Nhưng bây giờ, anh lại đột nhiên gọi cô là cục cưng!
Nói xong, Sở Chiêu Dương cũng chẳng thấy áp lực gì, khẽ nói: “Đừng giận nữa.”
Thái độ đặc biệt tốt.
Giống như được mở ra cánh cửa lớn đến thế giới mới lạ nào đó, triệt để được giải phóng rồi, anh còn gọi đến nghiện nữa.
“Cục cưng?” Sở Chiêu Dương lại gọi.
Cố Niệm rùng mình, rõ ràng sến sẩm như vậy nhưng cô lại bị anh gọi đến mềm nhũn cả người. Lỗ tai Cố Niệm đỏ lên, vẫn không dám nhìn Sở Chiêu Dương, chỉ sợ vừa quay đầu nhìn liền bị anh nhìn ra bản thân cô bây giờ đang vô cùng xấu hổ.
Vậy chẳng phải một chút khí thế cũng chẳng còn nữa sao!
Cô dứt khoát đứng dậy, chạy đi ôm cái ấm nước.
Sở Chiêu Dương: “...”
Hôm nay sao cô lại có hảo cảm với ấm nước thế chứ?
“Em đi lấy chút nước về đun.” Cố Niệm cúi đầu nói.
Một tiếng “cục cưng” của anh, lực sát thương quá mạnh, bây giờ chân cô vẫn còn đang mềm nhũn đây.
Sở Chiêu Dương liền nắm bắt cơ hội, vội vã đứng dậy nói: “Em đừng đi, anh đến toa ăn mua chút nước khoáng về đun.”
Nói xong, anh vội vã mở cửa đi ra ngoài.
Khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa phòng, Sở Chiêu Dương chỉnh lại động tác, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc của mình.
Mục Lam Thục: “...”
Thay đổi nhanh thật, vừa rồi trong phòng còn e dè dỗ dành Cố Niệm mà. Thấy khí thế cậu ta bây giờ, ai có thể nghĩ ra dáng vẻ dịu dàng của cậu ta vừa rồi chứ.
“Mẹ.” Sở Chiêu Dương dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc gọi.
“...” Khóe miệng Mục Lam Thục giật giật mấy cái.
Giả vờ, đúng là giỏi giả vờ!
“Ừ.” Mục Lam Thục đáp lại một tiếng, “Đi đâu vậy?”
Dáng vẻ này hình như vẫn chưa làm lành với Cố Niệm?
“Con đi mua mấy chai nước khoáng về đun.” Sở Chiêu Dương đáp.
Mục Lam Thục thở phào gật đầu, không cãi nhau đến mức không thể làm hòa là được, bà vội vã nói: “Đi đi, đi đi.”
Sở Chiêu Dương lại gật đầu, bấy giờ mới sải bước về phía toa ăn.
Trong số những người lúc này ra ngoài ngắm cảnh, có nhiều người không nhìn thấy cảnh vừa rồi Sở Chiêu Dương và Cố Niệm thân mật.
Bây giờ thấy khí chất Sở Chiêu Dương bất phàm liền không khỏi hâm mộ nói với Mục Lam Thục: “Đó là con rể của bà à? Thật anh tuấn, khí thế cũng hơn người.”
Trên xe lửa, đường xá xa xôi, mọi người nói chuyện với nhau, rất nhanh sẽ có thể trở nên thân thiết. Dù cho vốn không quen biết nhưng nói chuyện qua lại vài câu, trên đường vừa giải sầu, vừa thú vị.
Sở Chiêu Dương trong nhà tuy hay giở trò lưu manh, nhưng mặt đó cũng chỉ có những người quen biết anh đã lâu mới nhìn thấy được. Bình thường anh vẫn luôn vô cùng nghiêm túc.
Nghe mọi người khen, Mục Lam Thục cũng rất kiêu ngạo, cười tủm tỉm gật đầu: “Ừm, là con rể của tôi. Tôi về quê thăm nhà, con gái con rể không yên tâm, nhất quyết đòi đưa tôi về.”
“Quê của chị ở đâu?”
“Ngu Thành.” Mục Lam Thục thấp giọng trả lời.
“Ồ, đúng là xa thật. Con gái và con rể của chị thật hiếu thuận!” Bà lão đang nói chuyện với Mục Lam Thục nói.
“Đúng là hiếu thuận, không chê gì được.” Mục Lam Thục gật đầu lia lịa.
Lúc này, con trai của bà lão kia cũng lấy nước nóng trở về, vẫy gọi bà vào trong uống trà.
Thấy Mục Lam Thục trò chuyện vui vẻ với bà, bèn khách khí mời nói: “Bác gái vào trong uống tách trà nhé? Ăn chút đồ ăn vặt cùng nhà cháu.”
“Không cần, không cần đâu, bác cũng đang định về tìm con gái, mọi người đừng khách khí.” Mục Lam Thục cười nói xong, liền quay về tìm Cố Niệm.
Lúc này nét mặt Cố Niệm đã đỡ đỏ hơn rồi, không nhìn thấy điểm gì khác thường.
Mục Lam Thục hỏi: “Con và Chiêu Dương có chuyện gì vậy?”
Cố Niệm sao có thể nói có chuyện gì được chứ! Mấy chuyện này, dù là mẹ mình nhưng cô vẫn không mở miệng được.
“Cũng chẳng có gì.” Cố Niệm lẩm bẩm nói.
“Con đó!” Mục Lam Thục bất đắc dĩ than thở, “Con giúp mẹ bớt lo lắng đi, đừng suốt ngày giở tính khí trẻ con đó ra với Chiêu Dương. Nó chiều con, con cũng đừng lấn lướt quá, một vừa hai phải thôi.”
Cố Niệm u oán nhìn Mục Lam Thục.
Mẹ cô bây giờ đã hoàn toàn thiên vị Sở Chiêu Dương rồi.
Dù cô và Sở Chiêu Dương xảy ra mâu thuẫn gì, Mục Lam Thục tuyệt đối sẽ đứng về phía Sở Chiêu Dương.
“Cái mặt đấy là sao hả.” Mục Lam Thục trừng mắt với cô, “Người ta bỏ hết chuyện của công ty không lo, chỉ vì cùng con đưa mẹ về. Con tưởng mẹ không biết sao, cậu ấy đến tiễn mẹ, chính là vì con, mẹ vợ như mẹ chỉ là cái cớ che chở cho con thôi.”
“Mẹ.” Cố Niệm ai oán thốt lên.
“Nói chuyện cho đàng hoàng.” Mục Lam Thục không chút cảm tình nói, “Con nói xem đường đường thiếu gia của một gia tộc như cậu ấy, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng có người sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy. Bây giờ phải đích thân hầu hạ người khác. Mẹ nói cho con biết, con cũng đủ lắm rồi, đối xử với người ta tốt một chút. Đừng có lãng phí tình cảm của người ta.”
“Mẹ, mẹ không biết đâu, anh ấy...” Cố Niệm nói được một nửa, rồi dừng lại, “Ôi, mẹ yên tâm đi, con không cãi với anh ấy nữa.”
Vẻ mặt Mục Lam Thục tỏ ra “Có quỷ mới tin con”.
Cố Niệm: “...”
Vốn dĩ, Cố Niệm bị mấy tiếng “Cục cưng” của Sở Chiêu Dương dỗ cũng đã hết giận rồi, kết quả bị Mục Lam Thục nói một hồi, cô lại tức giận trở lại.
Sở Chiêu Dương rốt cuộc đã dụ dỗ mẹ cô kiểu gì mà khiến mẹ cô giống hệt như mẹ anh vậy.
Thế nên đợi lúc Sở Chiêu Dương xách hai chai nước khoáng trở về, còn chưa kịp xum xoe đã bị Cố Niệm liếc xéo một cái.
Sở Chiêu Dương: “...”
Vừa rồi không phải còn đang yên lành sao?
Sở Chiêu Dương vô tội đưa mắt nhìn Mục Lam Thục một cái.
“Khụ.” Mục Lam Thục chột dạ nhìn lên trần nhà, hình như bà không cẩn thận hại con rể mình mất rồi.
Sở Chiêu Dương vội vã ngồi xuống, đặt nước suối lên bàn, cũng không để tâm đến việc đổ nước vào ấm, mà đến xem Cố Niệm trước.
Lỗ anh tai giật giật, nhỏ giọng gọi: “Cục cưng?”
Mục Lam Thục: “...”
Bà kinh ngạc suýt chút nữa là thốt ra câu “Cái ***” rồi.