Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1007: Xách túi lớn túi nhỏ đến nhà minh ngữ đồng

“Haizz!” Minh Tịnh Thủy thở dài, “Phó Dẫn Tu thực sự là đối tượng lựa chọn tốt nhất, nhưng tất cả đều phải xem Ngữ Đồng chọn thế nào. Chúng ta có nôn nóng thế nào cũng vô dụng, chỉ mong Phó Dẫn Tu thực lòng với con bé, mà Ngữ Đồng cũng có thể hạnh phúc thôi.”

Minh Tư Liên rón ra rón ren rời đi, giữa đường gặp thím Lục. Cô ta lập tức sầm mặt, quay đầu nhìn phòng Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An, xác định hai người họ không ra ngoài, lúc này cô ta mới nhỏ giọng cảnh cáo thím Lục: “Cấm được nhiều chuyện!”

Thím Lục vội đáp “Vâng” rồi đi làm việc.

Minh Tư Liên quay người đi về phòng ngủ của mình, ngồi quỳ gối bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.

Minh Ngữ Đồng, chị gái tốt của cô ta không thể sinh con?

“Đây chính là lý do Tưởng Lộ Liêm từ bỏ chị sao?” Minh Tư Liên lẩm bẩm.

***

Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời ăn tối ở nhà Minh Ngữ Tiền. Thím Lưu vô cùng yêu thích Tiểu Cảnh Thời, cậu bé cực kỳ đẹp trai lại còn lễ phép, tính cách hoạt bát đáng yêu.

Cho nên khi biết Tiểu Cảnh Thời đến ăn tối, thím Lưu đã trổ hết tài năng làm một bàn ăn vô cùng phong phú.

Chín giờ hơn, Minh Ngữ Đồng mới dẫn Tiểu Cảnh Thời về nhà. Tuy Giáp ba và Giáp bốn không xuất hiện nhưng Tiểu Cảnh Thời nói hai người họ vẫn luôn ở gần bảo vệ cậu bé.

Minh Ngữ Đồng dắt tay Tiểu Cảnh Thời đi dạo. Buổi tối gió vừa to vừa lạnh, Tiểu Cảnh Thời bị đống quần áo bọc thành một cái bánh bao nhỏ.

“Con có lạnh không?” Minh Ngữ Đồng cúi đầu nhìn Tiểu Cảnh Thời.

“Không lạnh ạ!” Khi Tiểu Cảnh Thời ngẩng đầu lên nhìn, mặt cậu bị gió thổi đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh, chứng tỏ cậu rất vui.

“Có thể cùng Đồng Đồng về nhà như vậy con rất vui, không thấy lạnh chút nào!”

Một lát sau, hai người đã đến dưới nhà Minh Ngữ Đồng. Vừa vào trong tòa nhà ấm áp, Tiểu Cảnh Thời lập tức cởi mũ và găng tay ra.

Hai người ra khỏi thang máy, rẽ qua một khúc ngoặt là sẽ đến trước cửa nhà Minh Ngữ Đồng. Nhưng lúc này có một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà cô.

Phó Dẫn Tu!

Minh Ngữ Đồng: “...”

Thấy hai mẹ con quay về, Phó Dẫn Tu lập tức vui mừng tiến lên trước:

“Đồng Đồng, em về rồi à!”

Tiểu Cảnh Thời: “...”

Con trai ba đứng ngay bên cạnh sao ba có thể coi như không nhìn thấy chứ?

“Sao anh lại đợi ở đây?” Minh Ngữ Đồng cau mày hỏi.

Phó Dẫn Tu phủi nếp nhăn trên quần áo, nói: “Tối nay anh đi xã giao xong vội vàng quay về, ai ngờ em không ở nhà. Anh không vào trong được, chỉ đành ở bên ngoài đợi em. Sao giờ hai mẹ con mới về?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Tôi cũng có bắt anh đợi ở đây đâu!”

“Ừ, là anh tự nguyện.” Phó Dẫn Tu vội nói.

Minh Ngữ Đồng bất lực hít thở sâu một hơi: “Bây giờ chúng tôi đã về rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”

Phó Dẫn Tu vừa mới mở miệng, Minh Ngữ Đồng đã cướp lời: “Tôi sẽ không cho anh vào trong đâu, anh về nhà mình đi. Có nhà không về chạy đến chỗ tôi ngủ sàn nhà làm gì?”

“Ừ, anh không vào trong đâu, hai mẹ con nghỉ ngơi sớm đi.” Phó Dẫn Tu nói, không hề kiên trì ở lại khiến cho Minh Ngữ Đồng cảm thấy rất kinh ngạc.

Người này từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy.

“Vậy hai mẹ con tôi vào trong đây, anh mau về nhà đi.”

“Đồng Đồng, em đang quan tâm anh sao?” Phó Dẫn Tu ngạc nhiên vui mừng hỏi.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

“Anh cứ coi là thế đi.” Minh Ngữ Đồng bất đắc dĩ nói, cho dù có phủ nhận anh cũng sẽ không tin.

Phó Dẫn Tu coi như không phát hiện giọng điệu bất đắc dĩ của cô, cười nói: “Hai mẹ con cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.”

Tiểu Cảnh Thời vẫy tay, không hề có ý định giúp ba mình vào trong nhà, “Tạm biệt ba.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Thấy Minh Ngữ Đồng vẫn chưa vào trong, Phó Dẫn Tu liền nói: “Anh nhìn hai mẹ con vào nhà rồi đi.”

Minh Ngữ Đồng không yên tâm căn dặn: “Lần này đừng đợi ở trước cửa nữa.”

“Yên tâm đi.”

Minh Ngữ Đồng nghi ngờ nhìn anh, cứ cảm thấy trong nụ cười của anh dường như ẩn giấu gì đó. Nhưng có hỏi anh chắc chắn cũng không hỏi được gì, Minh Ngữ Đồng đành ôm nghi ngờ dẫn Tiểu Cảnh Thời vào trong nhà.

Vừa rồi Phó Dẫn Tu không nhắc đến việc dẫn Tiểu Cảnh Thời đi, cậu bé cũng giả vờ không nhắc. Vì thế Tiểu Cảnh Thời đương nhiên sẽ ngủ ở đây.

Trước đây khi chuẩn bị phòng ngủ cho Tiểu Cảnh Thời, cô đã đi siêu thị mua rất nhiều quần áo mới cho cậu bé, giờ đúng dịp có thể dùng tới.

Tiểu Cảnh Thời thay quần áo xong tự mình đi rửa mặt, rất giỏi giang và tự lập.

Minh Ngữ Đồng nghĩ ngợi rồi len lén đi ra cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài. Phó Dẫn Tu thực sự không có ở bên ngoài, có lẽ anh đã về Lãng Viên rồi.

Minh Ngữ Đồng rời mắt đi, cảm thấy bây giờ mình thật là quái dị. Rõ ràng là cô bảo anh về, kết quả đợi anh đi thật trong lòng cô lại thấy trống trải. Chuyện này giống như tâm trạng chiều nay nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời ở trước cổng công ty nhưng không thấy Phó Dẫn Tu. Lẽ nào cô miệng nói không thích nhưng trong lòng lại muốn anh mặt dày mày dạn quấn lấy mình sao?

Thực ra Phó Dẫn Tu căn bản không hề rời đi. Lúc này anh đang đứng trước cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, Giáp một và Giáp hai xuất hiện, tay xách túi lớn túi nhỏ.

“Ông chủ, đều mang đến hết rồi.”

Thấy Phó Dẫn Tu gật đầu, hai người lại kiểm tra một lần nữa rồi xách đến cửa nhà Minh Ngữ Đồng.