Hai người đều hồi hộp, chỉ sợ bên phía cục cảnh sát có chuyện, lúc này lại gọi Mạc Cảnh Thịnh về gấp.
Khó khăn lắm Sở Điềm mới bình ổn được tâm trạng, lấy hết dũng khí đến thăm ba mẹ Mạc Cảnh Thịnh. Vợ chồng Mạc nguyên soái đều đang đợi ở nhà.
Mạc Cảnh Thịnh còn khẩn trương hơn cả Sở Điềm, khó khăn lắm mới động viên được Sở Điềm đồng ý về ra mắt ba mẹ anh. Nếu phải gác lại, không biết lúc nào mới có thể tìm được cơ hội khác.
Đợi lúc lấy điện thoại ra xem, phát hiện là điện thoại từ nhà gọi đến, Mạc Cảnh Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Là điện thoại từ nhà gọi đến, tính tình mẹ nóng vội, chắc đã không đợi được nữa rồi.”
“Vậy anh mau nghe đi, vừa đi vừa nói, đừng để bác trai bác gái đợi lâu.”
Mạc Cảnh Thịnh bắt máy, quả nhiên nghe thấy giọng của bà Mạc, liền vui vẻ gọi một tiếng, “Mẹ.”
“Vâng, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh con. Vì lần đầu tiên dùng thân phận bạn gái của con đến ra mắt ba mẹ nên cô ấy rất căng thẳng, đang kéo con đi mua quà cho ba mẹ.”
“Ây da, đến thì cứ đến, mang quà cáp làm gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu tiên mới đến chứ, đã thân nhau vậy rồi mà.” Bà Mạc nói.
“Nhưng dùng thân phận con dâu tương lai đến, lại là lần đầu tiên, cứ để cô ấy mua đi.”
Sở Điềm không được thoải mái chọc anh một cái, cái gì mà con dâu tương lai chứ? Để mẹ anh nghe thấy, sẽ tưởng cô đang nôn nóng gả đi, làm người lớn hiểu lầm, có ấn tượng không tốt với cô thì phải làm sao?
Nhưng bà Mạc lại vô cùng vui mừng, bà chỉ sợ tính tình kỳ quái của Mạc Cảnh Thịnh sẽ dọa làm cho một cô gái tốt như Sở Điềm chạy mất. Bây giờ nghe thấy ngay cả chuyện tương lai Sở Điềm cũng đã suy nghĩ xong rồi, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.
“Được, được, được. Mẹ và ba con cũng đã chuẩn bị quà gặp mặt cho con bé rồi, chỉ có điều không biết có đơn giản quá không.”
“Không đâu, đừng giá trị quá, sẽ làm cô ấy sợ đó.”
“Được rồi được rồi, mua xong thì mau trở về, ba mẹ còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Sở Điềm.” Bà Mạc chuyển sang mục đích chính của cuộc gọi.
“Được, bọn con sẽ về ngay.” Mạc Cảnh Thịnh nói, sau đó cúp máy.
Thấy Sở Điềm còn đang hồi hộp, anh đưa tay sang véo đôi má của cô, “Mẹ còn nói không phải người ngoài, hai nhà chúng ta đã thân như vậy, cũng không phải lần đầu em đến nhà anh, không cần mang quà đâu.”
Sở Điềm liền hiểu ra ý tứ câu trong trả lời vừa rồi của Mạc Cảnh Thịnh.
“Mẹ anh không chờ được nữa, đang có rất nhiều chuyện muốn nói với em.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói, “Đây chính là lợi ích khi quen biết từ nhỏ, ba mẹ anh đều biết em, thế nên cũng rất thích em, em không cần hồi hộp đâu.”
Kỷ Cảnh Trạch thấy bản thân hoàn toàn bị hai người họ lơ đi, đang tức giận, lại nghe thấy hóa ra hai người họ là thanh mai trúc mã?
“Cậu Mạc, cô Sở.”
Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh, bao gồm cả Kỷ Cảnh Trạch đều kinh ngạc nhìn sang, thấy người phụ trách của trung tâm thương mại dẫn theo mười người nữa tiến đến, nhìn rất khí thế. Người đàn ông trung niên mỉm cười bước đến, nhiệt tình bắt tay với Mạc Cảnh Thịnh, rồi nở một nụ cười thật tươi với Sở Điềm.
“Không biết cậu Mạc và cô Sở đến đây, không nghênh đón từ xa, thật thất lễ. Hai vị đến sao không báo trước một tiếng, để chúng tôi chuẩn bị trước, cho người dọn đường, để tránh bị người khác làm phiền.”
Kỷ Cảnh Trạch ngây ra.
Chuyện gì vậy chứ?
Mạc Cảnh Thịnh lẽ nào không phải là một cảnh sát bình thường sao?
Tuy địa vị của người phụ trách trung tâm thương mại này anh ta vốn không thèm để mắt đến, nhưng những lúc anh ta đến trung tâm thương mại, cũng chưa từng thấy ai tiếp đón anh ta long trọng như vậy.
Sở Điềm nghe người phụ trách nói thế cảm thấy rất ngại, ai rảnh rỗi đi dạo mua sắm lại điều động nhiều người như vậy chứ?
Nhưng bà Mạc vừa mới gọi đến không lâu, người phụ trách liền tìm đến. Không phải bà Mạc nói, có đánh chết Sở Điềm cũng không tin.
Mạc Cảnh Thịnh đương nhiên cũng đoán ra, liền nói: “Chỉ đến mua chút đồ thôi, không cần thiết phải điều động nhiều người. Bình thường đến mua sắm cũng vậy, lần nào cũng phải có người nghênh tiếp, cũng khoa trương quá rồi.”
“Để chúng tôi chuẩn bị trước, ít nhất trung tâm thương mại sẽ không phải chen chúc như vậy, thanh toán cũng không phải xếp hàng.” Người phụ trách nói, “Hai vị còn định mua gì nữa không ạ?”
“Không,đã mua đủ rồi, chúng tôi đang định đi đây.”
Thế nên người phụ trách lại đưa một đội người tiễn hai người họ xuống bãi đỗ xe.
Kỷ Cảnh Trạch nhíu mày, lúc này cũng đã biết thân thế của Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm không đơn giản, hoàn toàn không giống như những gì anh ta tưởng trước đây.
Anh ta bỗng thấy thái độ trước đây của mình không khác gì trò cười.
Trong lòng Kỷ Cảnh Trạch vô cùng khó chịu, bỏ đi không nói tiếng nào.
***
Vì là cuối tuần, trên đường kẹt xe rất dữ dội, phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến được nhà họ Mạc.
Sở Điềm và Mạc Cảnh Thịnh vừa xuống xe, nhìn thấy ba mẹ anh đã đích thân đứng trước cổng biệt thự đợi họ.
Mạc Cảnh Thịnh nắm lấy tay Sở Điềm nói: “Ba mẹ thật sự rất thích em, giờ thì hết hồi hộp rồi chứ?”
Sở Điềm đã không còn hồi hộp như vừa rồi, nhìn thấy nụ cười của ba mẹ Mạc Cảnh Thịnh, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp.
***
Ba năm sau.
Nam Cảnh Hành lái xe đến bệnh viện Sở Thiên. Hôm qua Cố Niệm vừa hạ sinh một bé gái, hôm nay nhóm anh em bọn anh đã hẹn nhau cùng đến thăm cô con gái đỡ đầu này. Phải, con gái của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, vừa mới chào đời đã có hẳn mấy ông bố đỡ đầu.
Bọn người Nam Cảnh Hành đều rất đúng giờ, trước sau chênh lệch không quá năm phút, đều có mặt trong phòng bệnh.
Lần này Cố Niệm sinh mổ nên còn phải ở lại bệnh viện một thời gian để tĩnh dưỡng.
“Đã đặt tên chưa?” Nam Cảnh Hành ngắm nhìn cô bé đang nằm trong nôi, trái tim cũng tan chảy.
“Tên là Sở Cẩn Tri.” Sở Chiêu Dương nhìn cô con gái đáng yêu của mình, mỉm cười ấm áp.
Bánh Gạo Nhỏ bám vào hai bên nôi của cô bé nói, “Nhũ danh là Bánh Khoai Tây.”
“Sao lại đặt cái tên này vậy?” Hàn Trác Lệ bật cười.
Cố Niệm cũng hết cách, “Nhũ danh này là do Bánh Gạo Nhỏ đặt, thằng bé nói tên của nó là Bánh Gạo Nhỏ, em gái cũng phải lấy tên của một loại bánh mới được.”