của mình, nhất thời không nhận ra là ai.
Lý tổng lại đứng thẳng người lên, bước một bước dài tiến đến, cúi đầu khom lưng đưa hai tay về phía Phó Dẫn Tu: “Phó tổng, không ngờ anh lại đến đây, hân hạnh, hân hạnh.”
Phó Dẫn Tu không giơ tay ra, để mặc cho hay tay của Lý tổng dừng lại trước mặt mình, không khí ngưng lại vài phần ngại ngùng.
Phó Dẫn Tu liếc nhẹ, Minh Ngữ Đồng toàn thân cứng đờ. Cô vốn chưa uống nhiều, đa số đều bị Dương Minh Lãng cản lại hết. Nhưng bị Phó Dẫn Tu nhìn như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dường như, cô đang dùng thủ đoạn không đứng đắn để bàn công việc. Cô ở trên bàn rượu, cùng một đám đàn ông, giống như một chút cừu rơi vào tay kẻ xấu.
Minh Ngữ Đồng khó chịu nhìn sang hướng khác, liền nghe Phó Dẫn Tu lạnh lùng nói với Triệu tổng: “Làm phiền các vị rồi?”
Ngữ khí rất là mỉa mai.
Triệu tổng giật mình một cái, vội nói: “Không có, không có.”
Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhíu mày: “Các người bàn chuyện làm ăn thế này sao?”
“Không, không không.” Triệu tổng không ngừng phủ nhận, nhưng mặt lại căng thẳng không tìm được bất kỳ lí do gì.
Trần phó tổng mặt cũng đỏ lên.
Dáng vẻ lúc nãy Triệu tổng và Lý tổng bám lấy Minh Ngữ Đồng, thật sự rất khó coi.
Bọn họ đối với Minh Ngữ Đồng đều ôm chút tà niệm.
Minh Ngữ Đồng đi bàn công việc, như một người đàn ông, dứt khoát, sảng khoái.
Bọn họ đều không nghe thấy Minh Ngữ Đồng dùng thủ đoạn xấu xa nào, ví dụ như dùng thân thể đổi lấy mối làm ăn. Nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn không tin, một người phụ nữ sao lại có năng lực như vậy. Lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Minh Ngữ Đồng, là một người đàn ông, trong lòng không kìm được có chút suy nghĩ. Nhìn vào cảnh trên bàn rượu hôm nay, dáng vẻ nịnh nọt của cô, bọn họ càng cảm thấy, Minh Ngữ Đồng là ngoài mặt từ chối nhưng vẫn nghênh đón.
Nhưng trước mặt Phó Dẫn Tu, không ai dám nói bừa.
Trần phó tổng vội nói: “Phó tổng, mời vào trong, anh ngồi đi.” Phó Dẫn Tu mắt như tùy ý lướt nhanh qua một cái, sau đó đi thẳng đến vị trí bên cạnh Minh Ngữ Đồng.
Triệu tổng và Trần phó tổng trao đổi ánh mắt, lẽ nào Phó Dẫn Tu cũng có hứng thú với Minh Ngữ Đồng?
Đi đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu cũng không nói gì. Chỉ có Minh Ngữ Đồng nhìn thấy Phó Dẫn Tu nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.
Anh ta vẫn nghĩ là cô dựa vào hầu bia để bàn công việc sao? Nhưng cô rõ ràng không phải như vậy!
Trợ lý Dương Minh Lãng vừa nhìn thấy Phó Dẫn Tu, lập tức căng thẳng lên. Anh vẫn còn nhớ, tối hôm đó, Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu vác lên vai bỏ đi. Còn anh, lại bị một đám thuộc hạ của Phó Dẫn Tu cản lại. Buổi tối hôm đó, điện thoại của Minh Ngữ Đồng đều gọi không được. Sau đó rốt cuộc thế nào, anh cũng không đám nghĩ tới.
Phó Dẫn Tu trực tiếp ngồi xuống cạnh Minh Ngữ Đồng, lướt nhẹ mắt nhìn toàn bộ mọi người. Ngoài anh ra, tất cả mọi người còn lại đều đang đứng.
“Ngồi xuống hết đi.”
Minh Ngữ Đồng biểu cảm cứng đờ một lát, rồi cùng với Dương Minh Lãng ngồi xuống.
Ngược lại bọn người Triệu tổng, không có gì bất thường, không hề cảm thấy Phó Dẫn Tu thế này có gì không đúng. Toàn bộ gật đầu khom lưng, nở nụ cười rồi ngồi xuống.
“Xưng hô thế nào?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng hỏi.
Minh Ngữ Đồng: “…”
Thì ra anh đến đây, nhưng những người này là ai anh cũng không biết. Quả nhiên là Phó Dẫn Tu, nếu không kiêu căng như vậy thì không phải là anh nữa.
Từng người trong bọn họ lần lượt giới thiệu. Phó Dẫn Tu gật đầu nhẹ với bọn họ, khóe môi hơi nhếch lên mỉa mai: “Triệu tổng với Minh tổng rất thân thiết sao?”
Phó Dẫn Tu nhìn Minh Ngữ Đồng, lời này, cũng chính là hỏi cô. Minh Ngữ Đồng cười nhạt: “Có qua lại trong việc làm ăn.”
Lời này của Minh Ngữ Đồng, khiến nụ cười của bọn người Triệu tổng rũ xuống.
Bàn công việc, không nên làm mất mặt lẫn nhau, vì thế cô luôn không trở mặt.