Nam Cảnh Hành vội vàng kéo cô ngồi lên chân mình, nếu không phải anh đột nhiên kéo cô thì chân cô sẽ không bị đập trúng như vậy.
“Chỗ này phải không?” Rồi xoa cho cô.
Trình Dĩ An ngồi trên chân anh, đã không còn quan tâm đến đau, toàn thân nóng không ngừng, vô cùng không thoải mái. Tay anh vừa sờ vào chỗ đau đó, cảm giác không thấy đau mà ngược lại là cảm giác nóng như lửa đốt.
Cô và Nam Cảnh Hành đã yêu nhau một thời gian, có lẽ là Nam Cảnh Hành cũng biết có nhất thời không thể thích ứng nên không tiến triển quá nhanh. Nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhau, nhưng hắn cũng không quá xấu. Lần mất khống chế nhất là lần ở trong rừng cây nhỏ kia. Sau lần đó, Nam Cảnh Hành cũng không dám quá trớn nữa, chỉ sợ không dừng lại kịp thì sẽ làm cô hoảng sợ. Lúc ôm lấy cô, cũng không dám sờ lung tung.
“Không... không đau nữa...”
“Thật không?” Nam Cảnh Hành không tin lắm, “Lúc nãy anh thấy em đụng rất mạnh mà.”
“Nhưng hiện giờ không đau nữa” Trình Dĩ An vội vàng nói, rồi nắm lấy tay anh.
Nam Cảnh Hành không tin, nghi ngờ ấn xuống một cái, kết quả Trình Dĩ An lập tức kêu lên một tiếng.
Nam Cảnh Hành nhíu mày, “Không phải nói không đau sao?”
“Anh ấn mạnh xuống, dĩ nhiên là đau rồi” Trình Dĩ An lẩm bẩm nói, mặt đỏ bừng.
“Anh... anh đừng để tay ở đó nữa, chỉ cần không động tới là sẽ không đau, một lát sẽ khỏi thôi”
Nam Cảnh Hành lúc này mới phản ứng lại, nhìn thấy mặt Trình Dĩ An đã nóng đỏ bừng lên. Lập tức tâm ý của Nam Cảnh Hành cũng thay đổi, vốn định thăm dò chỗ bị đau của cô, giờ lại nhẹ nhàng sở lên trên, vuốt thật nhẹ. Trình Dĩ An ở trong lòng anh run lên rất rõ ràng, cả người đều run cầm cập.
Nam Cảnh Hành cúi đầu, hơi thở nóng ran rải lên chóp mũi và môi cô, nóng đến mức khiến đôi môi của Trình Dĩ An run lên. Một tay Nam Cảnh Hành di chuyển từ sau lưng cô ra cạnh eo, ôm chặt cô vào trong lòng, bàn tay xoa trên bờ eo mềm mại của cô rồi cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đợi đến khi Trình Dĩ An định thần lại thì người đã bị anh đè trên bàn làm việc.