Khi đến thành phố B, mọi thứ liên quan đến Minh Ngữ Đồng, anh đều điều tra rõ.
Biết cô vẫn còn độc thân, cũng không có đối tượng yêu đương.
Cũng không một ai biết cô từng là người yêu anh, còn sinh cho anh một đứa con.
Minh Ngữ Đồng sống trong một căn phòng chung cư gần khu vực trung tâm thành phố.
Khi tới cổng, xe của Phó Dẫn Tu bị bảo vệ chặn lại. Nhưng khi nhìn thấy Minh Ngữ Đồng trong xe, họ liền nâng trụ để anh tiến vào.
Anh dừng xe, lay người Minh Ngữ Đồng: “Đến rồi, dậy đi.”
Minh Ngữ Đồng mơ hồ mở mắt, trong một khắc, khuôn mặt mơ màng của cô giống hệt một cô gái nhỏ không hiểu sự đời.
Lòng Phó Dẫn Tu giống như bị đánh một cái, biểu cảm trong chớp mắt trở nên dịu dàng.
Nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt anh lại trở nên u ám.
Minh Ngữ Đồng chớp chớp mắt, đột nhiên giơ tay chỉ vào anh: “Anh…”
“Làm gì?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng hỏi, giơ tay nắm chặt bàn tay cô, đè xuống.
“Đáng ghét, không được đụng vào tôi!” Minh Ngữ Đồng vung tay anh ra, bĩu môi như cô gái nhỏ đang giận dỗi. “Anh rất giống Phó Tu, tôi ghét anh! Anh tránh xa tôi ra một chút!”
Phó Dẫn Tu cắn răng, ký ức của cô đang ở đâu thế?
Sao lại gọi anh là Phó Tu.
Đột nhiên, anh có chút ghen ghét.
Trong lòng cô vẫn nhớ về Phó Tu của quá khứ.
Nhưng lập tức, Phó Dẫn Tu xua đi sự ghen ghét đó.
Ghen ghét vì người phụ nữ này, không đáng!
Trong lúc đó, Minh Ngữ Đồng đã mở cửa xe, vịn vào cửa, lắc lư bước xuống.
Phó Dẫn Tu cắn răng, người phụ nữ này, lúc nãy vẫn còn nghĩ cô uống say sẽ không làm loạn. Ai ngờ vẫn không thay đổi chút nào!
Anh vội vàng xuống xe, thấy Minh Ngữ Đồng đang bước đi loạng choạng. Chưa đi được hai bước, cả người chực ngã về phía trước. Phó Dẫn Tu bước vội đến, kịp ôm lấy eo cô, dìu cô đứng lên.
Minh Ngữ Đồng lắc lưng đứng không vững khiến Phó Dẫn Tu cũng không dám buông cô ra.
Cô đột ngột xoay đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Dẫn Tu. Cơ thể cô càng lúc càng áp sát vào anh, gương mặt xinh xắn dường như cũng muốn kề sát khuôn mặt anh. Nhưng Phó Dẫn Tu rất cao, cô đứng kiễng chân vẫn còn nhiều khoảng cách.
Cô đành phải quàng hai tay lên vai anh, mượn lực kiễng chân cao hơn. Vốn dĩ đang say, đứng thẳng còn không vững, lại còn muốn kiễng chân. Kết quả cả cơ thể mềm mại của cô đổ nhào vào lòng Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu từ từ cúi đầu xuống, ngửi thấy mùi hương tươi mát trên mái tóc cô.
Lúc này, Minh Ngữ Đồng lại mở miệng: “Anh rất giống Phó Tu.”
Phó Dẫn Tu: “…”
Minh Ngữ Đồng ngu ngơ mỉm cười, nheo mắt chăm chú nhìn anh.
Nếu không phải vì ánh mắt Minh Ngữ Đồng vô cùng trong trẻo, anh còn cho rằng cô đang nhân cơ hội chọc ghẹo mình.
“Thật sự rất giống mà!” Minh Ngữ Đồng lắc lư trong lòng anh, “Lông mày giống, mắt giống, mũi giống, môi cũng giống. Rất giống, rất là giống.”
“Về trước đi.” Phó Dẫn Tu dìu Minh Ngữ Đồng, đưa cô đến cửa. Phó Dẫn Tu không chút do dự, thành thục ấn sáu nút mật mã mở cánh cửa lớn của tòa nhà.
Nếu không phải Minh Ngữ Đồng hiện đang say hồ đồ rồi, thì nhất định sẽ ngạc nhiên, sau hôm nay nhất định sẽ đổi mật mã.
Sau khi Phó Dẫn Tu nhập mật mã xong, còn chưa kịp ấn xác nhận, Minh Ngữ Đồng sau lưng đột nhiên tùy tiện ấn một nút.
Là nút Hủy.
“Hey hey hey, tôi cũng muốn chơi, cái này dùng để làm gì?” Minh Ngữ Đồng tiến lại gần, nhưng bảng nút mật mã trước mặt đều là bóng mờ.
Cô chớp chớp mắt: “Phòng thực nghiệm bí mật sao?”
Phó Dẫn Tu khóe môi giật giật, cúi đầu, nhìn thấy Minh Ngữ Đồng giống như một đứa trẻ nhỏ, rất có hứng thú nghiên cứu mật mã.
Cô đưa ngón trỏ lên môi, nén thấp giọng nói với anh: “Suỵt! Đừng để bị phát hiện, có camera đấy.”
Một tay khác, chỉ lên đỉnh đầu.
Phó Dẫn Tu: “…”
Ở đó thật sự có máy quay.
Phó Dẫn Tu giơ tay nhập lại mật mã.
Kết quả chỉ nhập được bốn số, liền nghe Minh Ngữ Đồng nói: “Tôi cũng chơi!”
Sau đó lại tùy tiện ấn hai cái.
Phó Dẫn Tu nếu không phải xác định cô thật sự say dữ dội, sẽ nghĩ cô đang phá hoại.
Anh dứt khoát giữ chặt cô trong lòng, khống chế hai tay không ngừng làm loạn của cô: “Đừng phá rối.”
“Đừng mà! Đừng mà! Tôi cũng muốn ấn!”