Một hồi sau, anh mới nói: “Đưa video này qua bộ phận kỹ thuật, để họ kiểm tra vị trí trong video. Theo như thời gian, bọn chúng vẫn chưa ra khỏi thành phố B. Ngoài ra, địa chỉ mail cũng để họ kiểm tra xem được gửi từ đâu.”
Tuy nhiên, dù điều tra được địa chỉ mail thì e rằng cũng vô ích.
Nhân viên kỹ thuật trong tổ chức R cũng không phải bất tài, ẩn địa chỉ, dùng Jump Server làm IP giả.
Vì thế, địa chỉ mail cũng không có tác dụng gì.
Hiện giờ chỉ hi vọng tổ chức R ít nhất sẽ để lại thi thể Chung Kỳ Chính lại đó, để bọn họ có thể đưa Chung Kỳ Chính trở về.
Tất cả mọi người đều biết hàm ý của video này.
Tổ chức R đang cảnh cáo bọn họ, đừng điều tra tiếp, đừng âm mưu bắt nguời của chúng.
Nếu không, chúng sẽ tiếp tục giết người.
Hôm nay là Chung Kỳ Chính, lần sau sẽ là người khác.
Cố Niệm hận đám người tổ chức R thấu xương, bọn chúng giết nhiều người nhưng lại không chớp mắt.
Trước kia thì máu lạnh bắt cóc Sở Chiêu Dương, sau này làm nổ chết hai đồng nghiệp. Giờ chúng lại tàn nhẫn giết hại Chung Kỳ Chính.
Bọn chúng rốt cuộc vì sao lại xấu xa như vậy!
Vì chuyện của Chung Kỳ Chính, tất cả mọi người đều mất hết tinh thần, cũng không làm nổi việc khác, đều đợi kết quả bên phía kỹ thuật, điều tra địa chỉ trong video, mới có thể đến đó xem Chung Kỳ Chính còn ở đó không.
Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ dài như một thế kỷ, bộ phận kỹ thuật đã tra được kết quả. Qua quá trình đối chiếu cảnh trong video và âm thanh xung quanh, cuối cùng đã tìm ra được vị trí trong video.
Mạc Cảnh Thịnh đích thân mang người đến, tìm đến một khu vực nhỏ đang xây dựng ở Bắc Thành. Khu vực này vì nợ tiền lương của công nhân nên công trình đã ở trạng thái đình trệ thi công. Cũng vì thế, trong video mới xuất hiện bức tường cũ loang lỗ, giống như bị bỏ hoang. Thật ra là chưa xây xong, tường vẫn chưa quét sơn xong.
Bộ phận kỹ thuật chỉ có thể căn cứ vào bối cảnh và âm thanh xác định là khu vực nhỏ này, nhưng không thể xác định chính xác vị trí.
Chỉ có thể để Mạc Cảnh Thịnh mang theo người tìm kiếm từng ngóc ngách.
Nhà đầu tư của toà nhà này dường như thực lực có hạn, vì thế toà nhà không cao, chỉ có bảy tám lầu. Hơn nữa vì nợ tiền lương của công nhân, mỗi lầu đều chỉ xây được khoảng một nửa.
Mạc Cảnh Thịnh chia người đi tìm, Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn cùng với Lí Thiếu Phong cùng nhau bước vào một tầng lầu chỉ xây một nửa.
Ba người đi lên từng lầu tìm kiếm.
Vành mắt ba người từ đầu đến cuối đều đỏ tươi, Lí Thiếu Phong còn đỡ một tí, có thể khống chế, nhưng Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn lại không cầm được nước mắt.
Lí Thiếu Phong không thể không nhắc nhở: “Tỉnh táo một chút, nếu lần này lại là bẫy của tổ chức R, tôi không muốn lại mất thêm đồng nghiệp nào.”
Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn trong lòng sợ hãi, đều gật đầu. Hai người qua loa lau nước mắt, mặt lộ vẻ cứng rắn.
Lí Thiếu Phong lúc này mới yên tâm gật đầu: “Trong lòng có buồn phiền gì, đợi mang được Kỳ Chính trở về rồi trút ra hết.”
“Chúng tôi biết rồi.” Cố Niệm nói.
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Tại cửa của một phòng, Cố Niệm liếc thấy bóng người đang ngã dưới đất, lập tức la lên: “Đội trưởng Lí!”
Lí Thiếu Phong dừng lại, chạy qua phía Cố Niệm.
Cố Niệm hất cằm vào trong đó, Lí Thiếu Phong gật đầu, kêu hai người cẩn thận: “Tôi vào trước, hai người theo sau.”
Vì chuyện của Chung Kỳ Chính, bọn họ sợ tổ chức R sẽ giăng bẫy ở đây.
Cũng vì vậy, Lí Thiếu Phong mới xông lên trước bảo vệ họ.
Biết tâm ý của anh, Cố Niệm mắt đỏ hoe: “Đội trưởng Lí.”
“Đừng nói nữa.” Lí Thiếu Phong cương quyết nói, “Hai người ở sau lưng phải cẩn thận.”
Thẩm Hiểu Mạn cẩn trọng gật đầu: “Đội trưởng Lí, anh cũng phải cẩn thận.”
Lí Thiếu Phong gật đầu, rồi cảnh giác bước đến phía trước.
Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn không dám buông lỏng, hai người đều cảnh giác trái phải cho Lí Thiếu Phong.
Cố Niệm phát hiện, người nằm trên đất mặt úp xuống đất.
Tuy nhiên, dáng vẻ giống như Chung Kỳ Chính trong clip, nhưng không dám xác nhận ngay.
Ba người đã điều tra trong ngoài một lần, xác nhận không có ai mai phục.
Cố Niệm chau mày, lại cảnh giác trốn cạnh cửa sổ quan sát đối diện một lượt, cũng không có tay súng.
Lúc này cô mới nói vào máy bộ đàm, báo cáo tình hình cho Mạc Cảnh Thịnh, để mọi người tiến vào.
Lí Thiếu Phong gật đầu với Cố Niệm và Thẩm Hiểu Mạn.
Hai người nắm lấy cổ tay người đang nằm sấp dưới đất, Lí Thiếu Phong đưa tay thăm dò mạch trên gáy, đã ngừng đập.
Lúc này mới cẩn thận lật người đó lại, lộ ra gương mặt bị giày vò đau khổ của Chung Kỳ Chính.
Thẩm Hiểu Mạn nghẹn ngào la lên, nước mắt cũng rơi ra.
Chung Kỳ Chính vẫn trừng mắt nổi giận, chết không nhắm mắt.
Lí Thiếu Phong cắn chặt răng, vành mắt đỏ ửng. Anh giơ tay run run, khép hai mắt Chung Kỳ Chính lại.
Không lâu sau, Mạc Cảnh Thịnh mang theo người đến.
Mọi người nhìn thấy thi thể Chung Kỳ Chính, tất cả mặt trầm xuống, nghẹn ngào.
Xác của Chung Kỳ Chính được mang về cục cảnh sát, Mạc Cảnh Thịnh báo cáo với cấp trên. Sau đó, đích thân liên hệ với ba mẹ của Chung Kỳ Chính.
Ba mẹ Chung Kỳ Chính lập đến cục cảnh sát, Cố Niệm nghe thấy tiếc khóc nức nở của ông bà.
Hai người già ở bên ngoài, khóc vô cùng đau khổ.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Chung Kỳ Chính, bác Chung ngã ra bất tỉnh.
Cố Niệm không còn dám nhìn nữa, lén ra một góc của sân sau ngồi xuống, mặt úp vào hai tay, khóc không ngừng. Cô đang khóc thì điện thoại trong túi reo lên. Tiếng chuông cài riêng cho Sở Chiêu Dương, đó là bài hát Sở Chiêu Dương đặc biệt để Vệ Tử Lâm thu lại hôm sinh nhật cô. Cố Niệm lấy làm nhạc chuông điện thoại.
Thật ra, nếu là Sở Chiêu Dương đích thân hát, cô sẽ thích hơn.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Sở Chiêu Dương, e là cả đời này chưa từng hát bài hát nào.
Vì thế, cô cũng không yêu cầu.
Nhưng chỉ cần nghe bài hát này, Cố Niệm giống như tìm được chỗ dựa.
Lòng cô yên bình hơn, nhưng nước mắt càng tuôn trào mãnh liệt, lúc này cô hi vọng anh có thể bên cạnh cô, để cô dựa vào một chút.
Nghĩ đến lúc anh còn nhỏ bị tổ chức R bắt cóc. Có lẽ suýt chút nữa sẽ giống như Chung Kỳ Chính...
Cố Niệm khóc nức nở, bắt điện thoại: “Sở Chiêu Dương...”
Vốn dĩ chỉ vì cô tăng ca, cả đêm không về Sở Chiêu Dương lo cô mệt nên mới gọi điện thoại hỏi thăm. Kết quả vừa bắt máy đã nghe cô gọi mình, tim Sở Chiêu Dương run lên.
Anh không cần suy nghĩ mà đứng lên, lấy áo khoác chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Sao thế?” Anh vừa đi ra ngoài vừa căng thẳng hỏi.
Nghe thấy Hà Hạo Nhiên đang đuổi theo sau lưng: “Tổng giám đốc, lát nữa còn có một cuộc họp...”
Sở Chiêu Dương cầm chặt điện thoại, không quay đầu lại, vội vàng nói với Hà Hạo Nhiên: “Dời lại!”
Nói xong thì người đã biến mất ở ngã rẽ.
Hà Hạo Nhiên lại thở dài, chỉ có thể nhận mệnh gọi điện thoại cho từng người.
“Niệm Niệm!” Sở Chiêu Dương lo lắng hỏi.
Nghe tiếng cô khóc qua điện thoại, lòng anh nhói đau, hận không thể bay đến cạnh cô ngay lập tức.
“Tối qua có một nhiệm vụ, đi bắt tổ chức R.” Cố Niệm nói từng chữ, khóc nức nở.
Lòng Sở Chiêu Dương căng thẳng: “Em có tham gia không? Có bị thương không?”
Bị thương, rất đau nên khóc?
Anh không hỏi chuyện tổ chức R, phản ứng đầu tiên là cô có bị thương không, có khoẻ không.
Tim Cố Niệm mềm nhũn, dù Sở Chiêu Dương không nhìn thấy, Cố Niệm cũng dứt khoát lắc đầu: “Không sao, Mạc Cảnh Thịnh không cho em đi, sắp xếp em làm chi viện hậu phương. Sợ anh lo lắng.”
Sở Chiêu Dương thở phào nhẹ nhỏm: “Làm rất đúng, sau này đều như thế.”
“Em không bị thương?” Sở Chiêu Dương lại hỏi, người đã lên xe, đeo tai nghe bluetooth, để điện thoại lên giá phía trước, lập tức đến cục cảnh sát.
Cố Niệm lắc đầu: “Không có, chỉ là... trúng phải bẫy của tổ chức R, một đồng nghiệp của em đã hi sinh.”
“Anh ấy... Anh ấy bị giày vò đến nỗi mặt mũi biến dạng, sau đó bị bắn xuyên qua đầu. Ba mẹ anh ấy đến, khóc rất đau khổ. Sở Chiêu Dương, em rất nhớ anh.” Cố Niệm nói.
Cô nói có chút lộn xộn, nói Chung Kỳ Chính chết thế nào, nhưng lại đột nhiên nói nhớ anh. Nhưng Sở Chiêu Dương dường như hiểu được lòng cô. Cô đau khổ vì đồng nghiệp hi sinh, nhưng đồng thời cũng nhớ đến những chuyện anh đã gặp phải.