Biết rõ anh không chịu nổi nhất là dáng vẻ vô tội này của cô, còn cố tình dùng ánh mắt lấp lánh đó nhìn anh nữa. Dụ dỗ anh xong, ngược lại cô lập tức ẩn nấp giống như chú thỏ con, cứ như anh là chú sói lớn đang rình rập vậy.
Cô gái ngốc này cũng thật gian xảo.
Thật tình hết cách với cô mà.
Anh chỉ đành bất đắc dĩ liếc cô một cái rồi cũng nằm xuống. Nhưng anh sớm đã quen lúc ngủ luôn được ôm Cố Niệm vào lòng. Từ sau khi ôm cô ngủ, anh không còn mơ thấy ác mộng nữa, cả tinh thần cũng tốt hơn không ít. Lúc đi công tác, Cố Niệm không ở bên cạnh, anh không làm gì được, thế nên chỉ có thể nhịn. Bây giờ biết rõ Cố Niệm đang nằm bên dưới anh, Sở Chiêu Dương ngứa ngáy trong lòng nên ngủ không được.
Phía dưới... Ở phía dưới anh...
Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ, Sở Chiêu Dương liền nghĩ đến chuyện khác. Lập tức rục rịch ngóc đầu dậy, sau đó vội vã nhắm mắt lại đọc tịnh tâm chú. Trong nhà Sở lão thái thái theo đạo Phật, ngày thường hay chép kinh, niệm kinh. Sở Chiêu Dương từ nhỏ sống ở nhà các cụ, mưa dầm thấm đất, lại cộng thêm thiên phú của mình. Thế nên, những bài kinh mà lão thái thái từng niệm, đa số anh đều nhớ hết. Lúc này anh niệm lại rất thuần thục, không vấp chút nào.
Cố Niệm ban đầu cũng không ngủ được, nhưng thấy Sở Chiêu Dương ở giường trên mãi chẳng có động tĩnh gì, hình như đến trở người cũng không có, thế nên từ từ, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Sở Chiêu Dương sáng sớm đã tỉnh dậy, buổi tối ngủ không ngon lắm. Không có Cố Niệm trong lòng, anh sợ mình lại mơ thấy ác mộng, sẽ dọa Cố Niệm và Mục Lam Thục, thế nên cũng không dám ngủ say, thường bị giật mình giữa chừng.
Bây giờ xem thời gian, đã hơn 6 giờ rồi.
Sở Chiêu Dương lặng lẽ bước xuống, thấy Mục Lam Thục đang ngủ rất say, mặt hướng vào tường, chăn đắp kín mít, chỉ để lộ mặt ra.
Anh liền chuyển sự chú ý của mình sang gương mặt của Cố Niệm.
Cô gái ngốc này đang ngủ rất say, đôi môi cũng mở he hé ra, để lộ mấy chiếc răng nhỏ trắng tinh. Khuôn mặt nhỏ ngủ say hơi đỏ hồng, cả một chút phòng bị cũng không có, khiến người nhìn không nhịn được muốn đến gần.
Sở Chiêu Dương rất mừng vì đã bảo Hà Hạo Nhiên đặt vé VIP, bằng không dáng vẻ ngủ say này của Cố Niệm không phải bị người khác nhìn thấy rồi sao?
Anh nhẹ nhàng ngồi lên mép giường của Cố Niệm. Bây giờ cái cằm nho nhỏ của cô đang được giấu trong chăn, vừa hay chỉ để lộ cánh môi căng mọng của cô. Ánh mắt Sở Chiêu Dương rơi trên mặt cô rồi không thu lại được nữa, trong đôi mắt đen láy tràn đầy ấm áp.
Anh cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi cô, nhân lúc đôi môi cô hơi mở ra, liếm nhẹ dọc theo cánh môi cô.
Cố Niệm ư a một tiếng, lông mi run run, từ từ mở mắt. Cô có chút quên mất bản thân đang ở trên xe lửa, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt của Sở Chiêu Dương, giống hệt như lúc ở Lan Viên vậy.
Cố Niệm chớp chớp mắt mấy cái, liền nở nụ cười ngọt ngào với Sở Chiêu Dương, nụ cười tràn đầy quyến luyến. Thân thể theo thói quen, rúc người cọ cọ vào lòng Sở Chiêu Dương. Cuối cùng, cô dứt khoát cong người, gối đầu lên đùi anh.
Sở Chiêu Dương yêu chết dáng vẻ ngây thơ của cô lúc vừa thức dậy. Lúc Cố Niệm mới tỉnh ngủ luôn như vậy, phản ứng chậm đi một nửa, ngây ngốc, não bộ còn chưa kịp hoạt động. Cần qua một lúc cô mới hồi phục bình thường.
Mỗi lúc trên mặt cô lộ ra dáng vẻ ngây ngô ấy, Sở Chiêu Dương liền muốn ức hiếp cô.
Lòng bàn tay khô ráp của Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, rồi lại hôn nhẹ lên môi cô một cái, lúc này mới khẽ nói: “Đánh thức em rồi à?”
Tiếng xe lửa “Xình xịch xình xịch”, cuối cùng cũng lọt vào tai, Cố Niệm dần dần nhớ ra, bản thân còn đang ở trên xe lửa.
Cố Niệm nằm trên đùi anh lắc lắc đầu: “Mãi chả ngủ ngon được.”
Ngủ trên xe lửa luôn có chút không thoải mái.
Dù cho ngủ không ngon nhưng bây giờ nửa tỉnh nửa mê cô vẫn có chút hồ đồ. Đầu cọ cọ, dụi dụi lên đùi Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương thật sự nhịn không nổi, vội vã giữ khuôn mặt của cô lại, không để cô cử động lung tung nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng cọ lung tung, anh sắp làm trò cười rồi.”
Lúc anh vừa nói xong, Cố Niệm đã cảm nhận thấy chỗ đó của anh đang cứng lên cộm bên mặt mình.
Cố Niệm: “...”
Nháy mắt liền thấy không tốt, hai má cũng đỏ ửng lên, vội vã ngoan ngoãn nằm lại về giường, kéo chăn đắp kín đến tận cằm.
“Anh... Anh sao rồi?” Cố Niệm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi.
Sở Chiêu Dương bị biểu cảm này của cô làm cho dở khóc dở cười, đành nói: “Lát nữa sẽ ổn.”
“Hả?” khóe miệng Cố Niệm giật giật, nửa ngày sau mới từ từ ngồi dậy.
Sở Chiêu Dương đang thấy kỳ lạ, dáng vẻ khó xử này của Cố Niệm, rốt cuộc là vì sao thế?
Anh cũng chẳng nói gì.
Sau đó, liền thấy Cố Niệm đỏ mặt, từng chút từng chút tiến đến gần.
Đôi tay trắng nõn rơi trên vai anh, trên vai mềm mại khiến trái tim của anh cũng mềm theo. Cảm nhận được hai tay cô hơi dùng sức giữ lấy hai vai anh, rồi tiến người qua, hôn lên môi anh. Sau đó, dáng vẻ như chú thỏ con lập tức lui về sau.
Cô đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Ổn hơn chưa?”
Sở Chiêu Dương hoàn toàn ngây người: “Ổn… ổn cái gì?”
Sao cô lại nghĩ thông rồi, đột nhiên chủ động hôn anh vậy?
Tuy rằng cô chủ động dâng hôn, anh rất vui nhưng anh vẫn có chút khó hiểu!
Cố Niệm nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh nói, hôn một cái sẽ ổn sao?”
“...” Sở Chiêu Dương nén cười, nhưng khóe môi vẫn khó mà kìm được cong lên một chút, đôi mắt đen cũng cong cong, nhỏ giọng nói, “Anh nói là, lát nữa, ổn trong an ổn, lát nữa sẽ ổn thôi.”