Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 244: NHỚ NÓI CHO HOÀNG HẬU BIẾT, CHÍNH TRẪM ĐÃ ĐẢ THƯƠNG MỘ DUNG THIÊN THU

Đúng lúc này, một tên binh sĩ tới đây bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ở thành Thiệu Dương đã hòa với binh mã Tây Võ trong lần đầu giao chiến, tiêu diệt hai mươi vạn quân địch, bên ta tổn thất chín vạn người! Hoàng thượng còn liên tục tiêu diệt hai tên Đại tướng, Tây Võ Hoàng cũng bị Hoàng thượng đâm bị thương!1Quân ta thu được toàn thắng!” Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, là chiến thắng đầu tiên trên chiến trường của Đông Lăng, lại là đại chiến thắng Tây Võ! Tình hình vô cùng tốt đẹp! Nam Cung Cẩm hài lòng gật đầu: “Không tệ, không khiến bà đây mất mặt!” Câu này vừa nói ra, tất cả sau đầu mọi người đều chảy8dài những vạch đen thật to! Hoàng thượng và Hoàng hậu, cuối cùng ai mới là đàn ông thế! Sao bọn họ cảm thấy Hoàng hậu so với Hoàng thượng còn bá khí hơn rất nhiều vậy? Tên binh sĩ truyền tin kia cũng rất cạn lời. Lúc đó Hoàng thượng sai hắn truyền tin tức cho Hoàng hậu, còn nhấn mạnh với hắn nhớ nói cho Hoàng hậu2rằng, trẫm đả thương Mộ Dung Thiên Thu, vẻ mặt đó mặc dù lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng đắc ý. Lúc đó hắn đã cảm thấy không biết nói gì rồi, không ngờ Hoàng hậu nương nương còn khiến người ta không nói nên lời hơn. Lần này, tất cả mọi người đều yên tâm mà hùng dũng oai vệ xây sửa tường thành. Cố4gắng nhanh chóng hoàn thành để Hoàng thượng và Hoàng hậu còn sớm đoàn tụ cùng nhau. Trong hai ngày này, Nam Cung Cẩm cùng với Thượng Quan Cẩn Duệ sửa lại dòng chảy của sông Nam Hà, cắt đứt ở sau thành Kiến Khang. Nếu không, chờ đến khi cả hai tòa thành đều mất nước, thì lúc đó việc nghĩ cách cải tạo lại cũng lại là cả một vấn đề nan giải. Cho nên biện pháp tốt nhất là giải quyết hết các vấn đề trong lúc này, có thể tiết kiệm sức lao động một cách tốt nhất, về sau cũng bớt phiền phức. Ròng rã mười ngày, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, không ngờ công trình vốn mất mấy tháng mới có thể hoàn thành, giờ tất cả đều đã xong! Nam Cung Cẩm nhìn tường thành Kiến Khang và đường sông đã hoàn thành, thở phào một hơi: “Cuối cùng đã xong rồi!” “Ừm!” Thượng Quan Cẩn Duệ cũng cười nhã nhặn, hai người đứng bên nhau trên tường thành, nhìn đám người thành Tần Tiền đàm tiếu. Phía sau bọn họ không xa, một bóng người màu tím nhạt đón gió mà đứng, gió lay động những tấm sa mỏng màu tím trên người nàng, đôi mắt đẹp nhìn hai người trước mặt, siết chặt cung trong tay một lát. Trong lòng cũng từ từ buông lỏng xuống! Nhưng sát khí này lóe lên một chút rồi biến mất cũng không thể trốn được giác quan nhạy cảm của Nam Cung Cẩm! Nàng quay đầu thật nhanh, thấy Mộc Nguyệt Kỳ cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự phức tạp, sau đó nói với Thượng Quan Cẩn Duệ bên cạnh: “Duệ ca ca, huynh đi về trước đi! Ta có mấy chuyện muốn nói với Mộc cô nương.” Thượng Quan Cẩn Duệ có chút không rõ ràng lắm, mày kiếm hơi nhíu lại, nhìn các nàng một chút, gật nhẹ đầu, quay người đi. Khi đi đến bên cạnh Mộc Nguyệt Kỳ, đột nhiên hắn lại cảm thấy bước chân của hắn có chút nặng nề, chỉ sợ hiện nay người hắn không dám đối mặt nhất chính là Mộc cô nương! Chờ hắn đi khuất, Nam Cung Cẩm mới cười cười, điềm nhiên như không có việc gì nhìn Mộc Nguyệt Kỳ, nàng xác định vừa rồi cảm giác của bản thân không phải là ảo giác, Mộc Nguyệt Kỳ đúng là đã động sát cơ! Nhưng nàng không biết sát cơ đó là đối với ai, cho nên kiềm chế không nói ra, nhìn xem phản ứng của đối phương. Mà ánh mắt Mộc Nguyệt Kỳ nhìn nàng lại vô cùng thản nhiên, lạnh nhạt, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng: “Muội có chuyện gì muốn nói với ta?” “Cũng không có gì, chỉ là sợ hai người bọn tỷ gặp nhau rồi ngại ngùng thôi. Ai, thiết kế cho bọn tỷ bao nhiêu lần cơ hội như thế, vậy mà vẫn…” Nam Cung Cẩm nói, rồi thở dài một tiếng. Mộc Nguyệt Kỳ nghe thế, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn thoáng qua trời xanh, trông mặt đầy vẻ bi ai: “Muội biết không, ta vừa mới muốn giết hắn!” Mộc Nguyệt Kỳ vừa nói xong, khiến cho suy nghĩ trong lòng Nam Cung Cẩm được buông lỏng ra, nếu như Mộc Nguyệt Kỳ có thể thẳng thắn nói ra với nàng như thế này, vậy liền chứng minh Mộc Nguyệt Kỳ vẫn coi nàng là bằng hữu. Nam Cung Cẩm còn chưa mở lời, Mộc Nguyệt Kỳ đã tiếp tục nói: “Ròng rã bốn năm, từ khi mới gặp lần đầu tiên, ta đã nhận định hắn là người trong số mệnh của ta. Cho dù hắn có làm gì, ta cũng đều theo bên cạnh hắn, cho dù hắn muốn làm phản Đông Lăng, ta cũng không quan tâm tới cái danh trung liệt của cha ta, cứ như thế mà quan tâm hắn. Thế nhưng đã qua nhiều năm như thế, cho tới bây giờ ta cũng không rõ ràng trong lòng hắn cuối cùng là đang nghĩ gì. Có vẻ như hắn thích muội, nhưng lại không giống như là thích, có vẻ như cũng từng có một chút dịu dàng thực sự với ta, nhưng không được bao lâu, lại biến mất không thấy gì nữa.” “Một người như thế, lúc nào cũng vậy, thi thoảng cho ta một phần hy vọng nhỏ nhoi, nhưng quay qua quay lại, hắn lại cho ta đến chín phần tuyệt vọng. Hắn luôn khiến ta cảm thấy như nhìn thấy được điểm cuối cùng trong cuộc sống mênh mang hư ảo này, nhưng kết quả lại phát hiện ra tất cả chỉ như là hoa trong gương, trăng trong nước.” Khi nàng nói những lời này, mặt đầy mê man, nhìn lên trời cao, nhẹ giọng mà nói, nhưng dưới sự mê man kia lại chất chứa đầy ưu thương. Nam Cung Cẩm thở dài một hơi: “Trong tình cảm, vốn là người nào thích trước sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều hơn đối phương. Nhưng chính vì thế, tỷ lại muốn giết hắn sao?” “Đúng vậy, ta muốn giết hắn! Ban nãy, ta nhìn thấy hai người đứng bên nhau, ta liền muốn giết hắn. Giết hắn, sau đó ta theo hắn đi, thì sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ nữa. Mà trên đường xuống hoàng tuyền, cho dù hắn không muốn cũng chỉ có một mình ta bồi bên cạnh hắn!” Càng nói, giọng điệu của nàng càng kích động, thậm chí còn mang theo một chút hương vị điên cuồng. Nam Cung Cẩm thản nhiên nói: “Vậy sao ban nãy tỷ chưa ra tay?” Mộc Nguyệt Kỳ nghe thế thì khẽ giật mình, sau đó, thở dài một hơi, càng thêm buồn bã mà cười: “Vì sao không ra tay, đúng thế! Vì sao không ra tay, bởi vì, căn bản là ta không ra tay được! Đừng nói là ra tay, cho dù là giơ cung lên cũng không có sức lực.” “Mộc cô nương, tỷ nên nghĩ thoáng một chút, ta chỉ khuyên tỷ lần này. Tỷ suy nghĩ mà xem, ta đã là người có gia đình, không thể phát sinh chuyện gì với Duệ ca ca, hơn nữa, tình cảm giữa ta và huynh ấy là tình huynh muội, chuyện này, có khả năng chính huynh ấy cũng không thấy rõ. Chấp niệm trong lòng huynh ấy, chẳng qua chỉ là hai chữ trách nhiệm mà thôi! Hơn hai mươi năm huynh ấy đều gánh trên vai hai chữ này, thời gian lâu dài khiến chính huynh ấy cũng quên đi đó là tình cảm thế nào, mà chỉ còn lại sự cố chấp chờ đợi. Chính huynh ấy cũng bối rối không rõ, cho nên tỷ nên chờ huynh ấy suy nghĩ rõ ràng. Mà ở bên cạnh huynh ấy, trừ một người muội muội như ta ra, cũng chỉ có một người phụ nữ là tỷ, tỷ đã từng thấy huynh ấy thân cận với người phụ nữ khác nào như thế này sao?” Mộc Nguyệt Kỳ nghe nàng nói, cũng không tự chủ được mà gật nhẹ đầu trong lòng, Nam Cung Cẩm nói không sai, mặc dù Thượng Quan Cẩn Duệ đối với mọi người đều là thái độ hiền lành, nhưng trong sự hiền lành đó lại có sự xa cách. Chỉ có hai nàng, sự đối xử của hắn mới có sự khác biệt. Nam Cung Cẩm thấy nàng có vẻ buông lỏng hơn một chút, lại tiếp tục nói: “Vả lại, lui một bước mà nói, nếu như không có Thượng Quan Cẩn Duệ hắn, tỷ có thể chết được sao? Trên thế giới này cho tới bây giờ, không phải ai không có ai thì sẽ không sống được, nếu thật sự không theo đuổi được, tỷ còn có lựa chọn khác, tội gì vì một tên đàn ông mà không thiết sống nữa?” Mộc Nguyệt Kỳ nghe xong, có chút không thể tưởng tượng được mà nghiêng đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Vậy ta hỏi muội, nếu không có Bách Lý Kinh Hồng, muội sẽ làm thế nào?” “Vậy phải xem tại sao lại không có, nếu là hắn đi theo người đàn bà khác, tất nhiên ta sẽ chẳng muốn nhìn hắn thêm một lần. Nói không chừng mà tâm trạng không tốt, sẽ làm thịt cả hai bọn họ, sau đó đi tìm mùa xuân thứ hai, tỷ không thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn thích ta đến phát điên sao? Bên ngoài còn nhiều đàn ông thưởng thức ta như vậy, ta còn lâu mới vì một thứ cặn bã mà đòi sống đòi chết!” Nam Cung Cẩm không đứng đắn mà nói bậy. Mộc Nguyệt Kỳ bên cạnh vừa nghe vừa hít một hơi, nhất là câu Hoàng Phủ Hoài Hàn thích nàng đến phát điên, khiến cho khóe miệng nàng run lên bần bật! Nam Cung Cẩm nói tiếp: “Ngược lại, nếu như hắn xảy ra chuyện gì bất hạnh ngoài ý muốn, bà đây trước tiên sẽ tiêu hết tiền của mình rồi sống chết có nhau! Đúng thế!” Nàng nói, rất chăm chú, còn gật nhẹ đầu, đây chính chuyện đau khổ nhất của nàng, vì đời trước khi chết đi, còn chưa có tiêu hết tiền. Mặt Mộc Nguyệt Kỳ đen lại, nàng nói: “Vậy muội mới nói cái gì, không có người nào mà không sống nổi khi không có ai đó, vậy muội đây là…” “Ai nha!” Nam Cung Cẩm có chút lúng túng vỗ vỗ bả vai nàng, lại sờ lên cằm không có chút râu ria nào của mình, làm ra bộ dáng vô cùng cao thâm rồi nói: “Hôm nay ta sẽ nói cho tỷ biết một đạo lý, khi một người khuyên nhủ một người khác, họ sẽ đều nói rất hay, cũng rất lý trí, lời nói nghe rất có lý. Nhưng đổi lại bản thân ở vị trí đó, thì rất khó nói! Đây chính là câu ‘người ngoài tỉnh táo, trong cuộc u mê’ trong truyền thuyết đấy!” Mộc Nguyệt Kỳ nghe thế, khóe miệng lại co rúm lại, suýt nữa thì bị mấy câu nói của nàng khiến cho ngất đi! “Được rồi! Được rồi! Mấy ngày nay ta thật sự là mệt muốn chết, ta phải về ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai còn chạy đi trợ uy cho Tiểu Hồng Hồng nhà ta!” Nam Cung Cẩm nói xong, liền duỗi cái lưng mệt mỏi, trên mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, nàng thật sự rất mệt mỏi. Nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước, một tên binh sĩ vội vàng chạy đến nói: “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi! Hoàng thượng và Tây Võ Hoàng đang khai chiến ở thành Thiệu Dương, bỗng nhiên bị tuyết lở!” Phụ cận thành Thiệu Dương, chính là núi tuyết nổi tiếng Nam Nhạc! Cũng chính là nơi lúc trước Nam Cung Cẩm rơi xuống vách núi, chỗ đó luôn bao trùm bởi băng tuyết trăm năm, cho nên mùa xuân tuyết cũng không tan. Nam Cung Cẩm không để ý lắm ngáp một cái: “Cho nên Mộ Dung Thiên Thu bị tuyết vùi đúng không?” Không phải trong tiểu thuyết luôn luôn là như thế sao? Nữ chính luôn có vận khí vô địch, còn nam chính lại đều cường đại đến không có thuốc chữa, tuyệt đối sẽ không ngã ngựa trước! “Làm sao ngài biết?” Tên binh sĩ kia ngẩng đầu lên kỳ quái. Nam Cung Cẩm đang muốn khích lệ một chút nhưng ngay sau đó tên binh sĩ lại nói: “Nhưng tình hình tuyết lở rất hung mãnh, cho nên Hoàng thượng và Mộ Dung Thiên Thu đều bị tuyết vùi, hiện tại không rõ tung tích!” “Cái gì?” Nam Cung Cẩm lập tức thấy choáng váng, hai con mắt trợn to, bước chân cũng lảo đảo một chút. “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?” “Tiểu nhân nói tung tích của Hoàng thượng và Mộ Dung Thiên Thu không rõ! Hai bên đều có không ít binh sĩ bị mất tích!” Tên binh sĩ kia nói xong, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, thậm chí cảm thấy bản thân có chút phát lạnh. Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy tối tăm mù mịt! Sao lại thế, sao lại thành thế này? Trong ấn tượng của nàng, từ trước đến nay đều là không gì hắn không làm được, hầu như không có việc gì có thể làm khó hắn, nhưng hiện nay, hắn gặp phải tuyết lở, hơn nữa còn không rõ tung tích?! Nàng đã không thể nghĩ ngợi được gì nữa, chạy nhanh xuống tường thành: “Mộc cô nương, bảo Duệ ca ca thủ thành giúp ta, ta đi thành Thiệu Dương trước!” Nàng chạy như một cơn gió, chỉ một lát, đã ngồi trên lưng ngựa, không kịp mang theo một tên binh sĩ nào, cũng không kịp nói câu gì. Cưỡi ngựa điên cuồng mà đi, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng cứ liệu hồn với bà đây! Nếu chàng mà bị tổn thương chút nào, bà cầm chổi lông gà đánh chết chàng!” Vừa mắng, hốc mắt nàng lại không tự chủ được mà đỏ lên. Tên đàn ông vô dụng này, hắn không phải là nam chính sao? Sao lại bị tuyết vùi cùng với Mộ Dung Thiên Thu? Vô dụng! Vô dụng! Một chút tác dụng cũng không có! Nàng tức giận mắng trong lòng nhưng nàng cũng rõ ràng, tuyết lở có nghĩa như thế nào, đây không phải là một thế giới huyền huyễn, người mạnh hơn nữa cũng bị ông trời áp bách phía dưới, cũng chẳng làm được gì! Chuyện này không trách hắn được. Sau khi Thượng Quan Cẩn Duệ nghe thấy nàng đi, không nói hai lời. Lập tức lên ngựa, chuẩn bị đi theo, Mộc Nguyệt Kỳ nói: “Trước khi nàng đi, có dặn huynh thủ thành giúp nàng!” “Uất Trì Thành! Giao chuyện thủ thành cho ngươi!” Bây giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ở chiến trường với quân Bắc Minh, không thể rảnh mà lo đến bọn họ bên này, cho nên Uất Trì Thành miễn cưỡng có thể đứng vững vài ngày! Uất Trì Thành là một Tam phẩm Tướng quân, chơ tới giờ cũng chưa đảm đương qua chức trách lớn thế này, hắn sửng sốt một chút, rồi vội vàng nói: “Rõ, Tướng quân!” Lời hắn vừa phát ra, Thượng Quan Cẩn Duệ đã cưỡi ngựa lao vùn vụt ra. Vì chuyện tường thành và đường sông, Cẩm Cẩm đã hai ngày đêm không ngủ, lần này đi Thiệu Dương, lại là lộ trình mấy nghìn dặm, trên đường đi khẳng định nàng sẽ không nghỉ ngơi! Cho nên nhất định hắn phải đi theo, để tránh cho nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Mà thành Thiệu Dương cũng đã bận rộn đến tung trời lật đất, không chỉ là bên Nam Nhạc, mà cả bên Tây Võ kia cũng đang bừng bừng khí thế tìm kiếm. Hoàng đế hai nước hiện nay đều không rõ tung tích, trăm nghìn năm qua đến giờ đều không xuất hiện tình trạng này! Khi Nam Cung Cẩm đuổi tới thành Thiệu Dương, đã là sáu ngày sau đó! Đại tướng thủ thành thấy nàng, cũng giật thót mình, lộ trình vốn là mười lăm ngày, vẻn vẹn chỉ sáu ngày đã chạy tới! Mà ngay cả một tên hộ vệ cũng không mang theo, cứ như thế hai người… “Hoàng hậu nương nương…” Bọn họ còn chưa kịp hành lễ, Nam Cung Cẩm đã vung tay cản bọn họ! “Bách Lý Kinh Hồng mất tích chỗ nào?” “Dạ?” Cho tới bây giờ cũng chưa có người nào nói tục danh Hoàng thượng trước mặt bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Nam Cung Cẩm đột nhiên giận dữ, lửa giận bùng lên trong tim nàng, nàng nghiến răng nói: “Ta hỏi Bách Lý Kinh Hồng vô dụng kia mất tích ở đâu, các ngươi đều điếc hết rồi sao?” “Cẩm Cẩm!” Thượng Quan Cẩn Duệ tự mình nói, nhắc nàng bình tĩnh. Đến giờ những Tướng quân này cuối cùng mới phản ứng lại được, vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, mạt tướng lập tức dẫn ngài đi!” Hắn nói xong, liền dẫn nàng đi tới núi tuyết. Mặc dù thời điểm hai quân giao chiến đã qua sáu ngày, nhưng bốn phía vẫn còn có chút dấu vết đánh nhau, Nam Cung Cẩm ngửa đầu, nhìn núi tuyết cao cao, thấy được dấu vết sụt lở! Ở Nam Nhạc, tuyết lở thường phát sinh vào mùa đông, chỉ sợ Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu đều không ngờ đột nhiên lại có tuyết lở! Tên Tướng quân chỉ vào một chỗ, nói với Nam Cung Cẩm: “Hoàng hậu nương nương, nơi Hoàng thượng mất tích chính là ở nơi đó! Lúc đó tuyết lớn bỗng nhiên đổ xuống, Mộ Dung Thiên Thu chạy trốn không kịp, liền cuốn lấy Hoàng thượng đánh nhau, nên cả hai đều bị tuyết làm cho…” Nam Cung Cẩm hít sâu một hơi, tâm trạng vốn đang hậm hực thì nay càng thêm nặng nề. Bách Lý Kinh Hồng quen mặc đồ trắng, cứ thế này mà tìm hắn trong đống tuyết, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, mà hiện giờ đã được sáu ngày, sáu ngày! Nàng thở dài một hơi, rồi chỉ vào ba nơi nói: “Từ chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, đào lên cho bản cung, đào sâu ba thước cũng phải tìm được hắn!” “Vâng!” Những binh si theo Bách Lý Kinh Hồng gấp rút đi tiếp viện kia nhanh chóng đi đào, mà Nam Cung Cẩm thì dẫn theo vạn người, tìm khắp cả núi tuyết! Đến lúc ăn cơm, binh sĩ nhắc nhở nàng ăn cơm, nàng cũng không hề hay biết, chỉ máy móc vô thức tìm khắp nơi, nhìn khắp nơi. Chỉ cần nhìn thấy trên mặt đất tuyết trắng có vẻ gì khác lại, nàng đều chạy nhanh đến nhìn xem có phải hắn hay không, nhưng một lần lại một lần chạy đến, thu được chỉ là một lần thất vọng. Lại qua hai ngày, hầu như mọi người trên cơ bản đều đã từ bỏ, đã trôi qua tám ngày! Bây giờ có tìm được Hoàng thượng, chỉ sợ cũng là… Nhưng bọn hắn thấy vẻ mặt Hoàng hậu nương nương, lại không ai dám tới khuyên nàng, chỉ có thể không biết ngày đêm đi theo cùng nàng tìm như thế. Cuối cùng, lúc Nam Cung Cẩm cảm thấy tín niệm trong lòng muốn sụp đổ, lúc nàng cảm thấy đây là thời điểm nàng theo hắn cùng lên trời cao, cùng xuống suối vàng, thì nàng chợt trông thấy ở xa xa có một con ngựa chở một bóng người màu trắng đang đi tới đây. Mà người đang nằm trên lưng ngựa kia, trông như đang bị choáng. Bên cạnh ngựa có một cô gái, cô ta nắm dây cương, vừa đi vừa nhìn quanh. Không biết là ai kêu lên một tiếng: “Kia là ngựa của Hoàng thượng!” Trong nháy mắt bọn hắn hô lên “Kia là ngựa của Hoàng thượng!”, Nam Cung Cẩm đã như một cơn gió chạy tới, dưới ánh mắt sợ hãi đang nhìn nàng chăm chú của cô gái kia, nàng bế hắn từ trên ngựa xuống, lật người xem xét, nhìn mặt hắn không chớp mắt, suýt nữa vui đến phát khóc! Tên khốn kiếp rùa rút đầu này! Quả nhiên không chết! Nàng vội vàng dò mạch của hắn, khí tức vô cùng yếu ớt! Thượng Quan Cẩn Duệ đến hỗ trợ nâng hắn lên, đi về trong thành, Nam Cung Cẩm cũng nhanh chóng phân phó người đi lấy thuốc, chuẩn bị ngân châm và nước nóng! Trong thành Thiệu Dương. Bách Lý Kinh Hồng ngâm mình trong thùng tắm, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, không có một chút sắc máu nào, tóc đen còn dính đầy tuyết. Còn Nam Cung Cẩm đang cầm ngân châm, nhanh chóng châm vào mấy huyệt lớn trên người hắn, mắt phượng híp lại, động tác hai tay không ngừng. Thượng Quan Cẩn Duệ và mấy vị Tướng quân ở bên cạnh đều vô cùng lo lắng nhìn bọn họ, vừa lo lắng không cứu được Hoàng thượng, vừa lo lắng thân thể Hoàng hậu không chịu đựng được, dù sao thì mấy ngày nay Hoàng hậu cũng không ngủ không nghỉ, bọn họ đều trông thấy trong mắt! Sau hai canh giờ, Nam Cung Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mới hòa hoãn xuống, thu lại ngân châm, khóe môi nhoẻn miệng cười, bước chân chợt lảo đảo, Thượng Quan Cẩn Duệ vội vàng đỡ nàng, Mấy tên Tướng quân vội vàng nói: “Nương nương, người không sao chứ?” “Không có việc gì!” Sắc mặt Nam Cung Cẩm tái nhợt, nàng gật nhẹ đầu. Chúng tướng sĩ đều thở phào một hơi, vội vàng nói: “Vậy còn Hoàng thượng…?” “Hắn cũng không sao, nhớ cho hắn uống thuốc.” Hiện nay, nàng thật sự không chịu nổi nữa, cảm thấy mình có thể té xỉu bất cứ lúc nào. Các tướng sĩ lúc này mới giãn lông mày ra nói: “Nương nương, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi!” Nam Cung Cẩm gật nhẹ đầu, nghiêng đầu nhìn cô gái cùng theo vào thành kia: “Cô nương, là ngươi tìm được hắn sao?” Cô gái kia sửng sốt một chút, sau đó nuốt nước bọt một cái, lúc đó không nghĩ người này là Hoàng thượng! Lúc đấy cô ta chỉ nhìn thấy con ngựa chở một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, đến trước cửa nhà cô ta, khi đó, hắn hôn mê, đôi mày đẹp nhăn lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì mà: “Trẫm không thể chết, không thể chết, Cẩm Nhi còn sống, trẫm không thể chết được, không thể…” Khi đó nàng nghe “trẫm” thành “thật”, cũng không quá để ý, sau đó còn nghĩ có nên cứu hay không, nhưng lúc đó hắn chỉ còn lại một hơi, cô ta không có khả năng cứu được. Lại trông thấy ngọc bội bên hông hắn, có vẻ rất đáng tiền, nghĩ rằng mình cứu được một người có tiền, ít nhất có thể kiếm được một món tiền to, liền dắt ngựa, định mang hắn đi tìm đại phu trong trấn, sau đó liền gặp những người này. Thế nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng hắn lại là Hoàng thượng! Không phải là “thật”, mà là “trẫm”! Giờ phút này, trong lòng cô ta bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ rất to gan, cô ta nói: “Đúng thế, ta cứu hắn và ngựa từ trong đống tuyết ra, khi đó hắn bị tuyết vùi, ta phải vô cùng vất vả, mới cứu được ra!” Tay cô ta bất giác nắm chặt lấy tay áo, một cơ hội để làm phượng hoàng bay cao thế này, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Khi đó Hoàng thượng bị choáng, sao biết được là ngựa chở đi, hay là do cô ta đào tuyết cứu ra chứ? “Đa tạ cô nương! Người đâu, cho vị cô nương này ngàn lượng vàng, để tỏ lòng biết ơn!” Nam Cung Cẩm nhạy cảm nên thấy được động tác nắm tay áo của cô ta, nhưng bất kể lời cô ta nói là thật hay giả, cũng đúng là cô ta đã đưa Bách Lý Kinh Hồng từ trong núi tuyết mênh mông ra ngoài, cho nên nhân tình này không thể không trả. Một tên Tướng quân lĩnh mệnh: “Rõ! Mạt tướng đi thực hiện ngay!” Ngàn lượng vàng, đừng nói là một cô gái trên núi thế này, đối với cuộc sống xa hoa mà nói, cũng là một khoản tiền tài không nhỏ. Theo lý thuyết cô ta hẳn nên hài lòng mới đúng, nhưng cô ta chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm nói: “Ta không muốn ngàn lượng vàng! Ta muốn vào cung làm phi!” “Cái gì?” Nam Cung Cẩm có chút buồn cười nhìn cô ta một cái, cô ta muốn chết à?! Cô gái kia lớn tiếng lặp lại: “Ta có ơn cứu mạng đối với Hoàng thượng! Ta muốn vào cung làm phi! Chẳng lẽ Hoàng hậu cho rằng, chỉ một vị trí phi tần thôi, lại quan trọng hơn tính mạng Hoàng thượng sao?”