Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 82: Cơn ghen bốc lên tận trời!

Tô Cẩm Bình hung hăng tung một quyền vào mặt hắn, khi nàng thu tay lại, một mảng máu bầm tím hiện ra ngay hốc mắt phải của người kia.

Bị đánh một quyền, khuôn mặt lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng vẫn1không hề biến đổi, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt, dường như đang chờ nàng hết giận. Tô Cẩm Bình hạ thủ cũng không hề lưu tình chút nào, vì thế, vết bầm tím kia nhìn vô cùng rõ ràng, cũng vô8cùng buồn cười.

Sau khi đánh cú này, Tô Cẩm Bình vẫn cảm thấy cơn tức giận trong lòng mình còn quá nặng, vì thế không thèm nghĩ ngợi nhiều, lại tung tiếp một quyền khác đấm thẳng vào mắt bên kia. Người kia2cũng không né tránh, “bốp” một tiếng nữa, một vết bầm tím tiếp tục xuất hiện bên mắt trái của hắn. Tô Cẩm Bình cười lạnh nói: “Thế này mới cân xứng này!”

Nhìn gương mặt đã bị thay đổi hoàn toàn của hắn,4Tô Cẩm Bình bỗng chợt nhớ, mấy ngày trước đã rất nhiều lần nàng muốn đánh hắn vài cái, cuối cùng lại vì cảm thấy có lỗi khi mình đã cưỡng bức hắn, nên mới dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, lúc này, lửa giận lại tiếp tục bùng lên, nàng dùng hết sức lực đánh tiếp, những tiếng “binh bốp chát” vang lên nối tiếp nối tiếp nhau…

“Huynh dám lừa bà đây này! Huynh ăn gan hùm mật gấu à?! Hả?!!!”

“Dám lừa ta, dám lừa ta này! Còn hở một chút là lôi câu “đối xử tốt với huynh” mà ta nói ra! Đối xử tốt với huynh cái cục cứt ấy!”

“Đứa bé à? Bé bé cái đầu huynh ấy! Bà đây sống bao nhiêu năm, chưa từng gặp người nào nham hiểm như huynh! Cái đồ khô khan vô sỉ này!”

“Mấy ngày nay lừa bà đây thích lắm phải không? Có phải nhìn thấy bà đây bị huynh đùa giỡn xoay tròn như vậy, huynh cảm thấy thỏa mãn lắm đúng không? Hả?”

“Đúng là đầu ta bị cửa kẹp rồi nên mới chạy tới lo mấy việc linh tinh của huynh! Quen biết với một người lòng dạ thâm hiểm như huynh, mà bà đây còn đi nghĩ huynh là người thật thà nữa chứ!”



Từng câu từng câu mắng mỏ liên tiếp vang lên từ miệng Tô Cẩm Bình, mà Bách Lý Kinh Hồng từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào, lẳng lặng đón nhận những lời mắng chửi, đấm đá của nàng. Cuối cùng, Tô Cẩm Bình đánh mệt tay, mắng mệt mồm, cơn giận cũng đã tiêu tan gần hết, mới thu tay lại, thở hổn hển, lạnh lùng nhìn hắn.

Bên ngoài chiếc áo bào trắng như tuyết của Bách Lý Kinh Hồng đầy những vết bẩn và dấu chân, gương mặt sáng đẹp vô song giờ đã bị đánh đến bầm tím! Ngón tay thon dài khẽ đưa ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe môi, sắc mặt vẫn lãnh đạm như trăng, dường như người vừa bị đánh không phải là hắn vậy. Nhìn nàng vẫn đang đứng thở hổn hển, đôi môi mỏng hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

“Sao hả? Sao bây giờ không nói đi? Sao không tụng tiếp cái câu “Không phải đã nói sẽ đối xử tốt với ta sao” nữa đi? Sao không nói nữa? Hả?” Hắn càng im lặng, nàng càng bốc hỏa.

“Ta…” Hắn chỉ nói được một chữ “ta”, rồi dường như lại không biết phải nói gì tiếp theo. Sau đó lại là một khoảng thời gian dài trầm mặc.

“Huynh? Huynh làm sao? Giả vờ đi! Giả vờ tiếp đi! Cứ lừa ta tiếp đi! Không phải thú vị lắm sao???!” Những câu nói đầy vẻ châm chọc liên tiếp được tuôn ra từ miệng Tô Cẩm Bình. Thậm chí, nàng còn có suy nghĩ, không phải người này cố tình đùa giỡn nàng, để làm nhục nàng chứ?

Trong đôi mắt màu xám bạc như lóe lên những tia sáng nhè nhẹ, hắn biết dù bây giờ mình có nói gì cũng vô dụng, vì đối phương đã biết được sự thực rồi, hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ thích giải thích, vì thế, vẫn giữ im lặng như trước.

“Bách Lý Kinh Hồng, có phải huynh thấy đùa giỡn bà đây như kẻ ngốc vậy rất thú vị không?” Giọng nói của nàng lúc này đã không còn mang theo vẻ tức giận nữa, mà thoáng có sự thất vọng và không dám tin.

“Không phải!” Hắn vội vàng đáp. Hắn nói dối, chẳng qua vì muốn giữ nàng ở bên mình, có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, có thể ôm nàng ngủ mỗi đêm, có thể cảm nhận sự ấm áp cầu còn không được đó, hoàn toàn không phải muốn đùa giỡn nàng như kẻ ngốc!

“Không phải thì là gì?” Tô Cẩm Bình lạnh lùng nhìn hắn, nhưng lại mong đối phương có thể cho mình một câu trả lời, một đáp án để cho nàng biết, hắn cũng không có ác ý đối với nàng.

Chỉ là, đôi môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng chỉ khẽ mấp máy, rồi cũng không nói được lời nào. Giờ bảo hắn nói rằng vì ta yêu nàng, vì thích nàng nên mới lừa nàng để nàng ngày ngày ở đây sao? Với tính cách của hắn, làm sao nói ra được những lời như thế?

Một lúc lâu sau cũng không nghe hắn trả lời, Tô Cẩm Bình khẽ cười một cái, một nụ cười rất khó hiểu. Chính nàng cũng không hiểu nổi mình cười cái gì, sau đó quay người bước đi. Hắn đưa tay ra muốn kéo nàng, nhưng chỉ chạm được vào ống tay áo của nàng…

“Rầm!” một tiếng, cửa bị đóng lại, người kia bước thẳng đi, đầu không hề ngoảnh lại.

Mặt Bách Lý Kinh Hồng đầy vẻ đau thương đứng trong phòng, nhìn theo bóng nàng xuyên qua ô cửa sổ. Hắn biết, nếu bây giờ không đuổi theo nàng, có lẽ sẽ vĩnh viễn mất nàng, nhưng đuổi theo rồi, hắn phải nói gì đây? Có điều, cứ để cho nàng đi như vậy sao? Không được!!!

Hắn không thèm thay y phục, vội vàng đuổi theo nàng ra ngoài, bước theo dấu chân nàng. Nhưng chưa được mấy bước, lại có một toán thị vệ đi qua nơi này. Nàng, đã lướt qua toán thị vệ đó rời đi, hắn lại bị vây tại chỗ. Hắn đứng nhìn theo bóng nàng, một lúc lâu sau mới quay người về phòng, xem ra, đành phải chờ đến đêm rồi tới tìm nàng vậy.



Quay về cung Cảnh Nhân, Thiển Ức thấy cơn giận dữ của Tô Cẩm Bình dường như đã tiêu tan, nhưng lại cũng không phải tiên tan, mà là chuyển biến thành một cảm giác kỳ quái hơn, lòng như nước lặng, còn thoáng có vẻ âu sầu.

Thiển Ức không dám nói chuyện, chỉ bước tới rót cho nàng một tách trà, đặt trước mặt nàng, lẳng lặng an ủi nàng.

“Thiển Ức, em thấy có phải ta rất ngu không? Bị người ta lừa như một kẻ ngốc, rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vậy mà lại ngu ngốc sáp tới đòi chịu trách nhiệm, có phải ta rất ngu ngốc nên mới bị người ta lừa như vậy không?” Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này, có oán hận, cũng có xấu hổ, nhiều hơn nữa là những cảm xúc chính nàng cũng không thể gọi tên rõ ràng được, sự ấm áp của mấy ngày trước, dường như vẫn đang hiển hiện trước mắt nàng. Hắn và nàng, giống như một đôi uyên ương bình thường, nàng còn thoáng mong chờ đứa con của mình, định sẽ đưa hắn và Thiển Ức xuất cung, sống cuộc sống bình thường của một gia đình ba người. Dù nàng cũng không biết có phải mình đã thích hắn không, cũng không biết cảm xúc của hắn dành cho mình là gì, nhưng nàng lại khao khát sự ấm áp từ cái chữ “nhà” đó.

Có điều, hôm nay, khi nàng phát hiện ra tất cả mọi chuyện chỉ là một lời nói dối, trong lòng nàng là sự phẫn nộ đến ngập trời, còn cả cảm giác xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình nữa, nhưng cảm giác đau buồn, tuyệt vọng vì giấc mộng vỡ tan, vì sự tan biến của cái “nhà” đó còn nhiều hơn!

Nghe nàng nói vậy, Thiển Ức trợn tròn mắt kinh ngạc, không có chuyện gì xảy ra cả, nếu vậy, cái gọi là “cô gia” không phải cũng không tồn tại sao? Thấy Tô Cẩm Bình có vẻ hơi khổ sở, cô cắn chặt răng, ưỡn cao cơ thể nhỏ nhắn nói: “Tiểu thư, người không ngu ngốc! Chẳng phải là bị Tam Hoàng tử Nam Nhạc lừa sao? Chưa biết chừng ngài ấy lừa người là vì ngài ấy quan tâm đến ngài, chưa biết chừng…” Hơn nữa, cô cũng nhận ra, Tam Hoàng tử Nam Nhạc có ý với tiểu thư mà!

“Đủ rồi!” Nàng lạnh lùng ngắt lời cô, nàng không phỉa kẻ ngốc, đương nhiên cũng nghĩ đến hành động này của Bách Lý Kinh Hồng liệu có phải vì thích mình hay không, chỉ là, nàng đã hỏi tới nơi rồi, mà đối phương vẫn không chịu nói một lời, ngay cả một lời giải thích cũng không chịu cho nàng. Thích như vậy, rốt cuộc có thể đáng giá bao nhiêu?

Sự giận dữ rõ mồn một khiến Thiển Ức á khẩu, một lúc lâu sau mới nói: “Tiểu thư, dù có bị Tam Hoàng tử Nam Nhạc lừa thì đã sao? Người vẫn còn nô tỳ mà! Không phải người nói muốn dẫn nô tỳ xuất cung sao? Dù là ở trong cung, hay ngoài cung, nô tỳ cũng vĩnh viễn đi theo người! Dù chết cũng phải chết bên người!” Cô nói rõ từng chữ một, mạnh mẽ, kiên quyết!

Tim Tô Cẩm Bình như run lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên nghị của cô, nàng bỗng nở nụ cười sung sướng, vòng tay ôm cô ấy: “Thiển Ức, có em bên cạnh thật tốt biết bao!” Đúng thế, đàn ông là cái cục cứt gì, Tô Cẩm Bình nàng cũng không phải dạng phụ nữ không có đàn ông thì lao đầu đi tự tử! Để cái tên Bách Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm đó đi đời nhà ma đi!

“Vâng! Tiểu thư, có nô tỳ ở đây mà!” Thiển Ức cười đáp.

“Sau này đừng xưng nô tỳ nữa, nghe không quen. Gọi ta là tỷ tỷ đi, ta lớn hơn em một chút. Không phải em nói nhà em ở Tây Võ sao? Chờ sau khi xuất cung, chúng ta sẽ đi Tây Võ, tìm một nơi non xanh nước biếc, núi cao biển rộng, sắp xếp ổn thỏa xong, sẽ đi tìm muội muội của em, sau đó, cả nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không?” Nhà, đã cách nàng xa lắm rồi, nhưng chữ nhà này, vẫn khiến nàng dù nằm mơ cũng mong chờ. Vì thế, nàng phải thực sự cố gắng.

Nghe nàng nói vậy, dường như Thiển Ức cũng bị cảnh tượng nàng miêu tả mê hoặc, vừa kinh ngạc, nhưng cũng vừ cảm động, trong mắt còn lấp lánh nước mắt: “Vâng ạ! Nhà chúng em ở Dương Châu, Tây Võ. Bên bờ Tây Hồ còn có một rặng liễu rủ. Em còn nhớ rõ, ở đó liễu xếp thành hàng dài, muội muội và em đã từng chơi trốn tìm dưới tán cây nữa. Tiểu thư, người biết không, muội muội của em giống em như đúc, năm đó, ngay cả mẹ chúng em cũng không phân biệt được nữa.”

“Giống em như đúc à? Nếu vậy, sau này khi chúng ta thực sự xuất cung, thì cuộc sống của ta không được thoải mái rồi, mỗi ngày chỉ lo phân biệt xem ai là ai thôi!” Tâm trạng Tô Cẩm Bình tốt hơn hẳn, cũng bắt đầu trêu đùa.

Thiển Ức vốn đang hơi hoài niệm, bi thương, vừa nghe nàng nói vậy liền phì cười: “Tiểu thư, người thật khéo đùa!”

Đúng lúc này, đột nhiên vẻ mặt của Tô Cẩm Bình nghiêm túc hẳn, nàng quay đầu sang một bên, cảnh giác nhìn ra cửa. Thiển Ức đang định hỏi, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên, liếc nhìn Tô Cẩm Bình thấy nàng khẽ gật đầu mới mang tâm trạng bất an ra cửa. Trời đã sắp tối rồi, ai đến thế nhỉ?

“Kẹt!” Cánh cửa mở ra, Bạch Tịch Nguyệt mặc y phục trắng toát đứng ngay giữa cửa, sau nàng ta còn có vài thị tỳ.

Vừa nhìn thấy nàng ta, Tô Cẩm Bình đứng dậy, đi tới cửa nói: “Nô tỳ tham kiến Dật Vương phi!”

Trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Bạch Tịch Nguyệt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, xót xa, sau đó gượng cười nói với Tô Cẩm Bình: “Không cần khách khí, hơn nữa, dù gì bản Vương phi cũng coi như thiếu nợ cô một ân tình!” Vì nàng ta biết, nếu không phải vì cô gái trước mặt này, thì e rằng cả đời Dật Vương điện hạ cũng sẽ không cưới nàng làm phi.

Tô Cẩm Bình khẽ cười không đáp, hỏi: “Không biết Dật Vương phi đến đây có chuyện gì?”

Bạch Tịch Nguyệt nhìn Thiển Ức và đám thị tỳ sau lưng mình, mặt thoáng hiện ra vẻ khó xử, sau đó nói: “Các ngươi lui hết ra đi!”

Nàng ta vừa dứt lời, cả Thiển Ức và đám thị tỳ đều lùi ra xa. Thiển Ức không yên tâm cho sự an nguy của tiểu thư nhà mình, nhưng thấy Tô Cẩm Bình nhìn cô như trấn an, khiến cô cũng buông lỏng hơn.

Bạch Tịch Nguyệt bước vào phòng, Tô Cẩm Bình cũng rất hiểu ý, đóng cửa lại: “Vương phi nương nương, có chuyện gì xin cứ nói thẳng!”

“Cô là một người con gái thông minh, ta cũng không lừa cô nữa. Từ sáng sớm nay, sau khi tỉnh lại, Dật Vương điện hạ không ăn không uống, cũng không chịu uống thuốc. Chỉ ngẩn người cầm cây sáo ngọc đã vỡ đôi của mình, ai khuyên cũng không nghe. Dạ Vương điện hạ đã khuyên chàng vài ngày, nhưng không có tác dụng gì. Bản Vương phi thực sự không có cách nào khác, nên mới nghĩ đến việc tới cầu xin cô đến khuyên nhủ chàng!” Bạch Tịch Nguyệt nhanh chóng nói ra ý tứ của mình.

Tô Cẩm Bình nghe nàng ta nói vậy, trên mặt cũng không có vẻ gì khác lạ, chỉ cười nói: “Vương phi, xin thứ cho nô tỳ không thể đồng ý với thỉnh cầu của ngài được!” Nàng cũng không hề biết gì về Bạch Tịch Nguyệt, chỉ biết rằng đối phương thật lòng với Hoàng Phủ Dật, còn những việc khác thì không hề biết gì cả. Mà suy cho cùng, hai người có thể coi là tình địch, trong lòng Bạch Tịch Nguyệt thực sự nghĩ gì, thì rất khó mà nói rõ được!

Nghe nàng đáp vậy, Bạch Tịch Nguyệt hơi sửng sốt, rồi cười khổ nói: “Cô quả thật rất thông minh. Đúng thế, nếu cô thoải mái đồng ý ngay, chứng tỏ cô có ý với Vương gia. Chờ khi cô khuyên Vương gia xong, ta chỉ có thể kết liễu cô ngay. Dù sao, mặt lợi mặt hại trong chuyện này, người khác có thể không biết, nhưng ta lại biết rõ. Vì thế, ta nhất định không thể để cô và Tô đại nhân gây phiền phức cho Vương gia, gây phiền phức cho phủ Dật Vương được. Nhưng cô lại không đồng ý…” Nói xong, nàng ta tỏ ra hơi thương cảm.

“Vương phi nương nương, từ trước đến giờ nô tỳ chưa từng thích Dật Vương điện hạ, hiện giờ không, sau này lại càng không! Ngày ấy, tình hình trong đại điện ngài cũng nhìn thấy rồi, ngài cũng biết nô tỳ vô tình với Dật Vương. Nếu ngài không có việc gì khác, thì xin mời ngài về đi!” Tô Cẩm Bình hạ lệnh đuổi khách.

Bạch Tịch Nguyệt bước tới từng bước, nói: “Không, cô phải đi theo ta tới khuyên nhủ Vương gia. Bây giờ trừ cô ra, chỉ e là không ai có thể khuyên nổi chàng!”

“Nô tỳ có nghĩa vụ gì mà phải đi theo ngài tới khuyên Dật Vương điện hạ? Xin Vương phi nương nương đừng quên, nô tỳ là ngự tiền quét dọn, ngày nào cũng có nhiệm vụ của mình. Hơn nữa, cung nữ không được phép xuất cung, nếu Vương phi bất mãn với thái độ này của nô tỳ thì có thể tới xin Hoàng thượng, để Hoàng thượng hạ lệnh phái nô tỳ xuất cung!” Nàng cũng không qua tình cảm quá sâu với Hoàng Phủ Dật, nhưng cũng không đến mức không tới khuyên nhủ được. Chỉ là, người phụ nữ ở trước mặt rõ ràng có sát khí với mình này, thì có tư cách gì mà đến yêu cầu mình? Cô ta coi Tô Cẩm Bình nàng là quả hồng mềm để mặc người ta nắn bóp hay sao? Hơn nữa…

Những lời này không khác nào dồn Bạch Tịch Nguyệt đến đường cùng, thử hỏi Hoàng thượng sao có thể hạ chỉ cho một cung nữ bé nhỏ đi thăm hỏi một Thân Vương chứ? Hơn nữa, chuyện ngày đại hôn đã ồn ào như vậy, muôn dân trăm họ đều xôn xao khắp nẻo đường ngõ hẻm, nếu thực sự ngang nhiên để Tô Cẩm Bình đi, thì không biết bên ngoài sẽ đồn đại đến mức nào nữa. Đối phương nói như thế, chẳng qua vì muốn để nàng ta chịu thua, hơn nữa, là muốn trả thù nàng ta vừa có suy nghĩ muốn lấy mạng nàng mà thôi.

Để một người đường đường là con gái Tướng quân, hơn nữa lại là Dật Vương phi như nàng ta cúi đầu cầu xin một cung nữ nhỏ bé, nếu là bình thường thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng cứ nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của phu quân, nàng ta lại thấy trong lòng đau xót, cắn răng quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm Bình: “Coi như bản Vương phi cầu xin cô!”

Ngay khi hai đầu gối của nàng ta sắp chạm xuống đất, Tô Cẩm Bình lại đột ngột dùng hai chân mình chặn đầu gối nàng ta lại, đỡ đối phương lên: “Vương phi, ta đồng ý là được chứ gì!” Để nàng ta chịu cúi đầu là một chuyện, thật ra, mục đích lớn hơn là vì nàng muốn biết, ngày đó ở đại điện mình có chọn sai hay không. Cô gái này, có thực sự yêu thương Hoàng Phủ Dật hay không. Kết quả kiểm chứng cho thấy, quyết định của nàng ngày hôm ấy là hoàn toàn chính xác.

Hai người vừa ra khỏi cửa điện, Tô Cẩm Bình liền nói với Thiển Ức: “Ta tới phủ Dật Vương thăm Dật Vương điện hạ, nếu có người hỏi, em cứ nói đúng như sự thật!” Nàng tin rằng, cứ nói thật hết mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Chuyện nàng xuất cung, Hoàng Phủ Hoài Hàn không thể không biết, mà với thủ đoạn mạnh mẽ của đối phương, thì chắc chắn sẽ không để chuyện có thể gây bất lợi cho hoàng thất này truyền ra ngoài đâu!

“Vâng ạ!” Thiển Ức khẽ gật đầu rồi nhìn theo bóng hai người đi xa.

Đến gần cửa Hoàng cung, nhìn thấy một chiếc xe ngựa, Bạch Tịch Nguyệt cười nói: “Tô cô nương, phải chịu thiệt rồi!” Nếu cứ nghênh ngang đi ra ngoài thì mọi người sẽ lập tức biết ngay.

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, nhanh chóng lẩn lên xe ngựa. Xe ngựa chạy thẳng một mạch, qua cửa, hướng về phía phủ Dật Vương. Hai cô gái đều im lặng, không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa lọc cọc lọc cọc, cùng với tiếng vó ngựa bên ngoài xe. Tô Cẩm Bình chậm rãi nhắm hai mắt, dựa vào vách xe, lẳng lặng tận hưởng cảm giác mới mẻ của lần đầu tiên ngồi xe ngựa…

Bỗng nhiên, tiếng thở dài buồn phiền của Bạch Tịch Nguyệt vang lên: “Thật ra, bản Vương phi rất hâm mộ cô!” Hâm mộ nàng, vì nàng được Vương gia ái mộ như thế.

Nghe nàng ta nói vậy, Tô Cẩm Bình bỗng mở mắt, môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Vương phi, nô tỳ không có gì đáng để ngài hâm mộ đâu! Thứ nô tỳ có, Vương phi không có, mà thứ Vương phi có, chỉ e là cả đời này nô tỳ cũng không có được. Con người ấy mà, chỉ cần học cách biết đủ là đã vui vẻ rồi. Nếu suốt ngày hâm mộ người khác, có lẽ hâm mộ cả đời cũng không xong!”

Những lời này của nàng dường như khiến Bạch Tịch Nguyệt ngẩn người, nàng ta ngây ra một lúc rồi mới kịp phản ứng, cười đáp: “Cô nói cũng đúng!” Nàng ta được nuôi lớn nơi khuê phòng, chưa từng nghe những điều kỳ lạ như vậy, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời nói đó quả thực rất có lý.

Khi hai người đang nói chuyện, thì xe ngựa đã dừng trước cửa phủ Dật Vương. Hạ nhân vén màn xe lên, để Bạch Tịch Nguyệt xuống. Bạch Tịch Nguyệt nhấc váy, chậm rãi bước xuống, giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ phong phạm của tiểu thư khuê các. Còn Tô Cẩm Bình thì nhảy thẳng ra khỏi xe, thoáng cái đã đứng trước cửa phủ Dật Vương. Dải lụa đỏ thẫm treo trên biển hiệu trước cửa vẫn còn chưa tháo xuống, nhưng nhìn lại vô cùng lạnh lẽo, không còn không khí vui vẻ khi phủ Dật Vương đón dâu mấy người trước nữa.

Nàng đi theo Bạch Tịch Nguyệt, dọc đường đều thắp đèn sáng trưng, đến trước cửa phòng Hoàng Phủ Dật, Bạch Tịch Nguyệt dừng chân, nói với Tô Cẩm Bình: “Cô vào đi, ta không vào đâu, Vương gia cũng không muốn nhìn thấy ta!”

Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không đáp gì, nhấc chân bước vào.

Lúc này Hoàng Phủ Dật đang nằm trên giường, dung nhan tuấn tú lãng tử không có chút thần thái nào, chỉ ngẩn người nhìn lên đỉnh màn, chiếc sáo ngọc vỡ đôi đặt trên chiếc bàn ở ngay đầu giường. Nghe tiếng bước chân, hắn còn không thèm quay đầu, nói: “Đã nói bản vương không muốn ăn gì rồi. Đi ra!”

“Nếu ta ép huynh phải ăn thì sao?” nàng đảo mắt đến chỗ đồ ăn trên bàn.

Giọng nói này khiến Hoàng Phủ Dật giật mình, vội vàng quay phắt đầu sang nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ không thể tin nổi, sao nàng lại ở đây? Hắn muốn ngồi dậy, nhưng người lại quá yếu, mấy ngày không ăn cơm, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Tô Cẩm Bình cầm bát, bước vài bước đến bên giường hắn, giọng không kiên nhẫn lắm: “Ăn!”

“Nàng tới thăm ta sao?” Hắn không để ý đến lời nàng nói, cong môi cười khiến dung nhan tái nhợt có sinh khí hơn nhiều.

“Đúng thế!” Nàng đặt bát qua một bên, lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Huynh muốn làm gì đây? Không ăn không uống, định tự sát à?”

Nghe nàng hỏi vậy, sắc mặt hắn lại hơi tái đi, nằm xuống giường không nói gì: “Nàng tới khuyên ta sao? Hoàng huynh phái nàng tới à?”

“Không phải Hoàng thượng, mà là Vương phi của huynh nhờ ta tới! Hoàng Phủ Dật, ta nghĩ huynh cũng biết rõ, đối với một người con gái, đi cầu xin người con gái khác tới khuyên chồng mình uống thuốc, ăn cơm, cần phải có bao nhiêu dũng khí, trong lòng phải chấp nhận sự đau đớn đến nhường nào. Nàng thật lòng đối xử với huynh như thế, mà huynh không hề nhìn thấy sao? Không ăn không uống, huynh chỉ nghĩ xem bản thân mình có vui vẻ hay không, nhưng huynh có từng lo nghĩ cho những người xung quanh huynh không?” Giọng Tô Cẩm Bình rất nghiêm khắc.

Hoàng Phủ Dật dường như hơi kinh ngạc, quay sang nhìn nàng, môi cũng trắng bệch: “Là nàng sao?”

“Đúng thế! Là nàng ấy, ta mong rằng huynh có thể suy nghĩ cho thấu đáo. Hoàng huynh huynh làm như vậy, thật ra cũng vì muốn tốt cho huynh thôi! Dù huynh không thể hiểu được, thì cũng không nên đày đọa chính mình như thế! Huynh phải biết rằng, huynh sống không phải chỉ vì chính bản thân mình. Huynh đã cưới Bạch Tịch Nguyệt, không cần biết huynh có thích nàng hay không, thì nàng ấy cũng là trách nhiệm của huynh! Huynh là một người đàn ông, cần phải có trách nhiệm như thế, nếu không, sẽ chỉ khiến Tô Cẩm Bình ta coi thường huynh! Huynh nói huynh yêu ta, tình yêu của huynh là nằm trên giường bỏ ăn bỏ uống, chờ đến khi chết để khiến ta phải áy náy sao? Nếu đó là cách yêu của huynh, thì tình yêu “vĩ đại” đó, ta không cần, cũng không dám nhận!” Nàng gằn từng tiếng một, nói không chút lưu tình, cũng khiến sắc mặt Hoàng Phủ Dật hơi biến đổi.

Bạch Tịch Nguyệt đang đứng nghe lén ở cửa sổ, lòng cũng như run lên! Thảo nào mà Vương gia lại thích nàng như vậy. Trong khi bọn họ chỉ biết kính cẩn khuyên Vương gia nên nghĩ thoáng ra một chút, thì Tô Cẩm Bình lại có thể nói từng câu từng chữ đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng người ta, đánh thật mạnh, ép người ta không thể không tỉnh lại!

“Nàng nói… nếu ta chết, nàng sẽ áy náy sao?” Dường như hắn chỉ nghe được duy nhất một câu đó, coi những lời còn lại như mây bay gió thoảng.

“Đúng thế! Bởi vì ta cũng là con người! Nhưng huynh thì sao? Huynh nhìn xem bộ dạng của huynh bây giờ thế nào? Không phải chỉ là một mối hôn nhân thôi sao? Vậy mà huynh biến mình thành thế này, lại còn muốn tự sát. Huynh nghĩ mình là cô nương trong khuê phòng đấy à?” Từng lời nói chua ngoa, châm biếm tuôn ra từ miệng Tô Cẩm Bình.

“Ta…” Hoàng Phủ Dật cũng nghẹn lời, quyết tâm vì yêu mà chết của mình lại bị người ta coi như một đại cô nương làm nũng tự tử, thật sự khiến hắn khó mà chấp nhận nổi!

Bạch Tịch Nguyệt ở ngoài cửa sổ nghe đến đây cũng dở khóc dở cười, Tô Cẩm Bình này thật thú vị, những lời nói của nàng cũng khác hẳn họ, cô nương khuê các à?

“Bây giờ huynh có ăn cơm không?” Nàng không kiên nhẫn, hỏi.

Hắn im lặng một chút, rồi giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Bản vương không đói bụng!”

“Huynh không đói, nhưng ta đói!” Vì đi tính sổ với người đàn ông kia, nên nàng còn chưa ăn gì. Nàng không thèm để ý đến hắn nữa, đi đến bên bàn ăn, cầm đũa bát, ăn uống rất tự nhiên.

Hoàng Phủ Dật cũng trợn mắt há hốc mồm, không phải nàng đến khuyên mình ăn cơm sao? Sao lại tự mình ăn trước chứ? Ngay khi hắn đang nghi hoặc, nàng lại đột ngột quay đầu hỏi: “Rốt cuộc huynh có ăn hay không? Một mình ta ăn chẳng vui vẻ gì!”

“Không ăn!” Thực sự không muốn ăn.

“Không ăn thì thôi. Ta hồi cung, quay về ăn cùng Thiển Ức!” Nói xong, nàng đứng lên, định đi ra ngoài cửa.

Thấy nàng định đi, hắn cuống cuồng nói: “Đợi đã!”

“Sao? Muốn ăn cơm à?” Tô Cẩm Bình quay lại, nhìn hắn đầy vẻ trêu chọc.

“Bản vương ăn!” Lần này nàng đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, hơn nữa, bây giờ hắn đã…

Nàng đưa hết thức ăn đến bên giường hắn, sau đó đưa đũa cho hắn: “Tự mình ăn, hay là ta đút cho huynh?”

“Có thể được nàng đút sao?” Vậy coi như đây là… yêu cầu cuối cùng của hắn dành cho nàng đi.

“Khó chiều!” Nàng phàn nàn không thèm giấu giếm, cầm đũa gắp thức ăn cho hắn.

Nghe nàng cằn nhằn, Hoàng Phủ Dật không nhịn được, khẽ cười một tiếng, sau đó lại ho khan một trận, khù khụ một hồi lâu mới có thể há miệng để Tô Cẩm Bình đút cho hắn ăn. Lúc này, đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng không chớp mắt, giống như muốn khắc sâu dung nhan của nàng vào tận đáy lòng vậy.

Ánh mắt sáng rực nhìn Tô Cẩm Bình, nhưng mặt nàng lại chẳng có vẻ gì khác lạ, chỉ lạnh lùng nói: “Nể tình huynh là người bệnh, chỉ một lần này thôi đấy! Lần sau không được viện cớ này nữa! Từ bữa này trở đi, tự mình ăn cơm, tự mình uống thuốc, trả lại cho ta một người bằng hữu tốt, một người tri kỷ tốt, một đồ đệ tốt thật khỏe mạnh, biết chưa?”

“Nàng thật sự coi ta là tri kỷ sao?” Thật ra, nhiều ngày nay hắn cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng. Rõ ràng là nàng không thích hắn, chỉ tại hắn cố chấp, tự cho là đúng thôi.

“Vớ vẩn!” Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái: “Huynh phải biết rằng, Hoàng huynh của huynh ấy mà, lòng dạ độc ác, hơi một chút là muốn lấy mạng ta, nếu không có những tri kỷ như các huynh giúp đỡ ta, thì e rằng ta đã chết sớm dưới ma trảo của hắn rồi. Cho nên, huynh phải ăn uống ngon lành vào, phải sống cho thật tốt, dù không vì chính mình, thì cũng phải vì những nhân loại đáng thương đang bị thế lực ác bá áp bức như chúng ta mà tỉnh táo lại đi chứ!”

“Ha ha ha, sư phụ, nàng lúc nào cũng thú vị như vậy!” Vì thế, ta càng khó mà buông tay, so với tri kỷ, có phải sư phụ sẽ thân thiết hơn một chút không?

“Nếu huynh đồng ý, thì vị sư phụ thú vị này của huynh sẽ che chở huynh cả đời. Sau này, khi huynh ra cửa, chỉ cần nói ra tên của ta, mọi người chắc chắn sẽ lùi xa ba thước, tuyệt đối không có ai dám bất kính với huynh!” Tô Cẩm Bình vỗ ngực, nói khoác mà không biết ngượng, đùa giỡn với hắn. Có điều, làm sao nàng biết được, tương lai tên tuổi của nàng cũng thực sự uy hiếp cả thiên hạ chứ. Đương nhiên, những chuyện này là nói sau.

“Phì…” Tên của nàng à? Hoàng Phủ Dật không kìm được, lại bật cười, lần này, là sự vui vẻ thực sự. Tô Cẩm Bình thấy vậy cũng dần yên tâm hơn: “Tốt lắm, đồ đệ ngoan, ăn cơm đi!”

Hoàng Phủ Dật há miệng, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, si mê nhìn người trước mặt. Sư phụ, Tiểu Cẩm, nếu hôm qua nàng đến thì thật tốt biết bao. Nhưng hôm nay, ta đã không còn quay đầu được nữa rồi…

Đang ăn, bỗng một cảm giác khó chịu dần lan tỏa khắp toàn thân, sắc mặt hắn cũng dần trở nên rất kỳ quái…

Thấy sắc mặt hắn không ổn, Tô Cẩm Bình hỏi: “Sao thế? Có phải vết thương tái phát không?”

“Không… không phải!” Hắn hơi hoảng hốt đáp, lại như sợ nàng phát hiện ra gì đó, vội rụt sâu vào trong chăn một chút, nhưng động tác hơi mạnh mẽ khiến một vật rơi từ trên giường xuống. Sắc mặt Hoàng Phủ Dật biến đổi hẳn, định giật lại nhưng đã bị Tô Cẩm Bình cầm lên!

“Trả ta!” Hoàng Phủ Dật muốn đứng dậy lấy lại bọc giấy kia thì Tô Cẩm Bình đã mở nó ra, đưa lên mũi khẽ ngửi, mắt nàng trợn trừng lên, bước chân cũng lảo đảo, không thể tin nổi gào lên với hắn: “Hoàng Phủ Dật, huynh điên rồi!”



Thiển Ức nhìn bóng người đứng mãi ngoài sân không nhúc nhích, trang phục và thân hình đó, hình như là Tam Hoàng tử Nam Nhạc đúng không nhỉ? Nhưng sao khuôn mặt biến dạng hoàn toàn thế kia? A… không phải là bị tiểu thư nhà mình đánh đấy chứ? Còn nữa, bây giờ ngài ấy đến đây làm gì?

“Tam Hoàng tử Nam Nhạc điện hạ, ngài tới tìm tiểu thư nhà em à?” Rốt cuộc Thiển Ức không nhịn được nữa liền hỏi.

“Nàng không có nhà.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Thiển Ức gãi đầu: “A… đúng thế, tiểu thư đến phủ Dật Vương thăm Dật Vương điện hạ ạ!”

Cô vừa dứt lời liền cảm thấy luồng khí đầy áp lực bao quanh người mình, còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã quay người rời đi. Luồng không khí căng thẳng ban nãy cũng dần dịu xuống…

Quay về vườn lê, trong lòng vốn bình tĩnh không gợn sóng bỗng như nổi cơn sóng lớn, nhưng từng đợt sóng đánh vào tâm hồn hắn lại khiến toàn thân hắn đầy vị chua! Thăm Hoàng Phủ Dật à? Có gì hay mà thăm?!

Đúng lúc này, Phong đột ngột xuất hiện trong phòng, nhìn gương mặt thay đổi hoàn toàn của hắn, hắn ta hơi ngẩn ra, nhưng lại nhớ tới chuyện Tu và Diệt nói lúc sáng, bèn cố gắng nín nhịn cảm giác buồn cười, cúi đầu báo lại tin mình vừa thăm dò được: “Điện hạ, thuộc hạ vẫn bám theo Tô Cẩm Bình như ngài phân phó. Hiện giờ nàng đã tới phủ Dật Vương, đang đút cho Dật Vương ăn cơm, hai người nhìn có vẻ rất thân mật.”

Hắn ta vừa nói xong, lập tức có cảm giác nhiệt độ trong phòng giảm xuống đến mức đóng băng! Phong lén ngẩng đầu, nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của điện hạ nhà mình, chỉ thấy trên khuôn mặt đó không hề có vẻ gì khác lạ, thản nhiên nói: “Biết rồi, lui đi!”

“Vâng!” Hắn ta vội vàng lui ra ngoài, nhưng còn chưa được mấy bước đã nghe thấy “Rầm!” một tiếng, quay đầu nhìn lại, chiếc bàn trong phòng điện hạ đã biến thành đống gỗ mục!

Còn chưa kịp phản ứng, một luồng khí mạnh mẽ bắn ra từ cửa sổ, điên cuồng lướt qua vườn lê. Phong vội vàng né người sang một bên tránh luồng khí kia. Hơn hai mươi cây cổ thụ trăm năm cứ như vậy mà ầm ầm ngã xuống đất! Vị ám vệ nào đó khó khăn nuốt nước miếng, nếu mình còn đứng đó, thì e kết cục cũng giống những cái cây kia thôi!

Khắp vườn đều tràn ngập vị chua, cứ như chủ quán nào đó vừa mở một hũ dấm chua ngâm từ bao năm rồi vậy, mùi hương tỏa ra bốn phía, lao thẳng lên tận trời mây! Phong lại nuốt nước miếng lần nữa, bình dấm chua của điện hạ lớn thật!!!

Mà người trong nhà, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, có điều, trong đôi mắt như ánh trăng say lòng người kia, lại xuất hiện một cơn lốc xoáy, từng vòng từng vòng, vô cùng mạnh mẽ, nhìn có vẻ rất nguy hiểm. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ hé mở, rít răng nói ba chữ: “Hoàng Phủ Dật!”