Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 24: Sao cô không phải tập

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dạ đầy vẻ không tình nguyện mà phối hợp với kịch bản chết tiệt kia của Tô Cẩm Bình.

Đám người Hồng Phong thì không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhìn bộ trang phục quá mức buồn cười của hắn. Một chiếc váy ôm lấy dáng người thon dài, vòng eo thon nhỏ, uyển chuyển còn không bằng một vòng ôm, quả nhiên là vô cùng thướt tha yêu kiều. Mái tóc đen xoã tung1trên bờ vai, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, thật sự là cực kỳ quyến rũ, yêu mị! Có điều, đó là một người đàn ông đấy!

“Vương gia, ngươi diễn quá gượng gạo!” Cô nàng nào đó đen mặt gào to.

Trên khuôn mặt yêu nghiệt của vị Vương gia nào đó xuất hiện sự phẫn nộ nghìn năm khó gặp, đôi mắt hoa đào màu tím nhạt như bùng lên những ngọn lửa nhỏ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên,8hung hăng trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình. Hắn phối hợp với nàng để diễn cái vai kia đã là quá lắm rồi, vậy mà còn dám chê hắn diễn gượng gạo nữa.

“Đừng trừng mắt nhìn ta như thế, có trừng cũng vô dụng, trừng ta cũng không thay đổi được sự thực là ngươi diễn quá gượng gạo. Ngươi phải nghĩ cách hoà mình vào kịch bản, tưởng tượng chính ngươi là vai nữ kia, mới có thể có hiệu2quả tốt nhất, khiến khán giả cảm động được! Ngươi! Ôi, không biết nói thế nào với ngươi nữa, diễn cái kiểu gì thế không biết!” Tô Cẩm Bình nhướng mày, trên khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ khinh thường!

Một trận gió lạnh gào thét thổi qua, gió thu cuốn thêm những chiếc lá khô, giống như tâm trạng bất an của những người đang hợp tác diễn xuất ở đây! Vương gia có thể bị người khác giáo huấn như4vậy sao? Tất cả mọi người đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn sắc mặt đen đến doạ người của Hoàng Phủ Dạ.

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Dạ bị người ta khinh thường như thế. Vấn đề là, ngay cả phụ hoàng năm đó cũng không giáo huấn hắn như vậy bao giờ, thế mà giờ lại bị một cung nữ giáo huấn trước mặt mọi người! Còn nữa, có ai có thể nói cho hắn biết, hắn thân là một người đàn ông, làm thế nào để tưởng tượng mình là nữ không?

“Được rồi, được rồi, để ta tự mình hướng dẫn ngươi. Ngươi như vậy không được! Nên như thế này!” Nói xong, nàng liền tiến đến, kéo vạt áo của hắn lệch sang một bên, lộ vai ra.

Mọi người hít một hơi lạnh! Tô Cẩm Bình này muốn làm gì Vương gia thế?!

Hành động này cũng khiến Hoàng Phủ Dạ ngẩn người sửng sốt một chút, giây tiếp theo đã bị Tô Cẩm Bình ấn nhẹ xuống…

Đầu óc thoáng trống rỗng trong một giây, sau đó vội vàng đẩy nàng ra: “Cô làm gì thế?”

Cô nàng nào đó bị đột ngột đẩy ra, lùi lại hai bước mới ổn định được thân hình, mặt liền tối sầm lại: “Vương gia thân mến của ta, không phải là ngươi cho rằng ta muốn làm gì ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ đấy chứ?” Có cần phải tự kỷ như vậy không?! Hoàng Phủ Dạ hắn không biết xấu hổ, nhưng Tô Cẩm Bình nàng thì biết đấy!

Nàng vừa dứt lời, mặt Hoàng Phủ Dạ cũng cứng ngắc, hình như hắn hơi quá kích động!

“Được rồi, tự nằm xuống đi!” Mẹ nó, diễn đã thối như thế rồi còn không phối hợp với nàng, thật là tức chết mà!

Hắn nhìn xuống đất một chút, đang chuẩn bị nằm, thì đám hạ nhân cuống quít quỳ xuống, dùng tay áo của mình chà lau sạch sẽ vùng đất kia đi, sau đó đứng dậy, cung kính đứng sang bên cạnh. Hoàng Phủ Dạ liếc mắt tán thưởng bọn họ, rồi chậm rãi nằm xuống.

Tô Cẩm Bình ôm hai tay lên ngực, trong lòng thầm cảm thán, đây đúng là sự đãi ngộ đặc biệt của đám Vương gia trong xã hội phong kiến mà. Nàng có nên nghĩ cách kiếm một chức quan to không? Hình như bổng lộc của quan viên khá cao! Ừ, ý định này cũng không tồi!

Nhìn thấy Hoàng Phủ Dạ nằm xuống đất xong, nàng bắt đầu sắp xếp: “Dùng một tay chống trên đất, đúng rồi, tóc phải che đầu vai một chút, ừ, đúng thế, ánh mắt quyến rũ một chút…”

Vị Vương gia nào đó đen mặt phối hợp với nàng, lúc nghe đến câu ánh mắt quyến rũ, hắn nghiến răng ken két, sau đó nghiêm mặt nói với hạ nhân ở bên cạnh: “Quay đầu đi hết cho bản vương!”

“Vâng!” Đám cung nhân nhanh chóng quay đầu, chỉ sợ lỡ nhìn những thứ không nên nhìn, thì lại bay mất đầu!

“Đúng! Đúng! Đúng! Chính là như vậy!” Tô Cẩm Bình vừa lòng khẽ gật đầu.



Màn đêm từ từ buông xuống, bên trong vườn lê, ngọn đèn đơn độc đã thắp lên.

Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi bước tới cửa, vươn tay chuẩn bị đóng, rồi lại do dự một chút.

“Nhớ đấy, tối mai ta lại đến, nhớ để cửa cho ta!”…

Mấy lời này vang vọng bên tai hắn. Đôi lông mày đẹp của người đàn ông hơi cau lại, khuôn mặt tuyệt mỹ rõ ràng xuất hiện vẻ do dự, đôi mắt xám bạc như ánh trăng thoáng hiện lên một vài tia sáng lạ, cuối cùng, bàn tay đang đặt trên cửa trượt xuống. Hắn xoay người, nhẹ nhàng bước đến bên bàn, ngồi xuống.

Ánh đèn mờ mờ hư ảo, cực kỳ giống với tâm trạng phức tạp của hắn. Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi đó, thoạt nhìn có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng vẫn khó giấu đi khí chất cô độc ngạo nghễ của mình. Bóng đêm càng lúc càng tối, vậy mà trong lòng lại thoáng có chút chờ mong, người kia, nói đêm nay sẽ đến.

Vết thương trên mặt vẫn còn hơi đau, nhưng dường như có thể cảm nhận được một xúc cảm lành lạnh thoáng qua hai gò má, hắn… thế này là làm sao vậy?



“Thôi, không diễn nữa!” Tô Cẩm Bình nghiễm nhiên thành đạo diễn, phóng khoáng vung tay tuyên bố dừng.

Hoàng Phủ Dạ là Thân vương cao quý của một nước, bị một cung nữ nho nhỏ gọi đến hô đi, cảm giác buồn bực này không cần phải nói cũng biết. Bỗng hắn nhớ tới một chuyện, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tô Cẩm Bình, vì sao cô không cần tập?!”

Câu hỏi này cũng đồng thời thức tỉnh mọi người! Đúng rồi, bọn họ đều vất vả tập luyện, vì sao chỉ mình Tô Cẩm Bình không phải tập?!

Cô nàng kia chỉ làm ra vẻ “ngươi nói toàn thứ vô nghĩa”, vung tay đáp: “Ngươi còn hỏi một câu vô nghĩa như thế à? Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi! Để ta nói cho ngươi biết vì sao. Bởi vì tư chất của ta vốn thông minh hơn người, dù không cần tập luyện, thì đến lúc diễn cũng có thể tạo ra hiệu quả hoàn mỹ nhất, nhưng các ngươi thì không được như thế!”

Nói tới đây, nàng còn như bốc hoả lên: “Ta nói này, các ngươi tập luyện như thế đã đủ phiền lắm rồi, lại còn cần bà đây phải dạy đi dạy lại nữa! Ôi chao, quả nhiên không thể hy vọng mọi người đều thông minh như mình được. Haiz, thật ra mấy chuyện này cũng đâu cần phải nói, thiên tài và kẻ ngốc là hoàn toàn khác nhau! Cho nên, yên tâm, yên tâm đi, ta có thể thông cảm cho tâm trạng của các ngươi mà!”

Nàng vừa dứt lời, không chỉ miệng Hoàng Phủ Dạ tròn xoe như chữ O, mà cằm của đám hạ nhân cũng như rơi xuống đất! Mọi người không hẹn mà cùng cảm thán trong lòng: Thế gian lại có người vô sỉ thế này sao? Quả nhiên không phải người bình thường!

Mà Tô Cẩm Bình, kẻ vừa tự kỉ thì lại cười vô cùng thoải mái. Nàng không biết vì sao mình lại nổi hứng tự kỷ với Hoàng Phủ Dạ, thậm chí còn đùa giỡn không hề kiêng dè gì thân phận của hắn nữa. Có lẽ trong lòng nàng, đã bất tri bất giác coi Hoàng Phủ Dạ là bạn rồi, vì hắn đã từng nhiều lần giúp đỡ nàng chăng?! Tuy nàng cũng biết, đến thời điểm nàng và Hoàng huynh hắn xung đột lợi ích với nhau, thì hắn sẽ không chút do dự mà bỏ rơi nàng, nhưng mà…

Nàng vẫn rất cảm kích hắn, bởi vì sau khi nàng đến cổ đại này, trừ Hồng Phong cô cô, hắn là người duy nhất để ý đến sự sống chết của nàng. Hắn cũng là người duy nhất cứu nàng vô số lần dưới tay Hoàng Phủ Hoài Hàn. Hoàng Phủ Dạ, Tô Cẩm Bình ta thiếu nhân tình của ngươi, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi, cả vốn lẫn lời!

Hoàng Phủ Dạ chỉ biết lắc đầu, có tranh cãi với nàng cũng chẳng ra đâu vào đâu, lại lười lên tiếng để nàng càng nói thêm những câu vô sỉ hơn! Có điều, đang định cất lời, thì Tô Cẩm Bình đã tranh trước: “Được rồi được rồi, Vương gia, ngươi mau về đi! Chúng ta còn phải ăn cơm nữa!”

Còn dám to gan hạ lệnh đuổi khách nữa!!!