Cưỡi trên những đóa hồng đó là một chiếc trực thăng, mang theo âm thanh “vù vù” rất lớn.
Cố Niệm nghe thấy âm thanh liền nhìn lên, phát hiện một điểm nhỏ ở phía xa.
Sau đó, máy bay trực thăng không ngừng tiến lại gần. Cuối cùng, dừng lại ở bên trên khoảng sân.
Chiếc trực thăng vẫn cách mặt đất một khoảng, cây cỏ xung quanh bị gió thổi xào xạc. Cửa trực thăng mở ra, thang được hạ, Sở Chiêu Dương từ trên bước xuống.
Cố Niệm ngạc nhiên: “Chiêu Dương!”
Sau khi Sở Chiêu Dương tiếp đất, trực thăng cũng rời khỏi.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Rất yên tĩnh.
Vườn hoa trên không dưới ánh trăng vốn dĩ có chút u ám, đột nhiên sáng bừng lên.
Cố Niệm phát hiện, thì ra trên cây có rất nhiều bóng đèn nhỏ, lúc này nhìn giống như những ngôi sao dày đặc.
Vườn hoa vừa mang vẻ đẹp tươi sáng như ban ngày, vừa thần bí và lãng mạn hơn ban ngày rất nhiều.
Nhưng những thứ này, Cố Niệm đều không để ý. Hiện giờ, trong mắt cô chỉ có Sở Chiêu Dương.
Anh từ từ bước tiến lại.
Lẽ nào… màn pháo hoa lúc nãy, là anh chuẩn bị?
Trong đầu Cố Niệm đột nhiên có suy nghĩ này.
“Pháo hoa lúc nãy, đẹp không?”Sở Chiêu Dương dịu dàng hỏi.
Cố Niệm ngạc nhiên che miệng lại: “Là anh chuẩn bị?”
Có nghĩa… có nghĩa… anh đang cầu hôn cô?
Cố Niệm không kịp định thần lại, cảm giác như đang nằm mơ, rất không chân thật.
Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng cô vô cùng cảm động, muốn chạy đến bên anh.
Hốc mắt cũng đã bắt đầu nóng lên.
Bàn tay anh chìa ra trước mặt cô. Cố Niệm đặt bàn tay mình trong tay anh, cảm nhận bàn tay lành lạnh của anh.
“Đến đây.” Sở Chiêu Dương nắm lấy tay Cố Niệm, bước vào thang máy.
Rất nhanh đã đi xuống đại sảnh ở tầng một. Không giống như trên vườn hoa, nơi này có rất nhiều người. Không khí ở đây ấm áp khiến Cố Niệm dần định thần lại.
“Sao chúng ta lại đi thế này? Không nói với chị Ngữ Đồng một tiếng.” Cố Niệm vội kéo tay Sở Chiêu Dương.
“Lát sau chúng ta sẽ trở lại.” Sở Chiêu Dương giải thích. Nhìn dáng vẻ lờ mờ của Cố Niệm, liền nói: “Ngốc.”
Sao cô lại ngốc chứ!
“Ngữ Đồng đặc biệt dẫn em đến đây?”
Sở Chiêu Dương nhếch khóe môi, không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt anh đã thừa nhận.
Người đàn ông này, vừa cầu hôn cô, giờ lại trêu chọc cô, là thế nào vậy?
Cô vẫn chưa đồng ý mà!
Trong lòng đầy nghi vấn, vừa định hỏi thì nghe thấy âm thanh xôn xao truyền đến: “Đó không phải là Sở Chiêu Dương sao?”
“Đúng rồi, sao bây giờ lại dắt theo cô gái khác?”
“Chiều nay, không phải nói anh ấy hẹn hò với An Mộ Nhan sao?”
“Minh tinh scandal ồn ào, cũng không đáng tin.”
“Vậy rốt cuộc ai mới là bạn gái anh ta?”
“Lúc nãy cô nhìn thấy pháo hoa bên ngoài không? Thật lãng mạn.”
“Đúng vậy. So với cầu hôn bằng hoa hồng, bày nến thật lãng mạn hơn gấp nhiều lần.”
“Nhìn thấy rồi, cũng không biết là ai cầu hôn.” Có một cô gái trẻ, mặt đầy mơ mộng nói.
“Không phải tìm phục vụ hỏi là biết sao?”
Đúng lúc có một phụ vụ đi qua, lập tức bị gọi lại.
Phục vụ mỉm cười, giải thích: “Pháo hoa này do Sở thiếu chuẩn bị, dành cho việc cầu hôn Cố tiểu thư.”
Câu trả lời của phục vụ khiến nhiều người ngạc thiên.
“Cố tiểu thư?”
Phục vụ mỉm cười, hướng về người đang nắm lấy tay Sở Chiêu Dương: “ Cố tiểu thư chính là vị đó. Người trong khách sạn chúng tôi đều biết cô ấy.”
Vậy thì có ai còn không biết Cố Niệm chính là bạn gái chính thức của Sở Chiêu Dương chứ?
Đến cầu hôn cũng làm rồi!
Họ yêu nhau đã được một thời gian rồi.
Không phải như tin tức lá cải bùng nổ lúc chiều.