Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 170: Xin lỗi, em có bạn trai rồi

Thẩm Hiểu Mạn vỗ tay Cố Niệm, cùng Lý Thiếu Phong rời khỏi.

Ngôn Luật chậm rãi đi đến trước mặt Cố Niệm, Cố Niệm cũng không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với anh. Nhưng nghĩ đến việc hơn một năm nay anh phải chịu cảnh nguy hiểm rình rập, cho dù anh có lừa gạt cô, nhưng cô cũng không nỡ tức giận.

Nhưng nếu muốn cô vẫn giống như trước đây, không hề có khúc mắc gì là chuyện không thể.

Dù sao hiện nay thân phận của mọi người đều đã thay đổi.

Cô cũng đã có Sở Chiêu Dương, cảm giác của cô đối với Ngôn Luật không thể giống như trước kia được nữa, thậm chí còn càng xa lạ và ngượng ngùng hơn.

Cố Niệm coi như không nhìn thấy những ánh mắt đó, đi cùng Ngôn Luật lên sân thượng tòa nhà.

Trên sân thượng gió rất lớn, thổi tóc cô rối loạn lên.

“Cố Niệm, anh muốn nói lời xin lỗi em.” Ngôn Luật bình tĩnh nhìn Cố Niệm, “Ở đây không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác nói được không em?”

Ngôn Luật vừa định giơ tay chỉnh lại cho cô, Cố Niệm liền dùng chiếc dây buộc tóc đeo sẵn ở cổ tay buộc thành đuôi ngựa.

Cố Niệm do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Anh xin lỗi, anh đã giấu em lâu như vậy.” Ngôn Luật thở dài một hơi, nói.

Hai người không đi đâu xa, mà lên sân thượng tòa nhà.

“Anh trở về lúc nào?” Cố Niệm hỏi.

Dọc đường đi cũng không tránh khỏi ánh mắt của nhiều đồng nghiệp, Ngôn Luật là người mới đến, bây giờ chỉ có Cục trưởng Trình và Mạc Cảnh Thịnh biết thân phận của Ngôn Luật, cũng vừa mới giới thiệu với tất cả mọi người thuộc đội hình sự. Ngoài ra những người khác đều không biết Ngôn Luật.

“Hôm qua.” Ngôn Luật dừng lại một lát, “Hôm qua anh trở về gặp người phụ trách và Cục trưởng Trình để báo cáo công việc. Tối qua mới trở về nhà.”

Cho nên, Ngôn Luật đi cùng Cố Niệm khiến không ít người để ý đến.

“Hai bác thấy anh trở về chắc là vui mừng lắm nhỉ.” Cố Niệm nói, giơ tay lên chặn mấy sợi tóc bị gió thổi loạn.

Cũng bởi vì mối quan hệ với Sở Chiêu Dương nên Cố Niệm khá nổi tiếng ở cục cảnh sát.

Ngôn Luật gật đầu, “Mẹ anh thấy anh về liền ngất đi, ba anh đánh anh một cái, nhưng cái tát ấy anh đáng phải nhận. Xin lỗi em, anh đã giấu giếm mọi người lâu như vậy.”

“Anh không cần xin lỗi em. Anh không sao em đã thấy rất vui rồi.” Cố Niệm cười, “Lúc nãy khi mới nhìn thấy anh đúng là em cũng có tức giận. Nhưng mà nghĩ lại thì so với việc bị lừa gạt, anh bình an vô sự mới là điều quan trọng nhất.”

“Em có muốn biết chuyện năm đó không?” Ngôn Luật dựa vào lan can đằng sau, hai tay cho vào túi quần nói.

“Anh có thể nói ra được sao?” Cố Niệm ngẩn người một lát, gài tóc lên tai.

Cô tưởng rằng chuyện đó là cơ mật.

Trong cục cảnh sát có hệ thống sưởi, đi đâu cũng rất ấm áp, nên khi vào văn phòng, cô đã cởi bỏ áo khoác, treo trong tủ đồ.

Trên người cô lúc này chỉ mặc chiếc áo len mỏng rộng thùng thình và chiếc quần jean, nên thấy rất lạnh.

“Nếu là em thì không có gì là không thể.” Ngôn Luật nói, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Cố Niệm.

Cố Niệm lập tức lùi về phía sau một bước, vô thức tránh ra xa, khiến Ngôn Luật sửng sốt.

Nghĩ đến cảnh anh được chứng kiến tối qua ở dưới lầu nhà cô, lòng anh đau như cắt.

“Em không mặc áo khoác, sẽ lạnh đấy.” Ngôn Luật giải thích, “Anh thấy miệng em cũng sắp tím tái rồi.”

“Anh cởi áo khoác thì trên người cũng chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi, mỏng hơn nhiều, anh không cần nghĩ cho em như vậy đâu.” Cố Niệm cười nói.

“Trước đây em không khách khí với anh như vậy.” Ngôn Luật nhìn cô thật sâu, nghĩ lại trước kia mỗi khi anh mặc áo khoác của mình lên người cô, cô sẽ vui vẻ đón nhận.

Chiếc áo khoác to sụ khoác trên người cô vô cùng đẹp mắt. Khiến cô càng trở nên xinh xắn nhu thuận hơn.

Ánh mắt Ngôn Luật ngưng đọng, không nói lời nào, vẫn lấy áo khoác choàng lên trên người Cố Niệm.

“Lúc đầu đúng là anh bị thương.”

Cố Niệm đang định trả lại áo khoác cho anh, nhưng nghe Ngôn Luật kể lại chuyện năm xưa, lại đành thôi.

Chỉ là chiếc áo khoác đó mang theo hương nước hoa nam giới của Ngôn Luật, tuy không nồng đậm, chỉ nhàn nhạt nhưng cô vẫn không quen lắm với mùi hương đó.

Thì ra, cô đã sớm quen với hương bạc hà của Sở Chiêu Dương. Hương thơm đó không biết từ lúc nào đã thấm sâu vào từng tế bào của cô, khiến cô quen thuộc, khiến cô thành nghiện, không còn chịu được thứ hương vị khác nào nữa.

“Nhưng anh không chết, sau khi tỉnh lại, anh ở một căn cứ bí mật để dưỡng thương. Lúc đó anh mới biết thì ra chúng ta vẫn luôn có một bộ phận bí mật, luôn phụ trách công tác liên quan đến tổ chức R, đã bao năm nay, gián điệp nằm vùng đều là do họ sắp xếp.”

“Họ hỏi anh có đồng ý đến tổ chức R làm gián điệp nằm vùng hay không, nếu không đồng ý thì họ cũng không ép anh, nhưng anh rất muốn làm chuyện lớn, anh không muốn cả đời này chỉ làm một viên cảnh sát quèn. Anh đã hăng hái đồng ý. Nhưng với năng lực của chúng ta chỉ có thể đưa anh đến ngoại vi, những chuyện về sau anh phải tự mình cố gắng.”

Ngôn Luật lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc và một cái bật lửa.

“Trước đây anh không hút thuốc.” Cố Niệm vô thức nói.

“Không còn cách nào khác, làm gián điệp nằm vùng, áp lực quá lớn.” Ngôn Luật khổ sở khẽ động khóe miệng, “Có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình được. Anh thấy hút thuốc là phương thức an toàn nhất để giải tỏa áp lực. Anh không dám uống rượu, sợ uống rượu vào sẽ nói linh tinh. Ma túy thì càng không thể động vào.”

Ngôn Luật vốn đã rút ra một điều thuốc, nhưng rồi lại cất đi, “Em không thích thì anh không hút nữa vậy.”

Cố Niệm lắc đầu, cô không chịu nổi câu nói này của Ngôn Luật, vội nói: “Cũng không hẳn không thích, anh cứ hút thoải mái đi.”

Ngôn Luật vẫn cất thuốc lá và bật lửa trở lại, nói: “Làm gián điệp rồi mới biết nó khó khăn thế nào, mỗi ngày đều phải sống trong nỗi sợ hãi. Cứ cách mấy ngày anh lại nghĩ đến hai chữ từ bỏ. Giống như là trên đầu lúc nào cũng có một khẩu súng đang ép sát vào, chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ mất mạng.”

“Mỗi giây mỗi phút đều không được phép xảy ra một chút sai lầm nào, ngay cả giấc ngủ cũng không được yên ổn, không dám ngủ sâu. Dường như cứ mỗi giờ anh lại mở mắt ra nhìn một lần, nhìn xem mình đang ở đâu, có may mắn còn giữ được mạng sống hay không. Loại giày vò về tinh thần này còn đau khổ hơn cả sự giày vò về thể xác. Đã có mấy lần anh cảm giác như mình sắp phát điên lên.”

Cố Niệm khó khăn hỏi: “Có đáng không? Anh hy sinh nhiều như vậy chỉ vì tiền đồ. Nhưng lại khiến người nhà tưởng rằng anh đã chết, cứ mãi mãi sống trong đau khổ.”

“Thực ra trong lúc làm gián điệp nằm vùng anh cũng luôn tự hỏi bản thân mình. Nếu đã chọn cho mình con đường này rồi thì không thể hối hận được. Một khi hối hận, anh sẽ không thể chống cự được nữa.” Ngôn Luật nhìn Cố Niệm, “Cho nên, mỗi khi anh sắp không chống đỡ được nữa, khi tinh thần sắp sụp đổ, anh sẽ nghĩ đến em, nghĩ đến người nhà. Nghĩ đến mọi người vẫn còn đang ở bên ngoài, không biết anh sống chết ra sao.”

“Anh tự nói với bản thân mình rằng, anh phải hoàn thành nhiệm vụ để xuất hiện trước mặt mọi người, không bao giờ để mọi người phải lo lắng cho mình thêm nữa.”

Cố Niệm tránh ánh mắt của Ngôn Luật, “Anh trở về là tốt rồi. Nhưng mà, sao anh ra được đây? Họ sẽ không đến tìm anh chứ?”

“Cấp trên lại sắp xếp cho anh một cái chết giả nữa.” Ngôn Luật chỉ vào cánh tay trái, cả vị trí trên lồng ngực, “Ở đây còn có hai vết thương nữa.”

“Hơn một năm qua em đã sống thế nào? Anh nghe chị anh nói em đã rất buồn. Thời gian đầu khi anh mới mất, em luôn rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt. Anh xin lỗi, anh không suy nghĩ đến tâm trạng của em. Anh biết, cho dù anh có nói thế nào cũng không thể bù đắp cho em được.”

Cố Niệm không biết phải nói thế nào cho phải, nói mình vẫn ổn sao?

Nói như vậy trước mặt Ngôn Luật hình như không tốt cho lắm.

“Người đau khổ hơn chính là người nhà anh, nhưng bây giờ anh không sao thì tốt rồi.” Cố Niệm cười, tránh né đề tài của Ngôn Luật.

Ánh mắt Ngôn Luật ngưng tụ, anh đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn Cố Niệm, “Cố Niệm, trước khi anh rời đi, hôm đó là lễ thất tịch. Vốn dĩ hôm đó anh hẹn em là để tỏ tình với em. Vì ngày hôm đó anh đã chuẩn bị rất lâu, cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, anh muốn mang đến cho em một màn tỏ tình thật lãng mạn.”

Nhắc lại chuyện cũ, lại là Ngôn Luật tự mình nhắc tới, Cố Niệm có cảm giác như đã mấy đời trôi qua.

Người tưởng rằng đã chết, nay đột nhiên trở về, còn nhắc lại chuyện cũ trước mặt cô.

Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, phủ một tầng ánh sáng trên tóc Ngôn Luật, giống như một giấc mơ, vô cùng không chân thật.

Nhưng ngoài ra, trong lòng Cố Niệm cũng không có một tia gợn sóng nào, không hề rung động như lúc mới đầu khi biết chuyện này, cũng không kích động như lúc đó nữa, kích động đến mức cả đêm không ngủ được.

Thì ra, cô đã sớm buông bỏ hoàn toàn thật rồi.

Từ khi gặp Sở Chiêu Dương, tâm tình cô đã không bị người khác tác động nữa.

Tâm trạng của cô lúc này, giống như đã trải qua thương hải tang điền, khi hồi tưởng lại một chuyện nào trong quá khứ, chỉ còn lại ký ức, không hề có thêm bất cứ tâm tình nào khác.

Vẻ mặt Cố Niệm bình tĩnh, trái tim Ngôn Luật càng trầm xuống hơn.

“Anh biết hôm nay nhắc đến chuyện này không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng anh sợ không kịp nữa rồi.” Ngôn Luật tiến lại gần Cố Niệm, nói: “Cố Niệm, anh thích em. Em có bằng lòng làm bạn gái anh không? Anh bảo đảm sẽ không để xảy ra bất kỳ sự cố bất ngờ nào nữa. Anh sẽ không rời xa em nữa, sẽ không lừa gạt em điều gì nữa, chúng ta sẽ sống cuộc sống êm đềm bình lặng, mãi mãi ở bên nhau.”

“Đã hơn một năm trôi qua, thời gian không phải là dài, nhưng đối với anh, lai giống như cách cả một đời. Chính bởi vì có em nên anh mới chống cự được đến bây giờ. Trước đây là do anh không trưởng thành, không lập tức nói rõ với em, còn kéo theo bao nhiêu người như vậy, thử từng chút từng chút một, lãng phí bao nhiêu thời gian.”

“Ngôn Luật.” Cố Niệm lùi về sau một bước, gọi, “Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”

Ngôn Luật đứng yên tại chỗ, tối qua anh đã nhìn thấy, nhưng hôm nay khi nghe chính miệng cô nói ra, anh vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được. Anh cho rằng, Cố Niệm và Sở Chiêu Dương mới ở bên nhau chưa được bao lâu nên mình còn có cơ hội.

Ngôn Luật cười thảm thương: “Đúng vậy, em tưởng rằng anh đã chết, nên tất nhiên em có quyền đi tìm tình cảm mới. Hơn nữa lúc đầu chúng ta cũng không hề hứa hẹn với nhau điều gì.”

Ngôn Luật nắm chặt hai tay, anh hận chính bản thân mình, khi đó tại sao cứ trì hoãn mãi.

“Em xin lỗi.” Cố Niệm bất đắc dĩ nói.

“Nhưng bây giờ anh đã trở về rồi.” Ngôn Luật vội vàng nói, “Để lỡ khoảng thời gian của chúng ta, đó là lỗi của anh. Nhưng bây giờ anh đã trở về rồi, em để cho chúng ta có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa có được không?”

Cố Niệm lắc đầu: “Ngôn Luật, chỉ có thể nói lúc chúng ta gặp nhau là không đúng thời điểm, chúng ta có duyên nhưng vô phận.”

“Cố Niệm, anh mới đi hơn một năm, em ở bên anh ta được bao lâu cơ chứ?”

“Đúng vậy, em ở bên anh ấy cũng chưa được bao lâu.” Cố Niệm không lấy làm lạ khi Ngôn Luật hỏi như vậy, có lẽ Ngôn Sơ Vi cũng đã nói cho anh ấy biết, “Nhưng em yêu anh ấy, chuyện này không liên quan gì đến thời gian dài ngắn. Chính là trùng hợp như vậy, đúng lúc anh không có ở đây, đúng lúc em gặp được anh ấy, rồi yêu anh ấy.”

A

Cố Niệm lắc đầu: “Ngôn Luật, chỉ có thể nói lúc chúng ta gặp nhau là không đúng thời điểm, chúng ta có duyên nhưng vô phận.”

“Cố Niệm, anh mới đi hơn một năm, em ở bên anh ta được bao lâu cơ chứ?”

“Đúng vậy, em ở bên anh ấy cũng chưa được bao lâu.” Cố Niệm không lấy làm lạ khi Ngôn Luật hỏi như vậy, có lẽ Ngôn Sơ Vi cũng đã nói cho anh ấy biết, “Nhưng em yêu anh ấy, chuyện này không liên quan gì đến thời gian dài ngắn. Chính là trùng hợp như vậy, đúng lúc anh không có ở đây, đúng lúc em gặp được anh ấy, rồi yêu anh ấy.”