Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 228: Sóng gió biên cương

“Hoàng thượng, có công văn khẩn cấp tám trăm dặm từ biên quan!” Đang lúc triều đình Nam Nhạc thảo luận hừng hực khí thế, công văn khẩn cấp tám trăm dặm đưa đến triều đình.

Khi Nam Cung Cẩm và Bách1Lý Kinh Hồng nhìn thấy thứ tên tiểu binh ngoài cửa đang cầm trên tay chính là lệnh tiễn lông gà, ánh mắt hai người đều lộ ra thần thái… Rốt cuộc cũng đã đến rồi!

“Trình lên đi.” Giọng nói lạnh8lùng, cao ngạo vang vọng đại điện, còn mang theo sự chờ mong chính hắn cũng không thể nói rõ được. Hai nước giáp công, mặc dù thực lực của Đông Lăng liên hợp với Tây Võ hơi mạnh hơn Nam2Nhạc và Bắc Minh, nhưng dù sao thì bọn hắn đánh chính là công thành chiến, mà Nam Nhạc là phòng thủ. Bất luận là lòng người hay địa thế đều chiếm ưu thế, với lại bọn hắn chưa chắc có4thể không cố kỵ gì mà tiến đánh Nam Nhạc, còn phải phòng bị Bắc Minh đánh lén ở hậu phương.

Không lâu sau, một tiểu binh mặc quân trang chạy vào, giao lệnh tiễn lông gà trên tay cho Tiểu Miêu Tử, Tiểu Miêu Tử cầm, đi đến trước mặt Bách Lý Kinh Hồng, sau đó cúi người, cung kính trình lên. “Hoàng thượng!”

Bách Lý Kinh Hồng nhận lấy, khi đám đại thần phía dưới nín thở chờ đợi kết quả, giọng nói của hắn mới chậm rãi vang lên: “Nội dung trên công văn nói rằng, Đông Lăng và Tây Võ mỗi nước mang bốn mươi vạn đại quân, đã tiến gần đến Nam Nhạc, lại có tin đồn là Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn cùng ngự giá thân chinh!”

“Hả? Chuyện này…” Đám đại thần quay sang nhìn nhau, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng thấp thỏm, mỗi nước bốn mươi vạn, cộng lại là tám mươi vạn binh mã, mà Nam Nhạc vét sạch cả nước cũng chỉ được một trăm bốn mươi vạn binh mã, hai nước đều nhắm vào Nam Nhạc, tân quân nhát như chuột của Bắc Minh kia không biết có gan xuất thủ hay không. Mà những binh mã này còn phải phân bố phòng thủ phòng tuyến bốn phía, chuyện này… Thắng bại khó mà đoán trước được!

“Các vị ái khanh có thượng sách gì không?” Mặt Bách Lý Kinh Hồng không thay đổi nhìn bọn hắn, dường như không chịu áp lực quá lớn.

Khi nghe thấy mỗi nước mang bốn mươi vạn binh mã, Nam Cung Cẩm liền thở dài một hơi, xem ra lần trước nàng châm ngòi ly gián cũng không uổng phí, hai người này quả nhiên nghi kỵ lẫn nhau, cho nên còn không dùng đến một nửa số binh lực của mình, chính là vì sợ đến lúc mấu chốt bị đồng minh của mình cắn ngược một cái, nhưng như thế lại rất có lợi cho bọn họ!

Sau khi chúng đại thần châu đầu ghé tai một lúc, cuối cùng là Vân lão Vương gia đứng dậy nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, lão thần cho rằng, quân vương hai nước đều ngự giá thân chinh, Hoàng thượng cũng nên ngự giá thân chinh mới đúng, quân vương đích thân tới, ắt sẽ có thể cổ vũ sĩ khí, cho nên lão thần đề nghị Hoàng thượng cũng ngự giá thân chinh!”

“Nhưng ngự giá thân chinh cũng không phải trò đùa, nếu Hoàng thượng có gì sơ xuất trên chiến trường, Vân Vương gia ông có gánh trách nhiệm nổi không? Lão thần cho rằng nên để Trung Dũng Vương và Vân Vương gia cùng nhau xuất chinh, cả nhà Vân Vương gia đều là trung liệt, giờ phút này cũng nên cống hiến sức lực vì bệ hạ mới đúng!” Lời này chính là do gia chủ Thịnh gia, kẻ thù chính trị của Vân gia nói!

Trước đây, Thịnh gia và Trần gia đều như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó của Vân gia, nhưng cuối cùng khi Bách Lý Kinh Hồng đi Tây Võ giao hết toàn bộ những chuyện quan trọng trên triều đình cho Vân gia đại diện, quá nhiều vinh sủng tất nhiên mang tới quá nhiều ghen ghét, cuối cùng khiến cho Vân gia trở thành mục tiêu công kích, suýt nữa còn bị vu thông đồng với địch phản quốc. Cuối cùng, Bách Lý Kinh Hồng phải sử dụng thủ đoạn sắt thép mới có thể cứu được toàn bộ Vân gia, các thế gia khác đều biết hiện nay Vân gia có Hoàng thượng làm chỗ dựa, cũng hối hận với hành động lúc trước của bản thân, nhưng dù có mất hết mặt mũi cũng không có khả năng cứu vãn quan hệ, chỉ có thể đấu đến cùng!

Vân lão Vương gia nhìn lão rồi hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Mà Tề Quốc Công cũng chỉ đứng một bên cười lạnh: “Thịnh đại nhân nói rất đúng, Hoàng đế Đông Lăng, Tây Võ đều ngự giá thân chinh, chỉ có Nam Nhạc chúng ta, vì lo lắng an nguy của Hoàng đế, mà ngăn cản đủ kiểu, kiên quyết không ra khỏi thành nghênh địch, chẳng phải là đang nói cho các nước khác rằng Hoàng đế Nam Nhạc ta nhát như chuột sao?”

Câu này vừa nói ra, gia chủ Trần gia lập tức đứng ra, có chút không vui nói: “Tề Quốc Công, ông nói như vậy là đang xem thường Thánh thượng sao?”

“Bản công sao dám xem thường Thánh thượng, bản công muốn biểu đạt ý gì, trong lòng chúng vị đại nhân đều hiểu, cần gì phải dội nước bẩn vào người bản công, bản công đối với Hoàng thượng trung tâm thế nào, thì đều có nhật nguyệt chứng giám!” Tề Quốc Công nói, rồi hướng về phía long ỷ của Bách Lý Kinh Hồng cúi đầu.

Nam Cung Cẩm lại có chút lo lắng nhíu mày, xem ra tình trạng Vân gia hiện nay vô cùng gian nan. Toàn bộ triều đình nhiều người như thế đều đối nghịch với bọn họ, cho dù là Vân gia có thêm một Hoàng hậu, cũng không hòa hoãn được thế cục chút nào, ngược lại là càng đứng ở đầu sóng ngọn gió.

Bách Lý Kinh Hồng nói: “Được rồi, chuyện này không cần tiếp tục tranh luận nữa, Vân Vương nói có lý, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu đến, trẫm tự nhiên cũng phải tự nghênh địch mới đúng. Ngày mai lập tức lên đường!”

“Xin Hoàng thượng nghĩ lại!” Hơn một nửa đại thần đều cúi người biểu thị phản đối, dù sao thì Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu là đến tấn công nước bọn họ, ngự giá thân chinh mới có thể cổ vũ sĩ khí, còn bọn họ là thủ thành mà! Chỉ cần quân vương gặp một chút bất trắc thôi, thì toàn bộ thế cục Nam Nhạc đều sẽ sụp đổ hoàn toàn.

“Vậy thì để bản cung đi đi!” Giọng nói trong trẻo của Nam Cung Cẩm vang lên, không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn nào đối với Bách Lý Kinh Hồng, nhưng nàng thì có thể! Hơn nữa, nếu bàn về tài dùng binh, nàng không thua kém những người đàn ông này chút nào, từ chuyện bình định chiến loạn ở Hoản Nam là có thể nhìn ra.

Chuyện này… Đám đại thần đều sửng sốt! Lập tức có cảm giác vô cùng hoang đường! Hoàng hậu đi đánh trận ư? Nào có cái lý đàn bà mang quân đi đánh trận chứ, chuyện này… Chỉ sợ Hoàng hậu vừa mới ra ngoài, đã bị người ta nhạo báng đàn ông Nam Nhạc chết sạch rồi hay sao ấy chứ? Huống chi, trong thiên hạ chưa từng có chuyện đàn bà mang quân đi đánh trận. “Hoàng hậu nương nương, chúng thần cho rằng hành vi này không ổn!”

Đôi mắt đẹp của Bách Lý Kinh Hồng cũng nhíu lại không vui, hắn nói: “Trẫm ngự giá thân chinh, ý trẫm đã quyết, bất kỳ ai cũng không được khuyên nữa.”

“Bản cung nguyện cùng xuất chinh theo ngự giá, không phá quân địch không quay về!” Nam Cung Cẩm đứng lên nhìn Bách Lý Kinh Hồng, giọng điệu vô cùng kiên quyết! Khí thế hào hùng, hiên ngang cũng theo đó mà bộc phát ra, để cho mấy trăm đại thần trong lòng vốn nghĩ là nàng đi theo chỉ để quấn lấy Hoàng thượng, đều ngậm miệng lại, không thể nói nên lời phản đối.

Mà giờ phút này Vân lão Vương gia là người đầu tiên đứng ra! Ông nhìn Nam Cung Cẩm một chút rồi nói: “Lão thần tin tưởng thực lực của Hoàng hậu nương nương!” Ông còn nhớ rõ ràng, lúc trước đứa cháu ngoại này đã chỉ vào một góc địa đồ, lớn tiếng nói muốn ở đó diệt mười vạn đại quân Đông Lăng! Sự tự tin và tính toán đó, chắc chắn không phải vô căn cứ!

Mặc dù Vân gia đã trở thành mục tiêu công kích của đám quan văn nhưng trong các võ tướng, thì không ai có thể đạt được đến uy vọng của Vân gia cả! Cho nên khi Vân lão Vương gia nói ra lời này, mọi người đều nghĩ rằng Hoàng hậu xuất thân từ Vân gia, chắc hẳn cũng học được không ít, nên Vân lão gia tử mới tự tin đánh cược như thế! Nghĩ thế nên đám võ tướng đều đứng ra, biểu thị ủng hộ Vân lão Vương gia, ủng hộ Hoàng hậu xuất chinh cùng Hoàng thượng.

Chuyện đánh trận, tự nhiên là đám võ tướng quyết định, các quan văn đều ngoan ngoãn ngậm miệng, chờ Hoàng thượng quyết định cuối cùng.

“Nàng muốn đi thật sao?” Giọng điệu không có chút uy nghiêm lễ tiết nào của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, mà chỉ tựa như là trượng phu đang hỏi thê tử, mà lại ngay trên triều đình, trước sự chăm chú của nhiều người như thế, tất cả mọi người đều cảm thán trong lòng, quả nhiên Hoàng thượng đối xử với Hoàng hậu tốt một cách lạ thường.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Ta muốn đi!” Nàng đương nhiên biết hắn không muốn mình gặp Mộ Dung Thiên Thu trên chiến trường, để mà cuối cùng bị lưu lại bóng ma tâm lý rằng mình lấy oán trả ơn trong tâm trí, nhưng hiện nay Nam Nhạc gặp nạn, bọn hắn vốn nên gánh vác cùng với nhau!

“Được.” Một chữ, cũng là câu kết luận.



Hôm sau, trong giáo trường Nam Nhạc.

Gió lớn cuốn lên, vương kỳ tung bay! Bách Lý Kinh Hồng mặc một bộ khôi giáp, từ từ đi lên tế đàn dưới ánh mắt mong đợi của chúng tướng sĩ! Cùng lúc đó, Nam Cung Cẩm cũng mặc một bộ khôi giáp đi theo.

Đế hậu đứng sánh vai trên đài cao, nhìn xuống thiên quân vạn mã dưới đài!

Khi các tướng sĩ nhìn thấy Nam Cung Cẩm, đều cảm thấy vô cùng gượng gạo. Cho nên trong lòng họ cũng có một chút xao động, bất an!

Mà ngay khi bọn hắn đang bất an, Nam Cung Cẩm liền lớn tiếng nói: “Sự hưng vong của quốc gia, người người đều có trách nhiệm! Bản cung thân là nữ giới, cũng thay đổi hồng trang, theo đại quân rong ruổi chiến trường! Như vậy, hỡi binh sĩ Nam Nhạc ta, các ngươi hãy nói cho bản cung biết, các ngươi, có thể đi theo Hoàng thượng, giết hết quân địch, giương cao quốc uy của Nam Nhạc ta không?!”

Giọng nói trong trẻo vang vọng toàn bộ giáo trường! Giọng nói này không lớn nhưng lại có một loại ma lực khiến người ta tin phục! Chúng tướng sĩ cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt huyết bị kích động ra, đúng vậy, người người đều phải có trách nhiệm với sự hưng vong của quốc gia! Hoàng hậu cũng đã thay đổi hồng trang, theo đám đàn ông bọn hắn đi chiến trường chiến đấu, thì bọn hắn còn có gì để nói nữa chứ! Chẳng lẽ những người đàn ông bọn hắn không bằng cả đàn bà sao?

Vì thế, từng trận tiếng hô to trên giáo trường vang lên: “Giết hết quân địch! Giương cao quốc uy Nam Nhạc ta!”

“Giết hết quân địch! Giương cao quốc uy Nam Nhạc ta!”

“Giết hết quân địch! Giương cao quốc uy Nam Nhạc ta!” Tinh thần mọi người chợt trở nên vô cùng hưng phấn, xúc động, chỉ muốn lập tức xông ra chiến trường chém giết quân địch tơi bời thôi!

Sau khi sự kích động này qua đi, toàn bộ giáo trường yên tĩnh trở lại, chờ Hoàng đế bệ hạ của bọn hắn lên tiếng, dù sao Hoàng thượng cũng là chủ soái, tất nhiên là muốn nói vài câu cổ vũ sĩ khí!

Thế nên tất cả tướng sĩ đều nhìn Bách Lý Kinh Hồng, mà Nam Cung Cẩm cũng toát mồ hôi hột, nhìn Bách Lý Kinh Hồng, cái gì cơ, mong chờ lão này nói ra mấy câu cổ vũ sĩ khí á? Có mà khó hơn lên trời!

Sau một lúc lâu im lặng, người một mực không lên tiếng kia cuối cùng cũng mở miệng. Nhưng mà, chỉ nói một chữ, xen lẫn nội lực, truyền đến tai từng tướng sĩ: “Giết!”

“Giết!”

Một chữ “Giết”, khí thế dâng lên tận trời! Giống như cuồng phong gào thét từ vạn dặm trời cao trên kia vậy!

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt các tướng sĩ kích động đến đỏ bừng, giơ trường kích trong tay lên, rống to: “Giết! Giết!”

“Giết! Giết cho bọn hắn không còn một manh giáp!” Không biết ai rống lên một câu như thế, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ giáo trường chỉ còn lại một âm thanh này!

Nhưng đúng lúc này, một tên lính trông coi bên ngoài giáo trường vọt vào thật nhanh, nói với Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm: “Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có một người, nói là huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương, tên là Thượng Quan Cẩn Duệ, muốn cầu kiến, chúng tiểu nhân đuổi hắn đi, nhưng võ công của hắn rất cao siêu, chúng ta không phải là đối thủ!”

“Để huynh ấy vào!” Lời này là Nam Cung Cẩm nói.

“Rõ!” Tên tiểu binh đáp một tiếng, rồi lập tức đi ra ngoài.

Nhưng Tề Quốc Công ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt nghi ngờ. Huynh trưởng của Cẩm Nhi không phải là Hàn Nhi sao? Sao lại thành Thượng Quan Cẩn Duệ? Chuyện này là sao đây?

Ngay khi ông còn đang thắc mắc, một thanh niên cầm chiếc quạt xếp thủy mặc trong tay chậm rãi bước đến, một bộ áo bào màu lam tung bay theo gió, tóc đen bay lên, phong thần tuấn lãng, trên khuôn mặt luôn mỉm cười. Người đó đi tới, nhưng không hề giống như một người mà giống như một làn gió xuân hiu hiu thổi qua, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Một người đàn ông như thế, chỉ cần nhìn đã khiến người ta nhìn thôi cũng đã cảm thấy thoải mái vui vẻ rồi.

Hắn đi đến trước mặt Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, khom người hành lễ, nói: “Nam Nhạc Hoàng, tại hạ là huynh trưởng của Hoàng hậu, có phải không?”

“Đúng.” Bách Lý Kinh Hồng trả lời, đối phương nguyện ý thừa nhận là huynh trưởng chứ không phải là người ái mộ, hắn đương nhiên cảm thấy vui mừng.

Hắn vừa trả lời xong, người kia cười một tiếng, giọng nói ôn nhã lại tiếp tục vang lên: “Như vậy, ta cũng có thể coi là Quốc cữu Nam Nhạc, có phải không?”

Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng hơi biến đổi, đôi mắt đẹp nhíu lại, trong con ngươi sáng như ánh sao hơi có vẻ khó xử, không chắc Thượng Quan Cẩn Duệ muốn làm gì. Nhưng mình mới vừa thừa nhận hắn là huynh trưởng của Cẩm Nhi ở trước mặt mọi người, thì bây giờ cũng chỉ có thể mở miệng thừa nhận tiếp mà thôi: “Đúng.”

“Như vậy, tại hạ xin được cống hiến sức lực vì muội phu có được không?” Hắn cười nhẹ nói ra mục đích của mình.

Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi căng lên một chút, hắn không thể không thừa nhận, Thượng Quan Cẩn Duệ là một chính trị gia xuất sắc, cũng là một người giỏi phỏng đoán nhân tình, lòng người tới cực hạn! Nếu như hắn không nói với mình những lời này mà trực tiếp nói muốn đứng chung chiến tuyến, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nhưng đối phương đã nói đến mức này, không phải vì muội muội, mà là vì muội phu, cũng không khác gì thừa nhận mình là phu quân của Cẩm Nhi, bây giờ nếu không đáp ứng hắn lại trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi.

“Quốc cữu muốn giúp đỡ, đương nhiên trẫm vô cùng cao hứng, phong làm Uy Vũ Đại Tướng quân, người tới, ban thưởng ấn!” Uy Vũ Đại Tướng quân, là võ quan nhị phẩm, trong quân đội có chức vị này đều là người có vô số quân công, ít nhất cũng phải tầm bốn mươi tuổi! Cho dù con của Tề Quốc Công là Vân Dật, hiện nay cũng chỉ là Tướng quân tam phẩm. Mà người này vừa tới, Hoàng thượng liền cho vinh hạnh đặc biệt như thế, khó tránh khỏi làm cho tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

Đám đại thần muốn nói gì đó, nhưng dù sao vua không nói đùa, Hoàng thượng đã nói rồi, bọn hắn tốt nhất là không nên nói gì nữa.

“Đa tạ Hoàng thượng tín nhiệm!” Hắn rất thản nhiên, không quan tâm hơn thua, nụ cười trên mặt không thay đổi, đưa tay nhận lấy ấn giám kia. Trên mặt không có chút đắc ý nào, điều này cũng làm cho không ít người không cam lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Nam Cung Cẩm lại nhíu mày không vui, Duệ ca ca có đại thù với Nam Nhạc, hắn như thế này chỉ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó chịu thôi! Quả thật, có người như hắn tương trợ, tuyệt đối sẽ giống như hổ thêm cánh, nhưng thật sự hắn không cần thiết vì nàng mà hi sinh đến đây! Nàng há to miệng, muốn nói gì đó.

Có vẻ như đối phương đã sớm đoán được, ánh mắt ôn nhã nhìn nàng, mang theo cảm giác trấn an đến lạ kỳ. Cuối cùng, Nam Cung Cẩm ngoan ngoãn ngậm miệng, lựa chọn im lặng không nói gì, cảm xúc cực kỳ phức tạp.



Tam quân tiến lên, đến bình nguyên trống trải, cuồng phong gào thét.

Tóc dài bay lên, hào khí mạnh mẽ! Cũng vào lúc này, từ đằng xa bỗng dâng lên một đám khói báo động! Khói lửa bốc lên, chính là dấu hiệu quân địch đột kích! Mà hiện giờ bọn họ đang cách nơi bị tập kích đó vẫn còn hai ngày lộ trình nữa. Trong vòng hai ngày này, nhất định phải phòng thủ chặt chẽ!!!

Nhìn đám khói kia, trong lòng Nam Cung Cẩm hiện lên sự mong đợi. Khói lửa bốc lên, thiên hạ đại loạn, người có thể đứng trên đỉnh núi cuối cùng là ai?!

Quân đội tiến lên, một bài hát quân hành ca vang lên to rõ ràng, khơi dậy toàn bộ lòng yêu nước của tất cả binh lính tướng sĩ!

“Khói lửa bốc lên, giang sơn vọng về phương Bắc.

Rồng cuốn, ngựa hí, kiếm khí như sương.

Lòng giống như Hoàng Hà mênh mông nước, hai mươi năm, tung hoành ngang dọc, ai có thể chống đỡ.

Hận muốn điên cuồng, giơ cao trường đao, bao nhiêu trung hồn chôn xương vì quê hương.

Tiếc gì trăm lần chết báo đáp quốc gia, nhẫn nhịn chịu đựng, không một câu oán thán, huyết lệ đầy vành mắt!

Móng ngựa đi về hướng Nam, lòng người hướng về phương Bắc. Lòng người hướng về phương Bắc, cỏ xanh vàng, bụi bay lên.

Ta nguyện gìn giữ đất đai bờ cõi, Nam Nhạc ta muốn đường đường chính chính để cho tứ phương - phải đến chúc mừng!”

Ca từ vô cùng ngông cuồng, giai điệu đầy bá khí, khiến cho sự hào hùng thấm vào trong lòng mọi người! Một thân nhiệt huyết sôi trào, trong lòng bọn hắn chỉ còn lại một tín niệm - Nam Nhạc, tất thắng!



Cửa hoàng cung Nam Nhạc, một tên tiểu thái giám môi hồng răng trắng, ai oán nhìn ba quân tướng lĩnh đi xa, không ngừng lau nước mắt: “Hoàng thượng, sao ngài lại không mang cha gia theo hầu hạ chứ! Hu hu hu…”

“Tổng… Tổng quản đại nhân, Hoàng thượng xuất chinh, mang theo ngài làm gì?” Phía sau gã có một tên thái giám nói.

Tiểu Miêu Tử nghe thế liền quay đầu, mắt đỏ trừng lên lườm hắn một cái, tay bắt thành hình hoa lan, tức giận chỉ vào hắn: “Ngươi nói cái gì hả?”

“Không phải, ý nô tài là, có lẽ Hoàng thượng lo lắng an toàn của ngài, cho nên không mang theo ngài đi cùng!” Tên tiểu thái giám trấn an, nói dối không chớp mắt.

Nghe vậy, Tiểu Miêu Tử mới cảm thấy hài lòng một chút, khẽ hừ một tiếng, vung phất trần, lắc lắc eo của mình đi về phía hoàng cung: “Cha gia phải đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, để đến khi Hoàng thượng quay về là có thể nhìn thấy ngay khuôn mặt mê người nhất của Tiểu Miêu Tử ta!”

Tên tiểu thái giám đi theo phía sau gã chỉ cảm thấy cạn lời, ta nói Tổng quản đại nhân à, ngài muốn dọa cho Hoàng thượng không dám trở về sao?