Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 263: Cú điện thoại của mục kỳ san

Tự nhiên cũng làm cô quên mất chuyện này. Vừa nghĩ đến sức lực tối qua của anh, toàn thân Cố Niệm liền nóng bừng lên. Bỗng nhiên, cô cảm giác được da thịt anh cũng đang dần nóng bỏng. Cô nằm trong lòng anh bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.

Bây giờ cô nằm sấp hoàn toàn trên người Sở Chiêu Dương, trực tiếp coi anh là giường để nằm lên. Đôi chân thon dài thẳng tắp của cô đan cài chồng lên đôi chân anh. Sở Chiêu Dương hơi uốn gối, chốc lát đã động vào cái khe xa thẳm của cô.

Cố Niệm run lên, lập tức muốn đi xuống.

Kết quả cô lại bị Sở Chiêu Dương ôm lấy, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Em không ngủ nữa à?”

Cố Niệm lắc đầu nhưng rồi lại lập tức gật đầu. Cô định nói đã tỉnh dậy rồi thì sẽ không ngủ nữa. Đã đến trưa rồi, nếu còn ngủ nữa chắc buổi tối sẽ mất ngủ. Nhưng cô lập tức lại nghĩ đến tính cách có chút vô lại đó của Sở Chiêu Dương. Anh rất có thể sẽ thuận theo lời cô, nói cái gì mà, nếu không buồn ngủ thì làm chuyện khác.

Cố Niệm tuyệt đối không phải là lo nghĩ vô cớ, Sở Chiêu Dương chắc chắn sẽ nói như vậy, cô quá hiểu anh rồi.

Thậm chí, biểu cảm, ngữ khí và giọng nói khàn khàn kia của anh đều đã thể hiện rõ ngay trước mắt.

Sở Chiêu Dương bị biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu của cô chọc cười.

Rốt cuộc là ngủ tiếp hay không ngủ tiếp đây?

Cố Niệm nghĩ ngợi một lát rồi nói, “Không ngủ nữa, anh cùng em đi mua quà cho lão gia và lão phu nhân đi.”

Sở Chiêu Dương đặt tay lên hông cô, miết từng chút từng chút một, xoa bóp cho cô, “Em không mệt à?”

Cố Niệm cảnh giác nhìn anh: “Anh nghĩ sao?”

Lòng bàn tay nóng bỏng của Sở Chiêu Dương dán trên eo cô, “Để anh xoa bóp cho em.”

“Thôi khỏi, mau dậy đi.” Cố Niệm vội vã nắm lấy tay anh, không để cho anh lộn xộn nữa.

Nghe thì có vẻ hay lắm nhưng anh xoa bóp cho cô, xoa xoa bóp bóp một hồi, rồi lại thành cái khác.

Cố Niệm muốn cầm lấy tay anh nhấc ra khỏi eo cô, cũng may Sở Chiêu Dương cũng không kiên trì lâu, biết số lần tối qua đã quá nhiều, thực sự đã khiến cô mệt lử rồi. Nếu không thì cô cũng sẽ không ngủ mãi cho đến tận bây giờ. Không phải có cuộc điện thoại vừa rồi, có lẽ cô sẽ ngủ cả ngày.

Bây giờ trong mắt cô vẫn còn mang theo một vài tơ máu, dưới mắt còn có vết đen. Hôm nay thức dậy muộn, nhưng đêm qua hai người ngủ cũng rất muộn, cụ thể mấy giờ Sở Chiêu Dương cũng không nhìn kỹ. Nhưng giày vò đến tận nửa đêm, chắc chắn là cũng phải khoảng hai ba giờ sáng.

Sở Chiêu Dương buông lỏng cô ra, còn chưa đợi Cố Niệm dậy đã ôm cô lên.

Cố Niệm theo thói quen liền ôm lấy cổ anh.

Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương liền giải thích: “Chúng ta đi tắm. Đêm qua mệt quá còn chưa tắm nữa. Đi tắm rồi em sẽ thấy thoải mái hơn.”

Cố Niệm nghĩ đến được ngâm mình trong nước nóng liền mong đợi, vùi mặt vào trong lồng ngực Sở Chiêu Dương: “Nhưng anh không được nghịch ngợm nữa đâu đấy.”

Sở Chiêu Dương hứa xong mới bế cô vào phòng tắm. Anh pha sẵn nước trong bồn tắm rồi đặt cô vào. Sở Chiêu Dương liếc nhìn, quyết định hai người cùng vào bồn ngâm mình. Hai người trong bồn dù không chật nhưng cũng không rộng rãi lắm.

Anh suy nghĩ, có phải là đến lúc phải đổi một cái lớn hơn rồi không?

“Bình thường bà nội cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích cùng mấy bà bạn già tán gẫu, kết bạn đi du lịch. Còn những thứ khác chỉ là một sớm một chiều. Trước đây từng có thời gian bà thích ngọc thạch, được khoảng một năm, mua về không ít, nhưng sau này cũng chỉ để bày cho đẹp, chẳng mấy khi đeo. Sau này bà có thích mấy loại đá khác như hổ phách, đá bích tỷ, nhưng thời gian đều không dài.”

Vậy thì khó xử rồi đây, Cố Niệm ngâm mình trong dòng nước nóng thoải mái, cơ thể thả lòng, khuỷu tay đặt bên cạnh bồn tắm, chống cằm.

“Thứ duy nhất bà luôn thích chính là uống rượu.” Sở Chiêu Dương nói.

“Hả?” Cố Niệm chớp chớp mắt.

Nhưng mà lần đầu tiên đến nhà lại tặng rượu cho lão phu nhân hình như không ổn lắm thì phải?

Nếu như là tặng cho lão gia thì lại không có vấn đề gì.

Sở Chiêu Dương cười: “Bà uống cũng không nhiều, chỉ uống rượu vang, các loại rượu tây như Wisky, Vodka, Rum, Tequila, buổi tối bà đều uống một ly nhỏ, vừa uống vừa xem phim, lên mạng, vô cùng thoải mái.”

Cố Niệm đã có thể tưởng tượng được khung cảnh đó rồi, qua lời kể của Sở Chiêu Dương cô đã biết lão thái thái là một người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Cố Niệm vẫn chưa nghĩ ra nên tặng thứ gì cho lão thái thái.

Hai người thu dọn đôi chút, kêu thím Dư nấu hai bát mì đơn giản ăn xong rồi đi ra ngoài mua quà gặp mặt cho ông bà. Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, tiền mua quà do Cố Niệm trả, Sở Chiêu Dương không đưa tiền. Có đắt hay không không quan trọng, mà quan trọng là tấm lòng của Cố Niệm.

Ông bà đều biết rõ nghề nghiệp của Cố Niệm, cũng đều biết khoảng mức thu nhập của cô. Nếu để Sở Chiêu Dương mua quà tặng đắt tiền thì ông bà có thể nhìn ra được ngay, như vậy lại không hay.

Sở lão gia thích tranh chữ, Cố Niệm định tặng ông nghiên mực và mực thỏi. Vốn dĩ Cố Niệm định tặng cả một bộ văn phòng tứ bảo, nhưng Sở Chiêu Dương nói, tặng đủ bốn món chi bằng chọn ra một hai thứ là hàng chất lượng, càng thể hiện được rõ thành ý.

Đặc biệt là loại sản phẩm tiêu hao như mực thỏi, Sở lão gia sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến.

Mực tốt phối với nghiên tốt, như vậy là đủ rồi.

Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương nói rất có lý, hơn nữa, Sở Chiêu Dương mới là người hiểu Sở lão gia hơn cô.

Cho nên hai người đi đến chợ.

Cố Niệm không hiểu biết về phương diện này, chỉ phụ trách trả tiền, còn việc chọn đồ liền giao cho Sở Chiêu Dương.

Hai người đi một vòng quanh chợ, xem kỹ từng cửa tiệm. Những cửa tiệm nhỏ như thế này, người không hiểu chắc chắn sẽ bị hố, mua phải hàng thứ phẩm. Trong tiệm thật giả lẫn lộn, hàng loại nào cũng có, tất cả phải dựa vào con mắt tinh tường để đánh giá.

Sau khi đã xem hết một lượt, Sở Chiêu Dương giúp Cố Niệm chọn được nghiên mực và mực thỏi ưng ý. Chủ tiệm nhìn lúc Sở Chiêu Dương chọn đồ, hiểu rõ là người trong ngành nên đưa ra giá cũng khá hợp lý, không dám giở trò trước mặt Sở Chiêu Dương.

Chọn xong quà cho Sở lão gia, trên đường cuối cùng Cố Niệm cũng nghĩ ra nên tặng thứ gì cho Sở lão thái thái.

Hai người quyết định mua cho Sở lão thái thái một bộ cốc thủy tinh.

Chắc chắn là lão thái thái đã có, nhưng chỉ cần là người thích uống rượu cũng đều sẽ thích những chiếc cốc tinh xảo đẹp mắt.

Cốc khác nhau phối với rượu khác nhau, mọi thứ đều đầy đủ.

Việc chọn cốc cũng không cần Sở Chiêu Dương tham mưu, giá cả đều được niêm yết rõ ràng, Cố Niệm nhanh chóng chọn được một bộ.

Chọn quà xong xuôi, Cố Niệm cũng coi như yên tâm một nửa.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tuần càng đến gần, Cố Niệm cũng ngày càng lo lắng hơn.

Thứ tư, khi sắp tan ca, Cố Niệm nhận được điện thoại của Mục Kỳ San gọi đến.

Từ khi Thôi Hân Mi tìm đến thành phố B, bị Mục Kỳ San đưa đi đã một khoảng thời gian không hề ngắn trôi qua. Trong thời gian đó, Mục Kỳ San đều chưa từng lộ diện thêm một lần. Thật ra trước đây sau khi Thôi Hân Mi gây chuyện ở nhà cô rồi rời đi cũng có gọi điện cho Mục Lam Thục. Khoe khoang rằng bây giờ bà ta đang sống ở khu chung cư cao cấp, nói là phòng ốc rộng rãi, trang trí xa hoa, khu chung cư điều kiện rất tốt.

Dù sao mỗi một câu nói đều đang khoe khoang, bây giờ Mục Lam Thục sống ở khu nhà rách nát đó thì không thể so sánh được với họ.

Mục Lam Thục không tức giận cũng không ước ao, đối với lời của Thôi Hân Mi nghe tai này ra tai kia, cũng không ngăn Thôi Hân Mi nói tiếp. Nếu ngăn cản lại khiến Thôi Hân Mi nghĩ rằng bà đang đố kỵ với bà ta. Lúc Thôi Hân Mi nói, Mục Lam Thục đều không để tâm đến, chỉ ậm ừ đôi ba câu.

Thôi Hân Mi còn nói Mục Kỳ San có tiền đồ, mới đến thành phố B chưa lâu đã có bản lĩnh như vậy rồi, cho bà ta được ở nhà cao cửa rộng. Sau này nhất định là tiền đồ rộng mở thênh thang.

Trong lòng Mục Lam Thục thầm nghĩ, Mục Kỳ San bằng cấp không cao, cũng không có biệt tài sở trường hay điểm gì hơn người. Thành phố B nhân tài vô kể, bao nhiêu tiến sĩ du học về nước, nhân tài tinh anh các ngành đều có, cho dù có một số người học lực cũng không cao nhưng lại là chuyên gia trong ngành.

Còn Mục Kỳ San đều không có những thứ đó, ai biết được cô ta ở bên ngoài làm gì?

Nhưng Mục Lam Thục cũng không nói ra. Nếu không Thôi Hân Mi lại cho rằng bà đang đố kị với bà ta, không vừa mắt với gia đình nhà bà ta. Cho nên Mục Lam Thục cũng chỉ nghe rồi ậm ừ đáp lại qua loa.

Về phần Mục Kỳ San, cô ta lại giống như không hề có người bác và chị họ này, không hề lộ mặt, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc.

Nếu như không phải Thôi Hân Mi có gọi điện thoại đến thì cả Mục Lam Thục và Cố Niệm đều không biết Mục Kỳ San sống ở bên ngoài rất tốt.

Hai người cũng không biết Mục Kỳ San ở bên ngoài bận rộn cái gì, cũng không hề nghe ngóng.

Bây giờ lại nhận được điện thoại của Mục Kỳ San, Cố Niệm rất giật mình. Nghĩ đến ngày hôm đó Thôi Hân Mi đến gây chuyện, bộ dạng Mục Kỳ San giống như đột nhiên hiểu ra chuyện, ăn nói khách khí, còn xin lỗi họ rồi đưa Thôi Hân Mi đi.

Cho dù Mục Kỳ San ở bên ngoài làm gì, chỉ cần cô ta nói chuyện có lý lẽ thì Cố Niệm cũng sẽ không mặc kệ cô ta.