Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 278: Cô ta dám tới đây, mẹ sẽ đuổi ra khỏi cửa!

“Tụi con về nói với mẹ chuyện này là để mẹ có sự chuẩn bị tâm lý. Mục Kỳ San phải ngồi tù, tội không hề nhẹ, không phải chỉ mấy năm là ra được. Chắc chắn Thôi Hân Mi sẽ đến tìm mẹ, con không muốn lúc bà ta đến đây mẹ lại không biết chuyện gì.” Cố Niệm giải thích.

Nếu như không phải sợ Thôi Hân Mi đến gây chuyện thì Cố Niệm sẽ không nói chuyện này cho Mục Lam Thục biết, để bà phải sợ hãi.

Mục Lam Thục hừ lạnh một tiếng: “Bà ta mà còn có mặt mũi đến đây nữa sao! Bà ta dám tới đây, mẹ sẽ đuổi ra khỏi cửa! Còn không biết xấu hổ đến cầu xin nữa!”

Cố Niệm cười, an ủi Mục Lam Thục: “Được rồi, mẹ đừng giận nữa mà.”

Dù như vậy, nhưng Mục Lam Thục vẫn tức giận một lúc, sau đó mới dần hồi phục lại.

***

Tội danh của Mục Kỳ San quá lớn, không được phép nộp tiền bảo lãnh. Sở Chiêu Dương cũng không cho phép Mục Kỳ San có cơ hội được bảo lãnh ra ngoài. Nhưng phía cảnh sát vẫn cần phải thông báo cho Thôi Hân Mi biết.

Ngày thứ ba khi Mục Kỳ San bị bắt, Thôi Hân Mi ở nhà nhận được điện thoại của cảnh sát liền há hốc mồm kinh ngạc.

Bà ta biết dự định của Mục Kỳ San, dù sao Mục Kỳ San cũng đã trở nên giống hệt Cố Niệm, khi về nhà chắc chắn sẽ bị bà ta nhìn thấy. Lần đầu tiên phát hiện Mục Kỳ San thay đổi vẻ bề ngoài, lúc đó còn chưa giống Cố Niệm lắm, Thôi Hân Mi đã vô cùng kinh ngạc rồi.

Nhưng lúc đó Mục Kỳ San chỉ nói thấy không hài lòng lắm một số chỗ trên mặt nên đi chỉnh sửa đôi chút. Sau đó, toàn bộ khuôn mặt củ Mục Kỳ San ngày càng giống Cố Niệm, trong lòng Thôi Hân Mi ngày càng thấy không chắc chắn.

Có một ngày, Mục Kỳ San về nhà với khuôn mặt giống hệt Cố Niệm.

Thôi Hân Mi quả thực sợ hãi.

Tuy nhiên, Mục Kỳ San lập tức giải thích mục đích của cô ta, mới đầu Thôi Hân Mi còn lo lắng nếu như Mục Kỳ San không thành công thì sẽ không có được kết cục tốt. Nhưng Mục Kỳ San nói với Thôi Hân Mi, nếu như thành công thì họ muốn gì có nấy. Tất cả mọi thứ của Cố Niệm bây giờ sẽ đều là của hai mẹ con họ.

Bà ta còn có thể được làm mẹ vợ của Sở Chiêu Dương.

Mục Kỳ San vẽ ra một viễn cảnh tương lai tươi đẹp cho Thôi Hân Mi nghe. Cuối cùng Thôi Hân Mi vẫn không chống lại được sự mê hoặc ấy, ủng hộ Mục Kỳ San, bắt đầu ở nhà mơ giấc mộng đẹp. Sau đó bà ta sẽ trở thành quý bà giàu có, sống một cuộc sống xa xỉ mà bây giờ không dám nghĩ đến.

Đến trước khi nhận được điện thoại của cảnh sát, bà ta vẫn còn đang mơ mộng. Nhưng cảnh sát vừa gọi điện thoại tới, đã phá vỡ hoàn toàn sự ảo tưởng của bà ta.

Mục... Mục Kỳ San ngồi tù!

Thôi Hân Mi hoang mang lo sợ, bà ta không hiểu biết gì, khi gặp phải chuyện như thế này, lập tức hoảng hốt, không biết phải làm thế nào mới cứu được Mục Kỳ San ra. Bà ta không biết mời luật sư thế nào, không biết trình tự đến cục cảnh sát để gặp Mục Kỳ San ra sao. Ở nhà bối rối hồi lâu, bỗng nhiên bà ta nghĩ đến Cố Niệm.

Chẳng phải là Mục Kỳ San bị bắt vì giả mạo Cố Niệm sao?

Chỉ cần Cố Niệm không truy cứu nữa, có lẽ Mục Kỳ San sẽ không có chuyện gì nữa?

Thôi Hân Mi trong lòng đã định, lập tức cầm chìa khóa đi ra khỏi nhà.

Bà chỉ biết Cố Niệm làm việc ở cục cảnh sát, nhưng rốt cuộc là ở cục cảnh sát nào bà ta lại không biết. Bà ta không khỏi hối hận, trước đây không hỏi thăm cặn kẽ, bây giờ đến lúc cần lại không biết gì cả.

Cố Niệm đã dọn đến nhà Sở Chiêu Dương ở, còn Sở Chiêu Dương ở đâu bà ta cũng không biết. Không còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể đến chỗ Mục Lam Thục.

Thôi Hân Mi đến nhà Mục Lam Thục, ấn chuông rất lâu vẫn không có ai ra mở cửa.

Hàng xóm nhà đối diện đi ra, liền nhận ra Thôi Hân Mi ngay. Lần trước Thôi Hân Mi đến đây gây náo loạn một phen, khắp khu nhà này không ai lại không biết Thôi Hân Mi. Vừa nhìn thấy bà ta, người hàng xóm liền có chút ngượng ngùng, cứng nhắc nhìn bà ta cười cười, chỉ gật đầu một cái rồi đóng cửa vào nhà.

Thôi Hân Mi nhanh chóng tiến lên, chặn động tác đóng cửa của người hàng xóm đó lại.

Người hàng xóm lại càng hoảng sợ: “Bà muốn làm gì?”

Thôi Hân Mi vội cười với người hàng xóm đó, “Chào anh, chào anh, tôi là em dâu của chị Mục Lam Thục.”

Người hàng xóm gật đầu, tỏ ý đã biết.

Thôi Hân Mi cười nói: “Tôi đến đây tìm chị tôi, nhưng hình như trong nhà không có người thì phải?”

Người hàng xóm không muốn bị bà ta quấn lấy, nói: “Bà ấy đi chợ rồi, chắc một lát nữa là về thôi!”

Nói xong, vội vã đóng cửa lại, không dám mời Thôi Hân Mi vào nhà ngồi chờ.

Sắc mặt Thôi Hân Mi tái xanh, nhìn cánh cửa trống trộm đã khép chặt lại, mắng: “Giở cái trò gì cơ chứ, đồ vô học!”

Mắng xong, Thôi Hân Mi liền ngồi ở cầu thang chờ.

Khoảng nửa giờ sau, bà ta thấy Mục Lam Thục đi chợ mua đồ ăn về.

Thôi Hân Mi lập tức đứng lên, cười với Mục Lam Thục: “Chị.”

Bây giờ Mục Lam Thục hận hai mẹ con bà ta thấu xương, thấy Thôi Hân Mi liền biết bà ta đến đây vì chuyện của Mục Kỳ San.

Mục Kỳ San ở cùng với Thôi Hân Mi, cô ta phẫu thuật khuôn mặt giống Cố Niệm, chắc chắn không có chuyện Thôi Hân Mi không hay biết gì. Bà ta đã biết chuyện nhưng lại không ngăn cản, để mặc cho Mục Kỳ San hại Cố Niệm.

Bây giờ bà ta vẫn còn có mặt mũi đến tìm bà, khi Mục Kỳ San hại Cố Niệm, bà ta đã đi đâu làm gì chứ?

Bây giờ Mục Kỳ San đã xảy ra chuyện, bà ta còn biết đến đây cầu xin người khác nữa sao?

Lần trước hùng hùng hổ hổ trở mặt nói không quen biết, lúc này đây lại không biết xấu hổ gọi bà là chị.

Mục Lam Thục không thèm để ý đến bà ta, đi ngang qua Thôi Hân Mi.

Thôi Hân Mi nhanh chóng nắm lấy cánh tay Mục Lam Thục, mặt dày giả bộ niềm nở nói: “Chị à.”

“Buông tay ra!” Mục Lam Thục lạnh giọng nói.

Bây giờ đang ở hành lang, hai bên lầu trên lầu dưới đều có hàng xóm, bà không muốn ở đây tranh cãi, khiến người khác chê cười.

“Chị, chị nghe em nói đã.” Thôi Hân Mi vội cười nói.

Mục Lam Thục dùng sức hất tay bà ta ra, nhưng lúc này bà ta đã chặn ở lối lên cầu thang, không chịu nhường đường cho Mục Lam Thục.

Mục Lam Thục dù có muốn đi cũng không đi được.

Lúc này Thôi Hân Mi mới cười nói, “Chị, hay là chúng ta về nhà nói đi.”