Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 93: Tiểu hồng hồng, có phải huynh nghèo đến phát điên rồi không?

“Thiếu chủ, đêm qua trong thiên lao, người của chúng ta đã tra được, Tô Niệm Hoa đã nói cho Tô Cẩm Bình biết nàng không phải con gái của mình rồi!” Một hắc y nhân đứng trước bàn bẩm báo, trong thiên lao đương nhiên cũng1có tuyến tình báo của bọn họ, nên biết tin này cũng không khó gì.

Người đàn ông mặc áo lam nghe vậy, nụ cười nhã nhặn trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ cầm cây bút lông sói trong tay, chậm rãi vẽ. Nghe hắn8ta nói xong, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói: “Biết rồi, Tô Niệm Hoa vẫn chưa biết thân phận thật sự của Cẩm Cẩm đúng không?” Tin tức lúc trước mà tuyến tình báo truyền đến, thì hình như là vậy.

“Đúng thế!” Hắc y nhân nói xong2còn không quên liếc mắt nhìn người con gái mặc xiêm y màu tím đứng cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ. Thiếu chủ không hề kiêng dè gì người con gái này, như vậy thật sự an toàn sao? Dù sao nàng ta cũng là con gái của4trung thần Đông Lăng.

“Được rồi, ngươi lui đi!” Hắn cười phân phó, bức tranh sơn thủy này đã hoàn thành hơn một nửa rồi.

Hắc y nhân lại nói tiếp: “Thiếu chủ, còn có chuyện này nữa…” Tuy hắn ta bịt mặt nhưng cũng có thể thấy hắn ta hơi do dự.

“Chuyện gì?” Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nét bút không hề ngừng lại chút nào.

“Hôm nay Tô Cẩm Bình bị Hoàng thượng hạ lệnh đánh hai mươi trượng, sau đó, tuy có Tam hoàng tử Nam Nhạc giúp đỡ, nhưng vẫn bị đánh hơn mười trượng, thương tích có vẻ không nhẹ!” Hắc y nhân cúi đầu nói thật nhanh.

“Cái gì?” Một tiếng nói thảng thốt vang lên từ miệng hắn, bàn tay cầm bút cũng bất giác trượt đi một chút, bức tranh mà người chủ nhân tỉ mỉ vẽ cả ngày trời cứ thế bị hủy hoại, giọng điệu đầy vẻ lo lắng: “Vậy hiện giờ Cẩm Cẩm thế nào?”

“Tam Hoàng tử Nam Nhạc đã tới thăm, cũng bôi thuốc, hình như không có gì đáng ngại nữa ạ.” Hắc y nhân nói tiếp.

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thoải mái, ngươc lại, nụ cười dịu dàng máy móc trên môi kia còn có vẻ trầm xuống: “Lui xuống đi, nếu lần sau Cẩm Cẩm gặp chuyện thế này, nhớ quay về bẩm báo sớm một chút.”

Hắc y nhân đáp: “Vâng!” rồi biến mất khỏi phòng.

Mộc Nguyệt Kỳ đứng bên cạnh nhìn sắc mặt hắn như vậy, mấy lần định lên tiếng rồi lại thôi, nhưng lúc sau vẫn không kìm được, nói: “Công tử, rốt cuộc Tô Cẩm Bình là gì của chàng?” Nàng biết mình không nên hỏi, nhưng nàng vẫn không nhịn được, sự quan tâm mà công tử dành cho người con gái đó, thực sự là quá mức.

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe nàng hỏi vậy liền thu lại nụ cười, gương mặt dịu dàng như ngọc xuất hiện thần sắc không biết là vui hay là cảm thán, nhưng chứa đựng vẻ vui sướng rõ rệt, cuối cùng, hắn cười rồi nhả ra ba chữ: “Vị hôn thê!”

Nghe hắn nói thế, Mộc Nguyệt Kỳ lùi về phía sau từng bước, sắc mặt thoáng trắng bệch…



Sáng sớm, khi Tô Cẩm Bình tỉnh dậy, bên giường đã không còn thấy tung tích của người kia, chỉ còn lại mùi hương tuyết liên nhàn nhạt bay trong không trung, cảm giác đau đớn trên mông dường như cũng giảm đi một nửa, xem ra, thuốc đó quả là thuốc tốt.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi à?” Thiển Ức tập tễnh bước vào phòng, hôm qua cô tỏ ra thoải mái chẳng qua là cố gắng gượng thôi, dùng dược của Dạ Vương điện hạ tuy cũng khá hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn đau lắm.

Vừa nhìn thấy Thiển Ức, trên mặt Tô Cẩm Bình thoáng xuất hiện vẻ áy náy, nếu không phải do nàng lỗ mãng, thì đã không liên lụy đến Thiển Ức cũng bị chịu một trượng cùng mình. Hơn nữa, chỉ cần nhớ tới hôm qua cô ấy đã đỡ thay mình một trượng kia, trong lòng Tô Cẩm Bình cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ. Nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nói rõ ràng từng từ một: “Thiển Ức, kể từ ngày hôm nay trở đi, Tô Cẩm Bình ta có thịt để ăn thì tuyệt đối sẽ không để em phải húp canh!” Hồi trước nàng cũng chỉ hứa hẹn với một mình “Yêu Vật” như vậy!

“Vâng!” Thiển Ức cười hì hì bước tới, xem thương thế của nàng.

“Đúng rồi, Thiển Ức, vết thương của em đã được bôi thuốc chưa?” Đêm qua sau khi nàng được bôi thuốc xong, cảm giác lành lạnh tê tê kia rất thoải mái, vì thế khiến nàng ngủ quên đi mất cho nên mới không kịp hỏi tình hình vết thương của cô ấy.

Thiển Ức nghe vậy, mặt thoáng xuất hiện sắc thái rất kỳ quái, cuối cùng, dưới ánh mắt đầy nghi vấn của Tô Cẩm Bình, cô đành nói: “Tiểu thư, tối hôm qua, khi Tam hoàng tử Nam Nhạc đang ở đây, Dạ Vương điện hạ cũng tới, có điều, nghe thấy hai người nói chuyện liền rời đi. Có vẻ như là vốn tới để đưa thuốc cho người, sau đó lại đưa thuốc kia cho nô tỳ.”

Nghe cô ấy nói, Tô Cẩm Bình trầm mặc. Xem ra, lời nói của nàng hôm qua cũng không thỏa đáng lắm, người đối xử tốt với nàng cũng không ít. Bỗng nhiên, trong đầu nàng vang lên một giọng nói thanh lạnh: “Ta là người đối xử tốt với nàng nhất sao? Cuộc đời này, có lẽ nàng sẽ gặp rất nhiều người, có lẽ bọn họ đều đối xử với nàng rất tốt. Nhưng, nàng phải tin rằng, người ở bên nàng tới cuối cùng, nhất định là ta.”

Khuôn mặt của cô nàng nào đó lập tức ửng đỏ lên, mẹ kiếp, tên kia làm sao mà nói được mấy câu như thế. Nàng chỉ nhớ trong lúc mình mơ mơ màng màng, hình như có nghe thấy, giọng điệu không nhanh không chậm, chất giọng không nhẹ không nặng, mờ mờ ảo ảo như khúc nhạc tiên, nhưng mà… hắn có thể chính miệng nói ra câu đó sao? Tuyệt đối không thể! Nói cách khác, chuyện này chỉ có một cách giải thích duy nhất - là vì nàng rất muốn nghe mấy câu nói như thế, nên mới mộng xuân thôi!

“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Thấy mặt Tô Cẩm Bình đỏ bừng lên, ánh mắt còn đảo khắp nơi, Thiển Ức không kìm được liền hỏi.

“Khụ khụ…” Nàng xấu hổ ho khan vài tiếng, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Không có gì!” Nàng có thể nói cho Thiển Ức biết nàng đang nghĩ đến giấc mộng xuân đêm qua sao?!



Trong Ngự thư phòng,

Ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu lạnh lùng nhìn vết thương trên cánh tay mình, từng tia sáng chợt lóe lên trong đáy mắt, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu nổi vì sao lúc ấy mình lại bỏ qua tất cả mà lao tới cứu nàng.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vết thương đến tận trưa, Tiểu Lâm Tử kỳ quái nói: “Hoàng thượng, có phải vết thương của ngài khó chịu không? Có cần truyền thái y tới đổi dược không ạ?”

Hắn đè nén tâm trạng xuống, lạnh giọng đáp: “Không cần.” Không phải vết thương khó chịu, mà là trong lòng hắn. Sau chuyện hôm qua, sự tức giận của hắn cũng tiêu tan, lại cảm thấy chán nản lạ kỳ vì hôm qua thật sự xuống tay đánh nàng, nhưng nguyên nhân vì sao chán nản thì hắn đến giờ cũng không hiểu nổi, cũng mơ mơ hồ hồ y như chuyện không biết nguyên nhân vì sao hôm qua mình bỏ qua tất cả để cứu nàng vậy! Trong một khoảnh khắc, hắn dường như có thể nhìn thấy đáp án, nhưng bên ngoài đáp án lại bị một lớp sương mù mông mông lung lung bao quanh khiến hắn không nhìn rõ được.

Cuối cùng, ánh mắt tím đậm chợt lóe lên, sau đó lý giải tất cả những chuyện này thành: vì người con gái kia không thể có chuyện gì được, nếu không kế hoạch của hắn sẽ không thể thực hiện. Có điều, khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, chính hắn cũng cảm thấy hơi gượng ép. Đang mải suy nghĩ, một hắc y nhân xuất hiện ngay giữa điện, quỳ một gối xuống đất nói: “Bệ hạ, đã tra ra lai lịch của đám thích khách hôm trước. Là đám thuộc hạ còn sót lại của Tô Niệm Hoa. Còn thích khách hôm qua gõ Chuông Minh Đỉnh, thì tuy thuộc hạ không tra ra được cụ thể là ai, nhưng tất cả lại chỉ hướng về một người, là vị ở vườn lê kia.”

Quả nhiên là hắn! Bàn tay đặt trên long án nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, hai mươi năm trước, quốc sư Đông Lăng đã phán rằng bản thân mình có mệnh cách thống nhất thiên hạ, là rồng ngự trên chín tầng trời, nhưng cùng mang mệnh cách giống như thế, còn có một người nữa, chính là vị Tam Hoàng tử Nam Nhạc “tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu”, Bách Lý Kinh Hồng! Cũng vì nguyên nhân đó, mà phụ hoàng mới huy động binh lực cả nước tấn công Nam Nhạc. Nhưng khi hai nước giao chiến, hai nước còn lại cũng như hổ rình mồi, ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi. Cuối cùng, trong trận chiến ấy, Nam Nhạc gửi quốc thư cầu hòa, phụ hoàng lấy Bách Lý Kinh Hồng ra làm điều kiện, đồng ý thư cầu hòa của Nam Nhạc.

Mười sáu năm nay, Bách Lý Kinh Hồng cứ lẳng lặng ở trong hoàng cung Đông Lăng như vậy, lúc trước mình còn rất khinh thường hắn, chỉ là một người mù thì có năng lực gì được chứ? Nhưng sau khi kế vị, tính cách hắn ta càng ngày càng cẩn thận, trầm tĩnh hơn, đã sớm qua cái tuổi non dại bảo thủ rồi, đồng thời cũng một lần nữa xem xét kỹ Bách Lý Kinh Hồng, lại phát hiện ra đối phương không hề có một sơ hở nào cả, ngày ngày ngoan ngoãn ở trong vườn lê, trải qua những ngày tháng quá thanh nhàn, nhưng mà… không có sơ hở, thật ra mới là sơ hở lớn nhất!!!

“Biết rồi, lui xuống đi.” Trước đó vài ngày, Dật phái người đến truyền lời dặn mình cẩn thận hắn, tuy lúc đó bản thân mình cũng có phòng bị, nhưng lại không phòng bị đến tận mức này. Không ngờ đôi phương có thể sai phái người đi gõ Chung Minh Đỉnh ngay dưới mắt mình! Bách Lý Kinh Hồng, xem ra trẫm phải nhìn lại ngươi rồi! Trận chiến này, ai thắng ai thua? Ta và ngươi, cứ chờ xem!!!

Nghĩ vậy, hắn ta quay sang phân phó Tiểu Lâm Tử: “Truyền Tô Cẩm Bình!”

“Vâng!” Tiểu Lâm Tử lĩnh mệnh rồi rời đi, trong lòng vô cùng thông cảm với Tô Cẩm Bình. Nàng thật đáng thương, đã bị đánh rồi, giờ không biết đã xuống được giường chưa mà lại bị Hoàng thượng triệu kiến vào lúc này nữa.

Khi Tô Cẩm Bình nghe thái giám truyền lời nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thể hiện cảm xúc vô cùng “hòa nhã”, quay đầu nói với thái giám kia bằng giọng điệu vô cùng “ôn hòa”: “Phiền vị công công này quay về nói với Hoàng thượng, là nô tỳ không muốn gặp hắn!”

“Hả?” Công công kia sợ đến mức trợn mắt nghẹn lời, tròng mắt còn suýt rơi cả ra ngoài. Gã có thể nói lại mấy lời này với Hoàng thượng sao? Nếu nói, chỉ e rằng Tô Cẩm Bình còn chưa bị Hoàng thượng trừng phạt, thì cái mạng nhỏ của mình đã đi trước rồi!

Thiển Ức cũng sợ trắng bệch cả mặt mũi: “Tiểu thư, người nói linh tinh gì thế? Hoàng thượng là người mà chúng ta không muốn gặp thì có thể không gặp sao?” Vừa nói cô vừa nháy mắt với Tô Cẩm Bình, hy vọng đối phương có thể hiểu được nói như vậy chẳng khác nào tự sát.

Nhận được ánh mắt của cô ấy, Tô Cẩm Bình thầm nghĩ, dù mình có bị đánh một chút cũng chẳng sao, nhưng nếu lại phiền đến Thiển Ức thì không ổn. Vì thế, nàng hít sâu mấy hơi, nói tiếp với thái giám truyền lệnh kia: “Vị công công này, xin ngài nhắn với Hoàng thượng, hiện giờ nô tỳ vừa bị đánh, không tiện hoạt động, hơn nữa, hình tượng của Hoàng thượng quá sáng chói, nô tỳ chỉ sợ sau khi mình gặp hắn sẽ lại không kìm được mà so sánh hình tượng thô bỉ của mình với hắn một phen, cuối cùng lại không kìm được mà tự sát vì xấu hổ, hoặc là làm mấy hành động gì đó bất kính đối với Hoàng thượng, như vậy thì nô tỳ dù chết muôn lần cũng không thoát được hết tội. Vì vậy, vì sự an nguy của quốc gia, vì thiên thu muôn đời của Đông Lăng, nô tỳ nhất định không thể đi gặp Hoàng thượng được, xin công côn bẩm báo chi tiết lại nỗi lo âu của nô tỳ với Hoàng thượng!”

Hả… còn nói được như vậy nữa à? Công công kia nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu, muốn nhìn ra vẻ chột dạ từ sắc mặt nàng, nhưng nhìn cả buổi cũng chỉ nhìn thấy vả trung thành, thành khẩn, thẳng thắn đến vô hạn của nàng! Vì thế, sau khi do dự một lúc, thái giám kia đành ngẩn ngơ gãi đầu gãi tai rồi quay về phục mệnh!

Thiển Ức há hốc mồm nhìn theo bóng tiểu thái giám kia, tên này ngốc tới cảnh giới nào mới có thể bị tiểu như nhà mình làm cho đầu óc mơ hồ như vậy chứ?! Nhưng cô cũng không khỏi thầm hỏi mình, nếu không phải vì ở bên tiểu thư lâu như vậy, đã vô cùng thấu hiểu tính nết của tiểu thư, thì có phải cô cũng sẽ bị gạt như vậy không? Cô quay lại nhìn Tô Cẩm Bình: “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ, dù mấy lời này đến tai Hoàng thượng, thì ngài ấy vẫn nhất định phải gặp được người đấy!”

“Ta biết!” Tên cẩu Hoàng đế kia cũng đâu phải người dễ nói chuyện.

“Đã biết vậy rồi người còn…” nói mấy lời đắc tội Hoàng thượng nữa?!

Đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười gian tà: “Ta còn biết, hắn nghe xong mấy lời này, chắc chắn sẽ tức đến giơ chân! Ta làm vậy chẳng qua chỉ đơn thuần là muốn chọc hắn tức chết thôi mà!” Lại dám đánh bà, dù không thể báo thù, thì bà cũng muốn khiến ngươi phải tức tối đến cùng cực mới được!

“…” Thế này thì cô còn biết nói gì đây?!

Quả nhiên, Tô Cẩm Bình không hề đoán sai, sau khi Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe tiểu thái giám kia bẩm báo, hắn đúng là tức giận đến xanh mét mặt, mà tiểu thái giám kia, thì đã bị kéo xuống đánh mấy chục trượng dưới ánh mắt đầy cảm thông của chỉ trích của Tiểu Lâm Tử. Tiểu Lâm Tử nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, nói: “Hoàng thượng, hay là nô tài lại phái người đi truyền?”

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, cười lạnh: “Lại phái người tới truyền, nếu nàng vẫn không chịu đến, thì bắt Thiển Ức đến đây!”

“Vâng!” Tiểu Lâm Tử lập tức ra ngoài phân phó.

Tô Cẩm Bình thảnh thơi nằm sấp trên giường: “Thiển Ức, em nghĩ, có phải bây giờ tên cẩu Hoàng đế kia đã tức đến hộc máu rồi không?”

Thiển Ức gượng cười, trong nụ cười còn chứa đầy vẻ bất an và gượng gạo, sau đó run giọng nói: “Có… có lẽ ạ!” Hoàng thượng mà bị tức hộc máu, thì e rằng các nàng cũng sẽ không có kết cục tốt đâu!

Ngay sau đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng vài tiểu thái giám tới, đã không phải là người ban nãy nữa, gã cao giọng nói: “Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng truyền ngươi yết kiến!”

“Xin công công chuyển lời với Hoàng thượng, nô tỳ…”

“Hoàng thượng nói, nếu ngươi không muốn đi, thì để thiếp thân thị tỳ của ngươi tới thay cũng được!” Không chờ nàng nói xong, thái giám kia liền đáp lời một cách máy móc, không có ý muốn cò kè mặc cả nghe Tô Cẩm Bình nói tiếp mấy lời tầm bậy nữa.

Nàng nghiến chặt răng, không tình nguyện ngồi dậy, đi thì đi! Hắn có ăn được mình đâu!!!

Vì thế, cô nàng nào đó bước thấp bước cao bước ra ngoài dưới ánh mắt lo lắng và cảm động của Thiển Ức. Đến cửa Ngự thư phòng quen thuộc, nàng cười với Hạ Đông Mai đang đứng trước cửa, xem như chào hỏi, rồi sau đó bước vào dưới sự dẫn đường của đám thái giám. Vừa bước vào, nàng đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đầy áp lực gắn chặt vào người mình, chắc là dó vừa rồi bị mình chọc giận! Cô nàng nào đó thầm cười khẩy trong lòng, rồi quỳ xuống nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, ngô hoàng bách tuế bách tuế bách bách tuế*!”

*Trăm tuổi.

Nàng vừa dứt lời, nhiệt độ thoáng giảm xuống đến mức đóng băng! Ánh mắt lạnh đầy giận dữ của Hoàng Phủ Hoài Hàn như muốn phun ra lửa! Từ xưa đến nay, có Hoàng đế nào không được xưng tụng là vạn tuổi? Cô nàng chết tiệt này lại nói thành “trăm tuổi”: “Tô Cẩm Bình, ngươi… ngươi không muốn sống nữa sao? Dám nguyền rủa trẫm!”

“Hoàng thượng, nô tỳ đâu dám nguyền rủa ngài?” Cô nàng nào đó ra vẻ mơ hồ không hiểu.

Lần này thì chính Tiểu Lâm tử cũng không nhìn nổi, bước tới nói: “Người khác thấy Hoàng thượng đều hô to vạn tuế, sao ngươi lại nói là bách tuế?”

“À? Thì ra là vậy à?!” Tô Cẩm Bình ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh xắn không có chút cung kính nào với Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngay cả vẻ mặt giả vờ giả vịt thường ngày cũng dẹp bỏ hết, thái độ không cho là đúng, đáp: “Hoàng thượng, xin ngài thực sự suy nghĩ một chút đi, trên đời này có ai sống được đến một vạn tuổi chứ? Có thể sống đến một trăm tuổi là ngài cũng nên mừng thầm rồi. Nô tỳ hiểu rõ đạo lý này, ngài cũng hiểu, mà đám đại thần ngày ngày tung hô vạn tuế cũng hiểu, nhưng bọn họ lại vẫn ngày ngày lừa gạt ngài như vậy, đây chính là biểu hiện bất trung. Hơn nữa, thực sự sống vạn năm không phải là người, cũng chẳng phải là chân long thiên tử, mà là con rùa đen dưới đáy biển sâu. Vì thế, bọn họ không chỉ lừa gạt ngài, mà còn nhục mạ ngài nữa. Chỉ có mỗi mình nô tỳ là trung thành với ngài, dám vạch trần lỗi sai của thiên hạ, để nói thật với ngài. Ngài nhất định phải khen ngợi nô tỳ thật nhiều mới đúng chứ!” Hô ngươi trăm tuổi đã là cho ngươi thể diện rồi, nếu không phải vì cái mạng nhỏ của ta, thì ta thật sự muốn hô ngươi mười tuổi cho xong!

Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn co giật, hắn không thể không nói, người con gái chết tiệt này thật sự rất giỏi nói hươu nói vượn! Nhưng mà: “Hừ, cho dù đa phần không có ai sống quá một trăm tuổi, nhưng cũng không ít người sống qua một trăm. Ví dụ như Tô lão thái gia hiện nay đang ở trong ngục, qua cửa ải cuối năm nay cũng đã một trăm rồi. Ý ngươi là mạng trẫm không thể dài hơn mạng lão sao?”

Hắn nói điều này chẳng qua vì muốn nhắc nhở Tô Cẩm Bình, người của Tô gia hiện giờ đều đang bị mình nhốt trong đại lao, nhưng Tô Cẩm Bình lại làm như hoàn toàn không hiểu hắn ám chỉ điều gì, chỉ đáp: “Hoàng thượng cũng vừa nói, nếu qua cửa ải cuối năm thì là một trăm tuổi, nhưng người của Tô gia cũng sắp bị Hoàng thượng xử trảm cả rồi, chỉ sợ ông nội không thể sống qua cửa ải cuối năm được, nên là, một trăm tuổi này, ông nội vẫn không sống qua được!”

“Ngươi!!!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nhất thời á khẩu. Hắn hoàn toàn không ngờ sau khi nghe xong câu này, trên mặt cô nàng kia lại hoàn toàn không thể hiện một chút cảm xúc khác thường nào, còn giống như đang nói đến chuyện chẳng liên quan gì đến mình, thái độ hời hợt chẳng ra đâu vào đâu! Hắn cười lạnh nói tiếp: “Vậy nếu trẫm may mắn sống qua một trăm tuổi thì sao?”

“Vậy chứng tỏ Hoàng thượng có thể sống lại lần nữa, chờ đến khi ngài một trăm tuổi mà vẫn chưa về trời, xin Hoàng thượng nhất định phải tự sát một lần mới có thể sống thêm một trăm tuổi nữa!” Tô Cẩm Bình nói bừa đến tung trời.

Nghe nàng thốt hết lời này, mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn bị chọc tức đến tái mét, giờ cũng lười nói mấy câu vô nghĩa với nàng, vì hắn biết nói thêm gì đi nữa, thì bản thân mình cũng sẽ bị tức đến chết tươi tại chỗ mất! Hắn hừ lạnh, sau đó nghiến răng nói: “Tô Cẩm Bình, mọi người Tô gia đang bị giam trong thiên lao, thân là con cháu Tô gia, ngươi không hề muốn cứu họ chút nào sao? Dù không vì họ, thì thế nào ngươi cũng nên muốn cứu ông nội và cha ngươi chứ? Bọn họ dù sao cũng là trưởng bối của ngươi!” Nếu Tô Cẩm Bình nói không muốn cứu, thì là bất hiếu! Từ trước đến nay, người con gái này hay giả nhân giả nghĩa, tuyệt đối sẽ không muốn mang danh bất hiếu trước mặt mọi người!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thật sự là phụ thân phạm tội quá lớn, nô tỳ cũng rất muốn nghĩ cách cứu ông, nhưng đúng là lực bất tòng tâm!” Đám người kia thì có liên quan cái lông gì đến nàng, tuy lần trước nói chuyện với Tô Niệm Hoa hết nửa đêm, ấn tượng của nàng với người đàn ông đó đã thay đổi ít nhiều, nhưng điều này cũng không thể khiến nàng không thèm để ý đến mạng của mình mà đi cứu người, bởi vì… nếu lão không có tâm tư riêng, thì sao đến cuối cùng cũng không giao giải dược của Thiển Ức ra đây? Hiện giờ Tô Niệm Hoa cũng không thể nào biết được độc của Thiển Ức đã được giải rồi, nói thẳng ra là vẫn hy vọng nàng có thể cứu lão vì Thiển Ức.

Khóe miệng hơi run lên, dường như không dự đoán được là nàng sẽ nói ra những lời như thế. Hắn cứ nghĩ rằng, tuy Tô Cẩm Bình không phải là con gái của Tô Niệm Hoa, nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã sống ở Tô gia nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải có chút tình cảm, nhưng nàng lại không hề bận tâm đến: “Vậy nếu cho ngươi một cơ hội để cứu bọn họ ra thì sao?”

“Vậy thì còn phải xem là cơ hội thế nào. Hoàng thượng nhất định đừng nói là dùng mạng của ta để đổi. Ngài nên biết rằng cha và ông nội ta cũng đã lớn tuổi rồi, không sống được bao nhiêu năm nữa, nhưng nô tỳ thì còn rất trẻ, chắc chắn bọn họ sẽ tình nguyện giữ lại cơ hội sống sót cho một người thanh xuân hào hoa phong nhã như nô tỳ. Nô tỳ là đứa con hiếu nghĩa hiếm có trên thế gian, nhất định cũng sẽ vâng lời ông nội và phụ thân đại nhân, sống thật tốt thay phần bọn họ!” Tô Cẩm Bình không hề tỏ ra xấu hổ, ngang nhiên nói.

Chân vị Hoàng đế nào đó trượt đi, suýt thì ngã nhào xuống! Đây là lần đầu tiên thấy một người tham sống sợ chết mà còn nói với giọng điệu hiên ngang nghĩa khí như thế. Tiểu Lâm Tử thì cảm thấy trước mắt mình đen đi, có cảm giác như sắp ngất!

Hắn lạnh mặt nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu, mới nói tiếp: “Nếu trẫm muốn ngươi lấy mạng của Bách Lý Kinh Hồng để đổi mạng của bọn họ thì sao?”

“Vậy thì ngài đừng nên nằm mơ nữa, chắc chắn Bách Lý Kinh Hồng không đồng ý đâu!” Nàng dễ dàng đáp lại, nói xong còn chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, dáng vẻ tỏ ra rất ngây thơ.

Hoàng Phủ Hoài Hàn trượt chân, khó khăn lắm mới đứng vững được. Chắc chắn Bách Lý Kinh Hồng không đồng ý à? Cô nàng này nghe không hiểu tiếng người, hay cố tình giả ngây giả ngô? “Tô Cẩm Bình, trẫm không tin ngươi không hiểu rõ ý trẫm!”

“Hoàng thượng, nô tỳ rất hiểu ý ngài mà. Ngài muốn nô tỳ đi cầu xin Bách Lý Kinh Hồng tự sát, để đổi lấy tính mạng bao nhiêu người nhà nô tỳ, chỉ là, tuy quan hệ của nô tỳ và Bách Lý Kinh Hồng không tồi, nhưng không thân cũng chẳng quen, hắn sao có thể lấy mạng của mình để đổi mạng cả nhà nô tỳ chứ?” Nàng tiếp tục giả ngu, thì ra ầm ĩ cả nửa ngày, mục đích của tên cẩu Hoàng đế này chính là điều kiện này sao?! Nhưng Tô Cẩm Bình cũng nhanh chóng ý thức được, nếu mình tiếp tục tỏ thái độ bất hợp tác, thì đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói, nàng hoàn toàn mất giá trị lợi dụng, nếu đã không còn giá trị lợi dụng, thì tử kỳ của mình cũng đến!

Nghe nàng nói vậy, khuôn mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn đã đầy vẻ tàn độc, rất muốn bổ một chưởng chết tươi người con gái đang giả ngây giả dại trước mặt mình đây. Nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn Tô Cẩm Bình, hừ lạnh nói: “Tô Cẩm Bình, trẫm có ý gì, trong lòng ngươi hiểu rất rõ ràng. Quay về mà nghĩ cho kỹ xem nên chọn lựa thế nào. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba ngày để suy nghĩ. Đến lúc đó, trẫm xem ngươi muốn mạng của Bách Lý Kinh Hồng hay muốn mạng của già trẻ lớn bé Tô gia và chính ngươi? Đương nhiên còn cả mạng của Thiển Ức nữa. Nếu ngươi đồng ý, thậm chí còn có thể mang theo cả Hạ Đông Mai!”

Khi Hoàng Phủ Hoài Hàn nhắc đến Thiển Ức và Hạ Đông Mai, trong đáy mắt Tô Cẩm Bình thoáng hiện lên sát ý. Thiển Ức là người mình muốn bảo vệ, Tô Cẩm Bình nàng có thể không cần mạng của chính mình, nhưng không thể buông tha cho mạng của Thiển Ức. Nhưng bảo nàng vì Thiển Ức mà đi giết người kia, thì nàng cũng không thể làm được! Hạ Đông Mai cũng là người tốt hiếm có trong cung này, vì nàng mà cầu xin không ít lần, cũng đối xử với nàng rất thật lòng.

Sự do dự của nàng đương nhiên không tránh được đôi mắt tím lạnh lùng sâu thẳm như hồ nước kia, một tia sáng lóe lên, sau đó lạnh lùng nói với Tô Cẩm Bình: “Quay về nghĩ cho kỹ đi, ba ngày sau trẫm muốn có câu trả lời!”

“Nô tỳ tuân mệnh!” Nàng nheo mắt phượng, chậm rãi đứng lên, nhìn đế vương cao quý trước mặt mình, trong lòng lại chỉ nghĩ - hay là trong vòng ba ngày mình ám sát tên cẩu Hoàng đế này đi? À, ý tưởng không tồi, tối nay thương lượng với Tiểu Hồng Hồng một chút vậy! Nghĩ thế, nàng còn gật đầu như thật, sau đó rời khỏi Ngự thư phòng dưới ánh mắt đầy khó hiểu của Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Chờ nàng đi rồi, Nam Cung Ninh Hinh chậm rãi bước tới trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, ngài nghĩ sẽ có tác dụng sao?” Tô Cẩm Bình là người duy nhất có thể đến gần Bách Lý Kinh Hồng, cho nên, trừ nàng ra, quả thật không thể chọn người nào tốt hơn. Nhưng bằng trực giác của phụ nữ, nàng ta lại có thể nhìn ra, tuy ngoài mặt Tô Cẩm Bình này không thể hiện quá nhiều tình cảm với Bách Lý Kinh Hồng, nhưng lại giấu tình cảm sâu trong lòng, đã yêu Bách Lý Kinh Hồng rồi, thì sao có thể vì người khác mà giết đối phương?

“Không biết.” Giọng nói lạnh lùng lần đầu tiên mang theo vẻ không chắc chắn, đây là lần đầu tiên hắn không thể nhìn thấu một người như vậy, không nhìn thấu được nàng rốt cuộc có thực lực thế nào, không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng nàng. Mỗi khi hắn cho là mình sắp nhìn thấy rõ, thì sẽ lại xảy ra chuyện gì đó làm loạn hết cả cái nhìn của hắn, vì thế, hắn cũng không nắm chắc được rốt cuộc Tô Cẩm Bình có bị mình uy hiếp hay không.

Bỗng, hắn lại trầm giọng nói: “Dù có tác dụng hay không, thì đây đều là cách duy nhất!” Không ai có thể đến gần Bách Lý Kinh Hồng, cũng không thể ám sát được. Nếu ngang nhiên giết hắn, chắc chắn sẽ để mọi chuyện phơi ra ngoài ánh sáng. Dù mình làm có bí mật đến đâu, cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Đến lúc đó, Đông Lăng và Nam Nhạc khai chiến, người được lợi sẽ là Bắc Minh và Tây Võ! Lần trước Mộ Dung Thiên Thu bí mật đến Đông Lăng với ý liên mình, cũng là sớm có ý muốn tranh giành thiên hạ. Nếu mình và Nam Nhạc trở mặt với nhau, chưa biết hắn ta sẽ cao hứng đến mức nào. Vì thế, để Tô Cẩm Bình lẳng lặng diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng là biện pháp duy nhất hiện nay!



“Điện hạ, hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn cho truyền Tô Cẩm Bình, nhìn dáng vẻ của Tô Cẩm Bình, thì hình như Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nói điều kiện của mình ra!” Diệt quỳ một gối xuống đất bẩm báo.

“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp, sau đó, không khỏi khẽ hít sâu một hơi.

Hắn và nàng, cuối cùng cũng đi đến bước này, về cá nhân, thì hắn không muốn nàng khó xử vì mình, nhưng nhiều hơn nữa, là cảm giác muốn biết câu trả lời của nàng, muốn biết trong lòng nàng rốt cuộc mình nặng nhẹ ra sao!

“Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Tô Cẩm Bình tuyệt đối sẽ không vì ngài mà buông tha cho mạng của già trẻ lớn bé của Tô gia và cả mạng của nàng nữa.” Người phụ nữ đó, hắn ta theo nàng nhiều ngày nay, cũng rất thấu hiểu nàng, yêu tiền hơn mạng, tham sống sợ chết, đối với điện hạ nhà mình cũng lúc gần lúc xa, không biết là thật lòng hay giả dối, nếu có thể vì điện hạ mà không cần mạng sống nữa thì mới là lạ!

Hắn nghe vậy, rèm mi dài như lông vũ khẽ run rẩy, giấu đi vẻ xót xa trong đáy mắt, sau đó lãnh đạm nói: “Bản cung, biết!” Hắn biết, nhưng nếu giữa nàng và hắn nhất định phải có một người chết đi, thì hắn hy vọng người đó là mình!

Theo hắn bao nhiêu năm, từ sắc mặt hắn, Diệt đương nhiên cũng nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của hắn. Vẻ mặt vốn cung kính giờ biến thành chỉ hận rèn sắt không thành thép! Điện hạ thật đúng là…



Quay về cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình nói hết chuyện này từ đầu đến cuối cho Thiển Ức nghe. Nói xong, nàng lại luôn miệng mắng chửi Hoàng Phủ Hoài Hàn, tên cẩu Hoàng đế chết băm chết vằm, chính mình không có bản lĩnh đi giết người, lại uy hiếp người khác, sao hắn không chết luôn đi chứ?!

Thiển Ức hơi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người định làm thế nào?” Sẽ thật sự không cần mạng của mấy người bọn họ, hay là đi giết Tam hoàng tử Nam Nhạc?

“Thiển Ức, em sợ à?” Bỗng nhiên, nàng chăm chú nhìn cô, trong mắt đầy vẻ tự tin, như muốn bảo Thiển Ức tin tưởng mình.

Nghe nàng hỏi, Thiển Ức nhìn sắc mặt nghiêm nghị của nàng, khẽ lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ không sợ! Chỉ cần có thể ở bên tiểu thư, dù là sống hay chết, nô tỳ cũng không sợ!”

“Rất tốt! Không hổ là người của Tô Cẩm Bình ta!” Tô Cẩm Bình cười tán thưởng: “Còn về chuyện làm sao bây giờ, thì ta còn đang nghĩ. Tối nay sẽ bàn bạc với hắn một chút, xem có kế sách nào toàn vẹn cả đôi bên không!” Nàng muốn trực tiếp giết tên cẩu Hoàng đế kia, nhưng nàng cũng hiểu rõ, tên cẩu Hoàng đế đó có võ công cao như vậy, nếu thật sự giết hắn, không thể nào không kinh động đến những người khác, đến lúc đó, thì chính nàng cũng không chạy thoát được.

“Vâng, được ạ!” Thiển Ức gật đầu, đương nhiên cũng biết nàng nói “hắn” là ai!

Đột nhiên, Tô Cẩm Bình kinh hãi nhíu đôi mày thanh tú nhìn Thiển Ức: “Em nghĩ vì sao tên cẩu Hoàng đế kia lại muốn mạng của Tiểu Hồng Hồng nhà chúng ta?” Bách Lý Kinh Hồng không phải người Đông Lăng, không thể nào tranh cướp ngôi vị Hoàng đế với hắn ta. Hơn nữa, tuy võ công cao cường, nhưng lại mù hai mắt, dù Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn thống nhất thiên hạ, thì Bách Lý Kinh Hồng cũng không thể tạo sức ép gì cho hắn ta được. Vậy mà hắn ta còn mưu mô khó lường muốn giết hắn, thậm chí còn không tiếc thả người cha từ trên trời rơi xuống của nàng ra để làm điều kiện với nàng, như vậy nguyên nhân là ở đâu?

Vấn đề này cũng khiến Thiển Ức á khẩu, đúng vậy, Tam hoàng tử Nam Nhạc có gây trở ngại gì cho Hoàng thượng đâu? Vì sao Hoàng thượng muốn giết ngài ấy? Nghĩ vậy, cô hoang mang gãi đầu, phán đoán: “Không phải là Tam hoàng tử Nam Nhạc có thứ gì mà chúng ta không biết chứ?”

“Ví dụ như là… bản đồ kho báu sao?” Tô Cẩm Bình ngồi bật dậy, ánh mắt như phát ra những tia sáng lấp lánh ánh vàng! Không phải trong tiểu thuyết, các vị Hoàng đế đều có giữ bản đồ kho báu sao? Chẳng lẽ trong tay tên đó thực sự có thứ này?! Ngay sau đó, nàng lại kêu lên một tiếng thảm thiết “ui da…” cơn đau đớn trên mông khiến nàng lập tức ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm sấp lại xuống giường.

Sau gáy Thiển Ức chảy xuống vài vạch đen, dù có thật sự có cái thứ bản đồ kho báu gì đó kia, thì tiểu thư cũng đâu cần phải kích động đến vậy chứ? Nghĩ rồi cô vội bước tới: “Tiểu thư, người đừng cử động loạn nữa, coi chừng mông của người!”

“Không được không được, Thiển Ức, em tìm cho ta một con dao đến đây!” Tô Cẩm Bình phân phó vô cùng thật lòng.

“Làm… làm gì ạ?” Chẳng lẽ vì muốn bạc của Tam hoàng tử Nam Nhạc, nên mới quyết định giết người cướp của sao?

Tô Cẩm Bình cười gian xảo: “Tối nay ta muốn đi trộm bản đồ kho báu!” Tuy không biết có thật hay không, nhưng nàng nhất định phải đi xem một cái mới được, nếu không thì chính nàng cũng chết không cam lòng!

Cô thị tỳ nào đó run rẩy khóe môi, không biết phải nói gì, nói: “Nhưng mà tiểu thư, trộm bản đồ kho báu cũng cần dao sao ạ?”

“Em có thấy có tên trộm nào nửa đêm ra ngoài trộm đồ mà không mang theo dụng cụ không? Chúng ta không tìm được thứ gì khác, nên mang theo một con dao thôi là được rồi!” Tô Cẩm Bình đáp.

“…” Tuy thực sự không còn gì để nói với cách giải thích của tiểu thư nhà mình, nhưng dù sao đi tìm một con dao vẫn còn hơn đi giết người cướp của đúng không? “Nô tỳ biết rồi ạ, nô tỳ đi tìm giúp người!”



Tối đến, Tô Cẩm Bình nằm sấp trên giường đợi mãi, nhưng cũng không thấy tên kia đến. Nàng vốn nghĩ rằng mình đang bị thương, hắn sẽ đến thăm mình nhiều hơn vài lần. Nếu là ngày thường, nhất định nàng sẽ không vui một chút, nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt, ngày mà nàng đi trộm tấm bản đồ kho báu ‘có thể tồn tại’ kia, vì thế, sự buồn bực dưới đáy lòng cũng nhanh chóng bị tấm bản đồ kho báu ‘sắp rơi vào tay’ kia xua tan đi hết.

Nhưng nàng đâu biết rằng, hắn không đến không phải vì không quan tâm đến thương thế của nàng, mà là vì đoán được đêm nay nàng sẽ tới vườn lê tìm hắn. Mục đích, đương nhiên là vì mạng của hắn. Nếu đều luôn muốn gặp lại nhau, thì hắn đến hay nàng đi có gì khác nhau đâu?

Chờ khi vầng trăng nhỏ xuất hiện trên đám mây, xác định chắc chắn hắn sẽ không đến, Tô Cẩm Bình mới ngồi dậy khỏi giường, đương nhiên, lại rất bất cẩn chạm tới miệng vết thương của nàng khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Mẹ kiếp, mỗi lần dính đến bạc là nàng lại kích động quá độ! Nàng đứng lên, tìm mấy sợi dây buộc gọn gàng cổ tay áo và ống quần lại, làm cho cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút, sau đó cầm con dao mà Thiển Ức tìm cho, nở nụ cười thô bỉ chầm chậm đi ra cửa trong ánh mắt quái dị của Thiển Ức.

Tránh được thị vệ tuần tra, lẻn vào Lê viên, đến gần phòng, nàng nấp sang bên cạnh rồi lén lút sờ soạng leo qua cửa sổ vào nhà.

Tô Cẩm Bình nhón chân, nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó khom lưng, một bước, hai bước, ba bước… đi về phía chiếc tủ đứng kia. Nhưng đi được vài bước, nàng bỗng dừng khựng lại bất động, vì cổ tay nàng đã rơi vào lòng bàn tay của người khác. Nàng khó khăn nuốt nước miếng một cái, quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng thầm rủa, mẹ kiếp, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, quả nhiên là cơ thể này còn phải rèn luyện nhiều, ngay cả một nửa trạng thái tốt nhất của cơ thể cũ cũng không đạt được nữa!

Mắt phượng đảo qua, nhìn dung nhan tuyệt thế xuất trần của hắn. Hắn hôm nay thoạt nhìn hơi khác với thường ngày. Vẫn đẹp như thế, vẫn mang khí chất xuất trần như thế, nhưng dường như hôm nay lại càng đẹp hơn, càng xuất trần hơn nữa! Thời khắc nay, hoa lê trong vườn như đều bay tán loạn sau lưng hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn như sắp cưỡi mây bay theo gió vậy, thanh nhã như tơ, thật mê hồn người. Trong đôi mắt như ánh trăng say lòng người thoáng có ý tứ thâm sâu, khi vừa nhìn thấy con dao trên tay nàng, đáy mắt hắn thoáng lướt qua vẻ tự giễu khó có thể nhận ra, sau đó lại trở về với sự lãnh đạm đến vô cùng, cô độc tịch mịch cùng trời đất.

Hắn lẳng lặng nhìn vào mắt nàng, cũng nhìn thấu vẻ xấu hổ trên mặt nàng, đôi môi mỏng như cánh hoa khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nhả ra vài từ: “Nàng tới, là vì muốn gì?” Dứt lời, hắn buông bàn tay đang chế ngự nàng ra, thản nhiên nhìn nàng, mái tóc đen buông xõa một nửa, nhẹ nhàng bay trong căn phòng tối đen, tạo ra cảm giác cô đơn hiu quạnh đến vô hạn. Nàng muốn mạng hắn sao? Nàng đã muốn, sao hắn có thể không cho?

Tô Cẩm Bình nghe vậy, liền nghịch nghịch con dao nhỏ trong tay, mấy chữ ‘bản đồ kho báu’ đến bên miệng, muốn thốt ra, nhưng lại từ từ nén xuống. Thử nghĩ một cách khác, nếu là nàng, thì dù có thích Bách Lý Kinh Hồng đến mấy, cũng sẽ không giao bản đồ cho hắn, cho nên, bên kia cũng như vậy, đối phương cũng sẽ không thể giao bản đồ cho mình được. Vì thế, nếu bây giờ nói ra, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ! Vì thế, càng không thể nói được!

Nàng đâu biết rằng, đây chỉ là suy nghĩ của người coi của nặng hơn người như nàng thôi!

Nhìn dung nhan nhợt nhạt của hắn, còn cả cảm giác hiu quạnh như giấc mộng bay theo gió kia, vô cùng thờ ơ, giống như không thèm để ý đến bất cứ điều gì cả, đôi mắt phượng của Tô Cẩm Bình bỗng xuất hiện vẻ trêu tức: “Muốn gì à? Ta mà muốn, huynh đều cho sao?” Chà, thử trước một chút đã, người này luôn ra vẻ chẳng cần gì cả, chưa biết chừng lại cho nàng thật ấy chứ?!

“Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có thể.” Giọng nói thanh lạnh vang lên, trên gương mặt như ngọc như viết mấy chữ “không hề bận tâm” vậy.

Nhìn dáng vẻ sống chết mặc bay của hắn, Tô Cẩm Bình lại nổi hứng muốn đùa giỡn, khóe môi cong lên nụ cười gian tà: “Muốn huynh, có cho không?”

Nàng vừa dứt lời, gương mặt luôn lạnh lùng của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc rõ rệt, toàn thân hơi cưng lại, đôi mắt xám bạc như xuất hiện những dòng xoáy ngược, xoay tròn từng vòng từng vọng, tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, y như lấy cắp vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, thu hết cả những tia sáng của ánh trăng. Sau đó, hắn không hề lên tiếng, mà bế thốc người lên…

“Này này!!! Buông ra!!! Bà chỉ đùa chút thôi mà! Làm người phải có máu hài hước, phải hài hước, phải biết nói đùa chứ! Này này!” Giọng nói kinh hãi của Tô Cẩm Bình vang lên, hoàn toàn không ngờ người này lại làm thật! Mẹ kiếp, bà đấy đến để trộm tiền mà?!!!

Nhưng ngay khi đang hét ầm ĩ, thì cơ thể của nàng đã bị hắn đặt lên giường. Ngay lập tức, đôi môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng không ngừng kêu lên vì sợ hãi của nàng, mang theo mùi hương tuyết liên nồng đậm cùng với cảm giác lạnh lẽo như băng, khiến lòng người như mê như say. Trong đôi mắt xám bạc thoáng cười, có vẻ rất vừa lòng với phản ứng kinh hãi của nàng, trái tim sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngực giờ đã về lại chỗ cũ. Chỉ có trời mới biết vừa rồi hắn đã sợ hãi như thế nào. Không phải sợ chết, mà sợ mình là nơi bị nàng vứt bỏ. Nụ hôn triền miên kéo dài, đầu lưỡi lành lạnh như băng xâm nhập vào miệng nàng, nuốt lấy từng chút từng chút một mùi vị ngọt ngào của nàng, giống như muốn nếm thử hết sự tốt đẹp của nàng, ghi nhớ lại hết hương vị của nàng.

“Mẹ kiếp! Huynh cút ngay!” Vừa tìm thấy thời cơ, nàng lập tức dùng tay đẩy mạnh hắn ra, không hiểu sao trong đáy lòng lại hơi hốt hoảng. Dù nàng đã trải qua rất nhiều việc, nhưng đúng là chỉ có duy nhất việc đó nàng chưa nếm trải bao giờ. Nếu tên này làm thật… khụ khụ… bây giờ nàng còn chưa chuẩn bị tốt mà!!!

Sau khi bị đẩy ra, hắn chỉ nhẹ nhàng nằm trên người nàng, hai cánh tay khuỵu xuống, đặt ở hai bên người nàng, cũng để giữ một chút khoảng cách giữa hai người. Đôi mắt không có tiêu cự chăm chú ngắm nhìn dung nhan của nàng, đáy mắt chất chứa tình cảm thâm sâu, gương mặt lại vẫn lãnh đạm như trước, cho đến khi Tô Cẩm Bình cảm thấy mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm, hắn mới nhẹ giọng nói: “Nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao nàng tới đây?”

Có lẽ, nàng thật sự muốn lấy tính mạng của mình, chỉ là tự biết không đấu nổi, cho nên… Cũng có lẽ, là bất chợt đổi ý. Nhưng dù là lý do nào, thì cũng không phải điều mà hắn có đủ dũng khí để chấp nhận.

“Ta có thể nói rằng ta không muốn nói không?” Nếu nói ra, thì đời này nàng sẽ hoàn toàn vô duyên với tấm bản đồ kho báu kia mất! Hắn nhất định sẽ giấu kín phòng trừ nàng.

Hắn nghe vậy, trái tim cũng dần chìm xuống, đôi môi mỏng như cánh hoa cong lên, giọng nói nhẹ nhàng như hư không: “Nếu… ta nói là… ta nhất định phải biết thì sao? Mặc dù…” Mặc dù đáp án đó không phải là đáp án mà hắn có thể chấp nhận. Ban đầu hắn còn không mấy bận tâm, nhưng thời khắc này, hắn lại vô cùng kiên trì, hắn muốn biết, bức thiết muốn biết trọng lượng của mình trong lòng nàng, dù kết quả không như hắn mong muốn, nhưng ít nhất, hắn cũng có thể biết được vị trí của mình trong lòng nàng.

Tô Cẩm Bình không nghe thấy hai chữ cuối cùng của hắn, vì thế chỉ chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới rồi nhắm mắt lại không dám nhìn hắn: “Nếu ta thật sự không muốn nói thì sao?” Chưa nói tới chuyện vô duyên với bản đồ kho báu, dù không có lý do đó, thì nàng cũng không thể ngang nhiên mà nói với người ta rằng: ta cố tình tới để trộm tiền của huynh được, đúng không?

Khuôn mặt lãnh đạm, và cả đáy mắt hắn bắt đầu nhuộm vẻ tức giận đến tái mét đi. Là sự hoảng sợ khi không thể thăm dò được câu trả lời, cũng là cảm thấy lo lắng vì không thể xác định được. Cuối cùng, đôi môi mỏng như cánh hoa cong lên một nụ cười gian tà, kết hợp với gương mặt thờ ơ kia, lại có vẻ hài hòa đến thần kỳ, giọng nói nhàn nhạt như ánh trăng vang lên: “Thật sự không muốn nói sao?”

Hỏi xong, ngón tay thon dài nhẹ đặt vào đai lưng bên hông nàng, khẽ kéo một cái. Sau đó, Tô Cẩm Bình cũng cảm giác được áo ngoài của mình bị mở tung ra bốn phía. Nàng hoảng hốt mở to mắt, ôm ngực mình, nhìn hắn đầy đề phòng, sao nàng không biết người này còn có dáng vẻ vô sỉ như vậy chứ? Đầu lưỡi nàng cũng như cứng lại: “Không… không muốn…”

Ngay lập tức, nàng cảm nhận được ngay một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng di chuyển cách một lớp trung y trên bụng nàng, lên đến chỗ khuy áo, giọng nói nhàn nhạt lại bay tới: “Thật sự không muốn nói, hả?” Tiếng hả này kéo dài thật dài, mang theo sự quyến rũ đến vô cùng, lại có cả phần uy hiếp trí mạng. Sau khi nói xong, chính hắn cũng hơi giật mình, từ khi nào mà hắn lại học được cách nói như thế này?

“Bách Lý Kinh Hồng, huynh buông tay cho bà…” Vừa gầm lên, nàng đã cảm thấy thắt lưng trung y của mình bị mở ra nốt. Vì thế, Tô Cẩm Bình rất ấm ức vội sửa lại: “Ta nói, ta nói!!!” Lệ rơi chan chứa… không phải người này luôn cao ngạo mà lạnh lùng thanh khiết sao? Không phải là tiên giáng trần sao? Không phải là ngạo kiều sao? Không phải là khô khan sao? Sao hôm nay lại đột ngột biến hình thế này?

Hắn liền thu lại bàn tay đang móc áo nàng, thản nhiên nói: “Vậy nói đi!”

Tô Cẩm Bình hùng hổ nghiêm mặt nhìn hắn một lúc lâu, mày nhíu chặt như có thể kẹp chết một con muỗi, sau đó, cất lời nói mang ba phần thăm dò, ba phần chán nản, ba phần tức giận và một phần chờ mong: “Thật ra… ta tới để trộm tiền!”

“Phì…” Hắn không kìm được liền bật cười, nụ cười xinh đẹp như hoa lê tung bay, tươi như hoa đào nở rộ, hắn cứ cười một lúc lâu, lâu đến mức Tô Cẩm Bình còn nghi hoặc có phải hôm nay người này bị đánh tráo rồi không, thì hắn mới dừng lại, hỏi: “Sao nàng lại nghĩ ở chỗ này của ta có tiền?”

Ánh mắt xám bạc đảo qua bài trí trong phòng, tuy không hư hỏng, nhưng cũng chẳng khác là bao, sao nàng lại có thể nghĩ rằng ở đây có tiền?

Nàng bực bội dùng một tay đẩy hắn ra, sau đó vội vàng kéo vạt áo mình lại, mặt hơi nóng bừng lên, khỉ thật, mất mặt chết đi được! Trộm tiền bị bắt tại trận chưa nói, lại còn bị dùng chuyện này để uy hiếp nữa! Nàng cuống cuồng thắt lại đai lưng, hít sâu mấy hơi rồi mới nói với hắn: “Còn không phải tại cái tên cẩu Hoàng đế kia lấy mạng của ta và Thiển Ức ra để uy hiếp ta lấy mạng huynh à. Huynh nhìn huynh xem, trừ khuôn mặt ra thì làm gì có ưu điểm gì khác, tính tình lại lập dị kỳ quái. Vì thế, nên ta mới nghĩ tự dưng Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn mạng huynh làm cái gì? Hay là… Tiểu Hồng Hồng thân yêu ơi, huynh thành thật khai ra đi, có phải huynh có một tấm bản đồ kho báu không?”

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của nàng bỗng cao hẳn lên, liên tục nháy mắt, liếc ngang, mặt đầy vẻ nịnh bợ, ngữ điệu vô cùng đáng khinh!

Nghe nàng nhận xét về mình như vậy, khóe môi hắn hơi co rút, trừ gương mặt ra, hắn không có ưu điểm gì khác sao? Chẳng qua là tính cách của hắn hơi lãnh đạm thôi mà, sao lại đến mức ‘lập dị kỳ quái’ chứ? Câu cuối cùng được nói bằng giọng điệu cao vút kia lại khiến cả khóe mắt hắn cũng co giật theo. Hắn im lặng một lúc lâu mới có thể thản nhiên đáp: “Không có.”

“Ta biết ngay chắc chắn huynh sẽ không chịu nói mà!” Nàng bĩu môi, ra vẻ “ta đã đoán trước rồi mà”.

Thấy nàng có vẻ hơi mất hứng, cũng không tin hắn, hắn khẽ cười thành tiếng: “Ha ha… thật sự không có mà!”

“Không có thật à?” Tô Cẩm Bình nhướng mày, mặt đầy vẻ không tin.

Hắn dừng lại một chút, cũng rất thật lòng nói: “Thật! Nàng thấy ta đã lừa nàng bao giờ chưa?”

“Đương nhiên là huynh không lừa ta rồi, vì bình thường căn bản huynh có nói câu nào đâu, làm sao mà lừa được.” Tô Cẩm Bình không cho là đúng, lại tiếp tục kéo dài giọng hỏi lại: “Thật sao???”

“Thật!” Hắn đã bắt đầu có cảm giác không thể duy trì nổi vẻ lãnh đạm trên mặt mình nữa, cũng bắt đầu hiểu vì sao Hoàng Phủ Hoài Hàn luôn bị nàng chọc giận đến giơ chân.

“Ta tin huynh!” Nói ra câu này, nhưng Tô Cẩm Bình lại chán nản hẳn. Thì ra không có bản đồ kho báu, làm hại nàng mừng hụt!

Thấy nàng uể oải như vậy, hắn không khỏi phì cười: “Nàng thích bạc đến thế sao?”

“Đương nhiên rồi, vì bạc là bạc mà. Tất nhiên là ta còn thích vàng hơn! Huynh ấy mà, thật ra là vì nghèo quen rồi, nên mới không có cảm giác gì. Chứ nếu có một ngày nào đó, huynh nhìn thấy quốc khố của Hoàng Phủ Hoài Hàn ấy, mẹ nó chứ, chắc chắn huynh sẽ lập tức phát hiện ra sự đáng quý của sinh mệnh, sự xán lạn của ánh mặt trời, niềm hạnh phúc của đời người…” Nói đến đây, Tô Cẩm Bình đứng bật dậy trên giường, cái mông bị phạt trượng dường như cũng không còn đau đớn nữa, nàng vừa đi đi lại lại trong phòng, vừa giơ tay chỉ thẳng lên trời, bộ dạng như đại thi hào đang ngâm thơ, mặt đầy hy vọng.

Bách Lý Kinh Hồng nhìn nàng mà chảy xuống vài vạch đen sau đầu. Hắn nghèo quen rồi sao? Khóe miệng lại co rút tiếp. Còn Tô Cẩm Bình, sau khi mang bộ mặt đầy khao khát giảng một hồi, lại tiếc nuối lắc đầu: “Chỉ tiếc là tên Hoàng Phủ Hoài Hàn kia không có nhân phẩm, nếu không, chỉ vì cái quốc khố đầy bạc của hắn, thì ta cũng nhất định phải gả cho hắn làm Hoàng hậu hay gì đó, rảnh rỗi lại vào quốc khố lăn lộn cho sướng, ha ha ha…” Tình cảnh đó, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi!

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt hắn thoáng lạnh đi, nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm hẳn xuống, giảm đến khi Tô Cẩm Bình hơi kinh ngạc quay lại nhìn hắn, hắn mới lãnh đạm nói: “Thật ra, ta cũng có rất nhiều tiền.” Chỉ là tiền thôi mà, Bách Lý Kinh Hồng hắn sao có thể kém Hoàng Phủ Hoài Hàn chứ?

“Huynh nói gì?” Tô Cẩm Bình trợn trừng hai mắt không thể tin nổi, đi tới trước mặt hắn, dưới ánh mắt chăm chú không hiểu ra sao của hắn, nàng đưa bàn tay thon dài như ngọc ra, đặt lên trán hắn, hỏi: “Tiểu Hồng Hồng, có phải huynh nghèo đến phát điên rồi không?”