Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1177: Có thể làm cho vợ của mình nhìn mình một cách say mê, quả là một việc mang lại cảm giác thành tựu

Nhóm người Phó Dẫn Tu rời khỏi, những người hàng xóm trước đó còn khuyên bà nhận thêm chút lợi ích, giờ đều ganh tị đến đỏ mắt.

Trước khi đi, Tiểu Cảnh Thời còn nói với Phúc Bảo, sau này sẽ đón Phúc Bảo đi chơi.

***

Mọi người cùng nhau trở về thành phố B, chuyện Minh Ngữ Đồng từng bị bắt cóc Minh Ngữ Tiền cũng không báo với người nhà. Xảy ra chuyện này, Phó Dẫn Tu đã tự trách rất nhiều, Minh Ngữ Đồng không muốn anh lại phải chịu thêm áp lực.

Minh Ngữ Đồng vừa bước lên thềm, đã thấy thím Hoắc bưng một lò than ra để ngay trước cửa.

“Phu nhân, bước qua lò than này đi để xua đuổi tất cả vận đen, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

Minh Ngữ Đồng không tin những chuyện này nhưng vẫn bước qua lò than.

“Mau vào đi, mấy ngày qua chắc đã mệt lắm phải không. Tôi đã dọn dẹp phòng sạch sẽ cả rồi, mọi người lên nghỉ ngơi trước đi.”

Tiểu Cảnh Thời ngáp một hơi dài, cậu thật sự đã rất mệt. Minh Ngữ Đồng cũng vậy. Phó Dẫn Tu nhìn thấy sắc mặt hai người đều mệt mỏi, nói: “Hai mẹ con đi ngủ trước đi.”

“Anh không ngủ sao?” Minh Ngữ Đồng hỏi.

Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Anh đến xem Phó Nhân Kiệt.”

Nghe thấy câu này, Minh Ngữ Đồng cũng không nói gì thêm.

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đưa em về phòng trước, thấy em nằm xuống giường anh mới đi.”

Còn Tiểu Cảnh Thời đã bị Phó Dẫn Tu đuổi về phòng riêng của mình.

Phó Dẫn Tu bế Minh Ngữ Đồng về phòng ngủ, đặt cô xuống giường, quay đi lấy quần áo ngủ cho cô.

“Anh ra ngoài trước đi, em phải thay đồ.” Minh Ngữ Đồng ôm bộ đồ ngủ, vẫn chưa chịu thay.

Anh chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô một vòng, “Có chỗ nào anh chưa thấy qua chứ?”

Minh Ngữ Đồng: “…”

“Nhưng bây giờ là ban ngày.” Hai má Minh Ngữ Đồng nóng bừng.

Phó Dẫn Tu đột nhiên bước đến, đứng lại ngay trước mặt cô, kẹp hai chân cô vào giữa đôi chân mình, sau đó cúi đầu đối mặt với cô. Minh Ngữ Đồng đành phải ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, Minh Ngữ Đồng có chút thất thần. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Phó Dẫn Tu, cô mới hoàn hồn.

Phó Dẫn Tu lúc này mới lĩnh hội được, có thể làm cho vợ say mê mình quả là một việc mang lại cảm giác thành tựu. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe mắt của Minh Ngữ Đồng, dọc theo đôi má tiến đến khóe môi của cô.

“Được rồi, anh ra ngoài trước, em cứ từ từ thay, không cần vội.”

Sau khi Minh Ngữ Đồng thay quần áo xong, Phó Dẫn Tu bước vào, thấy cô đang vén chăn chui vào trong. Anh lại bước đến chỉnh lại góc chăn giúp cô, “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào. Bất luận Phó Nhân Kiệt có xấu xa đến mấy, nhưng dù sao ông ta cũng là ba của Phó Dẫn Tu. Quan hệ ba con mãi mãi không thể chối bỏ. Anh vốn không phải mình đồng da sắt, anh vẫn sẽ bị tổn thương. Bây giờ cô rất sợ Phó Nhân Kiệt sẽ đem những lời mà cô đã nói nói lại với Phó Dẫn Tu, cho Phó Dẫn Tu biết dự định ban đầu của ông ta. Vậy Phó Dẫn Tu sẽ đau khổ biết nhường nào!

Cô muốn an ủi Phó Dẫn Tu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Muốn hỏi dự định của anh, nhưng cũng không biết hỏi như thế nào. Cô không hiểu, là người một nhà, sao không thể yên ổn sống với nhau chứ? Rốt cuộc vì sao Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực phải đối xử với Phó Dẫn Tu như thế?

Dù Minh Ngữ Đồng vẫn chưa nói ra, nhưng biểu cảm của cô, đã nói cho Phó Dẫn Tu biết tất cả. Phó Dẫn Tu hôn nhẹ lên đôi mắt cô.

“Không cần lo lắng, anh sẽ tìm được cách giải quyết ổn thỏa thôi. Hơn nữa, mấy chục năm nay họ không ngừng đối xử với anh như thế, tình cảm cũng đã hết sạch rồi. Sau những gì họ đã làm, anh đã không còn có thể tiếp tục xem họ như ba mẹ của mình nữa. Có lẽ không thể lấy mạng họ, nhưng ngoài chuyện này ra, anh không có gì là không thể làm.”

Minh Ngữ Đồng hơi trầm mặc, nói: “Vậy bất luận họ nói gì, anh cũng đừng tức giận, đừng bị họ làm ảnh hưởng.”

Phó Dẫn Tu hơi nghi ngờ nhìn cô, “Họ đã nói gì với em?”