Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 335: Đây là tình tiết bị sói tha đi mất rồi

Cố Niệm không cần nghĩ ngợi gì trừng mắt với anh một cái, ánh mắt vừa giận vừa xấu hổ nhưng lại chẳng có chút hung dữ nào. Một chút sức uy hiếp cũng chẳng có, ngược lại lại vô cùng xinh đẹp.

Ánh mắt Sở Chiêu Dương sáng quắc nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình ý.

Cô gái ngốc này chắc không biết ánh mắt vừa rồi của bản thân đẹp biết mấy, bằng không cũng sẽ không dùng ánh mắt này để trừng anh.

Hiệu quả mà cô mong muốn không đạt được, ngược lại còn càng dụ dỗ anh hơn.

Đôi mắt Sở Chiêu Dương sáng lên, ánh mắt nóng bỏng như ánh lửa, hỏi: “Vì không hôn em, thế nên anh đáng ghét à?”

Cố Niệm: “...”

Từ lúc nào anh lại có thể thốt ra những câu không đàng hoàng như vậy hả?

Đây có còn là Sở Chiêu Dương kiệm lời trước đây nữa không?

Tuy vẫn là khuôn mặt cool ngầu đó, tuy lúc nói chuyện với người ngoài vẫn vô cùng kiệm lời nhưng khi đối mặt với cô, phong cách của anh cũng thay đổi quá lớn rồi!

Cố Niệm chẳng vui chút nào đấm vào vai anh, xấu hổ nói: “Sở Chiêu Dương!”

Mặt mày Sở Chiêu Dương rạng rỡ, đôi mắt đen láy sáng như sao còn kèm theo ý cười, giống như một ngôi sao sáng vậy, cả con ngươi đen láy kia chính là bầu trời đêm.

Dù cho bây giờ là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt, nhưng Cố Niệm hoàn toàn chìm vào đôi mắt anh, chẳng còn nghĩ được việc gì khác cả.

Dáng vẻ lờ mờ ngốc nghếch này của cô khiến Sở Chiêu Dương không thể rời mắt, trực tiếp đặt một nụ hôn triền miên lên môi cô. Cánh môi mỏng hung hãn nếm hương thơm ngọt trong miệng cô, mút cánh môi mềm mại ấy thật lâu vẫn không chịu buông.

Khó khăn lắm mới buông ra, môi Cố Niệm đã bị anh hôn đến sưng lên, đỏ rực, kiều diễm biết mấy, so với bất kỳ màu son cao cấp nào cũng đẹp hơn rất nhiều.

Động tác của Sở Chiêu Dương nhanh hơn lý trí nhiều, anh cúi đầu lại lấp kín cánh môi mềm mại của cô, từ từ ma sát đến khóe môi, rồi cứ thế thẳng đến trái tai.

Cố Niệm không tự chủ được nắm chặt áo sơ mi của anh, đôi tay run run.

Một tay Sở Chiêu Dương không biết từ lúc nào đã đặt lên ngực cô, siết nhè nhẹ. Anh định tháo dây an toàn trên người cô ra, ôm cô sang.

Cố Niệm nghe thấy khóa dây an toàn “Tách” một tiếng, bỗng hoàn hồn.

Mông cũng đã bị anh nhấc khỏi ghế rồi, Cố Niệm đột nhiên đẩy anh ra: “Còn phải đi thăm Mạc Cảnh Thịnh mà.”

Sở Chiêu Dương dừng lại một chút, ủ rũ đặt cô trở về ghế.

“Sớm biết thế đã không hẹn cùng cậu ta ăn cơm.” Sở Chiêu Dương lẩm bẩm nói.

Cố Niệm đang đỏ mặt, tay chân luống cuống thắt dây an toàn lại.

“Hẹn ai cùng ăn cơm?” Cố Niệm thắt xong, quay sang hỏi.

Thấy dáng vẻ buồn bực của Sở Chiêu Dương, Cố Niệm ngược lại cảm thấy rất buồn cười. Cô bị dáng vẻ như anh đang bị người ta nợ mấy trăm vạn tệ chọc cho, không nhịn được mỉm cười.

Sở Chiêu Dương lười biếng liếc cô một cái, bản thân thì buồn bực nhưng cô ấy này lại vui thế sao?

Gương mặt vừa bị anh trêu ghẹo đỏ ửng vẫn chưa tan đi, lúc này còn cười gian xảo, thật khiến anh hận không thể hôn cô, hòa cô vào người mình.

“Mạc Cảnh Thịnh.” Sở Chiêu Dương bất đắc dĩ nói, “Đã hẹn với cậu ấy, buổi trưa đến thăm cậu ta xong thì cùng nhau đi ăn bữa cơm luôn.”

Cố Niệm vừa nghe, vội vã giục: “Vậy còn không đi mau đi?”

Nếu không phải bởi Mạc Cảnh Thịnh rất có thể vì tổ chức R mới bị thương, Sở Chiêu Dương thật sự không có tâm tư để ý đến cậu ta, mà đã kéo Cố Niệm vào khách sạn trước rồi.

***

Hai người đến bệnh viện Sở Thiên, không cần hỏi ai, Sở Chiêu Dương tự biết Mạc Cảnh Thịnh đang ở phòng bệnh nào.

Cửa phòng bệnh đang được đóng kín, Sở Chiêu Dương lấy lệ gõ cửa mấy cái, cũng không định đợi ai ra mở cửa.

Mạc Cảnh Thịnh đang bị thương, bản thân một mình trong phòng, không lẽ còn bắt cậu ta phải xuống giường ra mở cửa sao?

Ai ngờ, thật sự có người ra mở cửa.

Chính vào lúc Sở Chiêu Dương nắm lấy nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

Bên trong đang đứng một người mà anh có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra.

Sở Điềm.

Đến cả Cố Niệm cũng kinh ngạc.

Sở Chiêu Dương hoàn toàn không ngờ rằng, em gái của mình lại ở một mình cùng với Mạc Cảnh Thịnh trong một căn phòng, dù cho đây là phòng bệnh.

Vậy cũng…

Ánh mắt Sở Chiêu Dương rơi trên gương mặt của Sở Điềm, đôi mắt đen nhánh liền hơi híp lại.

Không có việc gì, sao nó lại đỏ mặt chứ?

“Tiểu Điềm, sao em lại ở đây?” Cố Niệm kinh ngạc hỏi.

Vừa rồi trên đường đến đây, Sở Chiêu Dương đã kể chuyện vì sao Mạc Cảnh Thịnh bị thương cho cô nghe, nhưng không nhắc đến chuyện Sở Điềm cũng ở đây.

Cố Niệm xoay đầu nhìn Sở Chiêu Dương, thấy dáng vẻ Sở Chiêu Dương cũng không biết gì.

Lúc bệnh viện gọi điện cho anh nói Mạc Cảnh Thịnh đến trị thương cũng không nhắc đến Sở Điềm. Vì quan tâm bạn bè, Sở Chiêu Dương liền lập tức gọi điện cho Mạc Cảnh Thịnh.

Mạc Cảnh Thịnh đem chuyện cậu ta bị thương kể lại cho Sở Chiêu Dương, còn về tình hình chi tiết của nội ứng trong nội bộ tổ chức R, Mạc Cảnh Thịnh lại không nói. Trong điện thoại cũng khó nói rõ, chuyện này quá phức tạp.

Thế nên dù sao anh cũng không thể ngờ lại có thể gặp Sở Điềm ở đây. Chuyện Cố Niệm hỏi cũng là điều Sở Chiêu Dương muốn biết. Tuy bình thường tính cách anh lạnh lùng, cả với em gái ruột anh cũng nói rất ít. Nhưng sự yêu quý của anh đối với Sở Điềm đều được thể hiện qua hành động.

Em gái từ nhỏ đến lớn chăm sóc anh như thế nào, còn lo lắng cho anh ra sao, trong lòng Sở Chiêu Dương đều ghi nhớ rất rõ. Thế nên, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng anh vẫn rất yêu quý cô em gái Sở Điềm này. Bình thường Sở Điềm xin anh chuyện gì, tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng trên thực tế chưa có chuyện nào anh từ chối cả.

Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt Sở Điềm không đúng lắm, anh giờ đã là người có kinh nghiệm yêu đương, vừa nhìn sơ một cái là đã biết rõ.

Đây là tình tiết bị sói tha đi mất rồi!

“Em... Em đưa anh Mạc đến đây.” Sở Điềm chột dạ nói, không biết vì sao, theo bản năng cô lại không dám nói ra chuyện mình đã cho Mạc Cảnh Thịnh ở lại nhà suốt cả đêm qua.