Ngụy Chi Khiêm: “…”
Rõ ràng, Sở Điềm là em gái của mọi người.
Anh không thể giống như Hàn Trác Lệ nói Sở Điềm như vậy. Lòng đầy ấm ức, quay sang nói với Mạc Cảnh Thịnh: “Quản cô ấy đi!”
Sở Điềm vừa nghe liền đỏ mặt.
Ý của Ngụy Chi Khiêm, là cảm thấy cô và Mạc Cảnh Thịnh là một đôi sao? Có phải vậy không?
Nếu không, sao lại để Mạc Cảnh Thịnh quản cô? Nhưng cảm giác được anh quản, thật tốt.
Sở Điềm trong lòng vui vẻ, Sở Chiêu Dương lại không vui, quay sang nhìn Ngụy Chi Khiêm: “Anh của nó ở đây.”
Ngụy Chi Khiêm cười hì hì: “Đều là anh, đều là anh mà!”
“…” Sở Điềm không vui trừng mắt nhìn Ngụy Chi Khiêm. AI là anh em với anh ta chứ?
Ngụy Chi Khiêm: “…”
Sao tối nay anh bị nhiều người ghét vậy.
***
Minh Ngữ Đồng đi đến hành lang thì dừng lại, cánh tay không ngừng vùng vẫy.
“Không phải muốn đi vệ sinh sao?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng nói.
“Tôi tự đi được rồi.”
“Nhiều năm không gặp, tính cách trưởng thành, gan cũng to lên hẳn nhỉ.” Phó Dẫn Tu cười mỉa mai.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lúc đầu vứt bỏ cô như giẻ rách, giờ lại chạy đến gây phiền phức cho cô.
“Không muốn gặp Cảnh Thời nữa à?” Phó Dẫn Tu đột nhiên hỏi.
Mắt cô bỗng sáng lên: “Anh sẽ cho tôi gặp nó?”
“Dĩ nhiên là không thể, tôi chỉ nói vậy thôi.” Phó Dẫn Tu nói, rồi đẩy cô đè vào tường, kề sát khuôn mặt cô.
Vẫn đẹp như vậy, và vẫn đáng hận như vậy.
“Cô có tư cách gì để gặp nó chứ? Ngay cả việc gọi tên nó cô cũng không xứng đáng.”
Rõ ràng hận người phụ nữ này, nhưng anh lại không biết tự trọng, vội vã tìm đến đây.
Cảnh Thời cũng vậy. Rõ ràng là cô không cần hai cha con họ, nhưng đứa trẻ này vẫn muốn tìm đến cô, vô cùng thân thiết.
Dựa vào cái gì?
“Cảnh Thời là con tôi, phải không?” Minh Ngữ Đồng nắm chặt cổ tay Phó Dẫn Tu, giọng khẩn thiết.
“Không phải.” Phó Dẫn Tu lạnh lùng, “cô không xứng có con.”
Phó Cảnh Thời là con cô, là đứa con do cô nỗ lực sinh ra. Nhưng hiện giờ, người đàn ông này nói rằng cô không xứng.
Cũng giống như khi đuổi cô đi.
Anh ta chỉ cần con, không cần cô.
Vì thế, cảm thấy cô không xứng, phải không?
Cô rất mong chờ đứa trẻ này ra đời, muốn cho nó những thứ tốt nhất. Nhưng Phó Dẫn Tu đã cướp nó đi, nhẫn tâm chia cách mẹ con cô nhiều năm như vậy. Anh ta có tư cách gì nói cô không xứng?
Minh Ngữ Đồng vung cao cánh tay giáng xuống, nhưng giữa chừng cổ tay bị anh giữ chặt.
“Còn học giơ móng vuốt nữa chứ!” Phó Dẫn Tu trừng mắt nhìn cô.
Lúc này Minh Ngữ Đồng không còn sợ gì nữa: “Anh có tư cách gì nói tôi không xứng? Ai cũng có thể nói câu này, chỉ có anh là không!”
Lúc đầu là do cô không cần, hiện giờ lại bày ra thái độ của người bị hại, muốn làm gì?
Phó Dẫn Tu mỉa mai: “Tôi chưa từng biết, cô lại là diễn viên giỏi như vậy.”
Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, diễn viên gì chứ?
Phó Dẫn Tu nhìn gương mặt trước mắt, rõ ràng rất đáng ghét.
Vậy mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh không thể khống chế được việc muốn lại gần.
Cơn giận dữ dâng trào từ trong đáy lòng Phó Dẫn Tu. Giận cô xinh đẹp như vậy, cuốn hút anh như vậy.
Trải qua nhiều năm xa cách, anh tưởng rằng đã phần nào quên được cô. Nhưng khi cô vừa xuất hiện, tâm tình của anh lại bị chấn động mạnh mẽ.
Phó Dẫn Tu đè chặt Minh Ngữ Đồng vào tường, hung hăng hôn lên môi cô.
Đôi môi anh nóng bừng, không ngừng quấn chặt môi cô.
Minh Ngữ Đồng bị anh hôn đến mơ màng, không nói gì mà thuận theo, để mặc anh tàn xoay chuyển.
Chớp mắt, cô như trở lại bảy năm trước, ngây thơ ngoan ngoãn, đỏ mặt nép trong lòng anh. Da mặt cô rất mỏng, cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh hôn lên từng phần da thịt.
Vô cùng dịu dàng, tươi đẹp.
Lòng Phó Dẫn Tu chợt run lên, quên hết hoàn cảnh hiện tại. Anh cũng như quay về bảy năm trước đây, nụ hôn cũng trở nên dịu dàng hơn
Nhưng Minh Ngữ Đồng đã kịp định thần lại, mở to mắt, vươn tay đẩy anh ra.
Lực cản truyền đến vai khiến anh hồi phục tâm trí. Môi vẫn nóng bỏng kề sát vào cô, hơi thở dồn dập phả lên mặt cô. Mở mắt ra, thấy sự từ chối của cô.
Phó Dẫn Tu nắm chặt cổ tay cô giơ cao lên đầu, đè chặt cánh tay vào tường, tiếp tục hôn cô. Không còn dịu dàng như trước mà vô cùng mạnh bạo, giống như đang trút giận.
Mạnh mẽ, ngang ngược, không chút thương tiếc.
Minh Ngữ Đồng bị anh giữ chặt. Tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, lại không thể vùng vẫy thoát ra. Nước mắt bị kìm nén bỗng vỡ òa, rơi xuống, chảy vào trong khóe miệng. Phó Dẫn Tu dần cảm nhận được mùi vị mặn chát trong miệng cô.
Toàn thân anh cứng đờ, từ từ buông cô ra.
Bàn tay anh vừa nới lỏng, Minh Ngữ Đồng liền cảm thấy sự lạnh lẽo từ xung quanh truyền đến.
Đầu gối cô mềm nhũn, trượt xuống mặt đất.