Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 213: Oan oan tương báo, biết đến bao giờ

“Vậy còn Thượng Quan Nhược Tịch và những người khác…”

“Bọn họ đang chờ chúng ta ở ngoài thành.” Hắn thản nhiên lên tiếng như đáp lời nàng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Bởi vì toàn bộ hoàng thành được phòng thủ rất nghiêm ngặt, mà không bao lâu nữa Mộ Dung Thiên Thu sẽ phát hiện ra bọn họ rời đi, nếu như bị phát hiện quá sớm thì đường về sẽ gian nan hơn rất nhiều.

“Nhưng mà…” Nam Cung Cẩm nói, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nàng thật sự không thích bị1người khác gài bẫy, không thích một chút nào cả! Cho nên Mặc Họa… Nàng cảm thấy nếu nàng không giáo huấn cô ta một lần thì ít nhất cũng phải biết vì sao cô ta lại bắt tay với Phượng Ức Tuyết hại nàng.

Đương nhiên hắn hiểu rất rõ tính cách của nàng. Hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: “Đã bắt được Mặc Họa rồi, đang ở ngoài thành chờ nàng xử lý.” Tuy hắn đã dự liệu được nàng có thể thoát thân một cách an toàn, nhưng cũng không vì thế8mà không làm gì. Mặc Họa kia, nếu không bắt được thì với tính tính của nàng, chỉ e đến đêm đi ngủ cũng chẳng ngủ ngon được.

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm mới hài lòng gật đầu, có thù mà không báo thì không phải phụ nữ! “Chúng ta đi ra ngoài bằng mật đạo à?” Bởi vì hoàng thành được phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, muốn đi ra ngoài cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với phương án của nàng.

Đến vùng ngoại ô, xe ngựa2dừng lại ở một ngôi miếu hoang, hai người xuống xe. Sau khi xuống xe, người đánh xe nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Bệ hạ, thuộc hạ lui xuống trước!” Hắn còn phải đi đánh lạc hướng Mộ Dung Thiên Thu nữa.

“Ừm.” Bách Lý Kinh Hồng gật đầu.

Người đánh xe quay đầu xe, không dừng lại, giục ngựa đi.

Trước mặt bọn họ là một ngôi miếu hoang trông rất âm u lạnh lẽo. Nhưng hai người đều không chút sợ hãi, nắm tay nhau, mặt không đổi sắc tiến vào.

Bên trong tòa miếu đổ4nát, có một bức tượng Phật. Trên đó đã giăng đầy mạng nhện, nhưng thần thái bức tượng vẫn rất trang nghiêm, bộc lộ ra cảm giác rất thánh khiết. Mặc dù Nam Cung Cẩm không tin mấy chuyện này nhưng cũng không thể phủ nhận là khi nhìn tượng Phật, nàng chợt có cảm giác rất tĩnh tâm.

Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng cứ nhìn vào tượng Phật thì không nhịn được mà hỏi: “Nàng tin Phật à?”

“Không tin! Mặc dù không tin, nhưng Phật là thứ có thể cảm hóa chúng sinh. Người tin vào Phật thì phần lớn đều là người lương thiện, loại người độc ác như chúng ta thì có tin cũng vô dụng.” Nam Cung Cẩm nói có chút tự giễu. Cả kiếp trước và kiếp này, người chết trong tay nàng nhiều vô số kể, nếu như trên đời này thật sự có Phật, thật sự có Địa Ngục, thì chỉ sợ nàng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ ấy chứ.

“Nàng lên cung trăng, ta sẽ lên theo nàng. Nàng xuống Địa Ngục, ta cũng xuống cùng nàng.” Những ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm chặt tay nàng, khiến nàng cảm nhận được một cảm giác ấm áp chảy đầy trong trái tim giữa mùa đông buốt giá này.

Chỉ hai câu nói ngắn gọn, vẫn là giọng điệu vô cùng lạnh lùng đó, nhưng từng câu từng chữ lại chất chứa quá nhiều tình sâu nghĩa nặng đến không thể diễn tả bằng lời được.

Nam Cung Cẩm cười khẽ một tiếng, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt: “Bách Lý Kinh Hồng, ta đã nói cho chàng biết chưa, gặp được chàng, chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta!”

Có một người, cho dù là trèo lên núi cao tận trời, hay xuống biển vạn tầng sóng vỗ, vẫn có thể nắm chặt tay nhau.

Có một người, cho dù là ở nơi gấm vóc lụa là, hay ở nơi đầy chông gai, vẫn có thể liều mình bầu bạn.

Có một người, cho dù là phá nát trời xanh, hay là bị đày xuống Địa Ngục, vẫn có thể sống chết cùng nhau!

Cuộc đời này có một người như thế, còn mong ước gì nữa?

“Ta cũng thế.” Nàng chậm rãi nói ra ba chữ, khóe môi kia cũng bất giác cong lên.

Trong góc tối, Diệt im lặng nhìn hai người, Hoàng thượng và Hoàng hậu của ta ơi, chúng ta đang phải chạy trối chết cơ mà? Ở thời điểm này, hai người còn có thể thanh thản mà nắm tay, đứng trước mặt Phật Tổ nói mấy lời tình tứ như thế này có vẻ không thích hợp lắm đâu? Nếu như người của Mộ Dung Thiên Thu đuổi tới thì phải làm sao, thật đúng là, Hoàng thượng không vội nhưng ám vệ thì lo lắng lắm rồi!

“Thôi, chúng ta đi thôi. Tiếp tục ở đây nói chuyện, sợ là Phật Tổ cũng muốn trách chúng ta quấy nhiễu chốn thanh tu của ngài ấy đấy!” Nam Cung Cẩm cười nói.

Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng gật đầu, đưa nàng vòng tới con đường phía sau tượng Phật. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn vẽ lên vách tường phía sau tượng Phật vài cái, sau đó dưới mặt đất chậm rãi mở ra một cái hang không lớn không nhỏ.

Nam Cung Cẩm cảm thán: “Ta tưởng là đường ngầm sẽ ở trên thân tượng Phật, hoặc là ở phía sau tượng Phật cơ!” Trong phim truyền hình toàn là như thế.

“Mẫu phi của ta, tin Phật.” Mấy chữ này coi như là hắn giải thích cho nàng về hành động của hắn.

Bởi vì mẫu phi của hắn tin Phật, nên hắn sẽ không động tay động chân ở trên tượng Phật. Nam Cung Cẩm ca ngợi: “Chàng đúng là một người con hiếu thuận!”

Nói xong, không đợi hắn tức giận nàng đã nhảy từ cửa hang xuống. Bên dưới tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, từ cửa hang vang tới tiếng than nhẹ của hắn, hơi có vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên là bị câu nói “người con hiếu thuận” kia của nàng kích thích.

Chỉ thoáng chốc, hắn cũng nhảy từ cửa ám đạo xuống, đi vào sâu trong đường ngầm. Trong bóng tối, Hủy và Diệt cũng theo sau, sau khi nhảy xuống, Diệt nhẹ nhàng gõ mấy cái lên bức tường bùn đất bên cạnh, lối vào đường ngầm khép lại rất nhanh.

Sau đó, Diệt lôi từ trong ngực áo ra một viên dạ minh châu to như nắm đấm, đi phía trước dẫn đường.

Có dạ minh châu chiếu sáng, tất cả đều hiện lên rõ ràng trước mắt. Họ đi thật lâu dọc đường ngầm mới tới được lối ra. Một tảng đá khổng lồ chắn ở lối ra vào, Bách Lý Kinh Hồng hất tay áo lên, một trận gió mạnh màu trắng tuôn ra, dịch hòn đá sang bên cạnh một chút. Hòn đá kia chậm rãi dịch chuyển khỏi vị trí cũ, để lộ ra bầu trời đêm đầy sao.

Sau khi mấy người bọn họ ra khỏi đường ngầm thì trông thấy mấy cỗ xe ngựa. Tiếng dỗ trẻ con ngủ của Thượng Quan Nhược Tịch cũng vọng từ trong xe ra, nghe những tiếng ê a trong đêm tối rất có hiệu quả tĩnh tâm, ngưng thần.

Cùng lúc đó cũng có những tiếng nghẹn ngào vang lên, nàng nhìn sang cách đó không xa thì thầy Mặc Họa đang bị trói gô ở đó, trong miệng còn bị nhét vải. Trông thấy Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, ánh mắt của Mặc Họa như muốn giết người! Trong lòng cô ta cũng rõ ràng rằng hôm nay cô ta bị bắt sợ là lành ít dữ nhiều! Nhất là ánh mắt cô ta nhìn về Bách Lý Kinh Hồng kia đầy vẻ phòng bị, tên đàn ông này thật sự là quá kinh khủng! Lúc đó đi cùng cô ta là mấy nghìn môn đồ Mặc gia, vậy mà cô ta vẫn bị bắt được một cách dễ dàng như thế. Thậm chí hắn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay vài cái, thân thể của cô ta liền bị bay lên không thể khống chế! Sau đó thì bị mấy người áo đen bắt được!

Uổng cho cô ta tự cho là mình có võ công cao cường, không ngờ ở trước mặt hắn căn bản là không đủ nhìn! Hắn đối phó cô ta chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chân bước tới trước mặt cô ta, trước ánh mắt hoảng sợ của cô ta, nàng cúi người kéo miếng vải trong miệng cô ta ra! “Nói, ta có lỗi với ngươi lúc nào, mà ngươi phải hao tốn tâm tư cùng Phượng Ức Tuyết gài bẫy ta!”

Câu này vừa nói ra, Mặc Họa ngay lập tức trở nên đầy hận thù, cô ta cắn răng hét lớn: “Có lỗi lúc nào à? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta như thế sao, ngươi là con gái, lại giả trai cưới ta, còn tát ta một cái! Thật nực cười là Mặc Họa ta còn nghĩ mình đã gặp được người chồng tốt, còn ảo tưởng rằng từ nay sẽ giúp chồng nuôi dạy con. Suốt ngày chỉ nghĩ là chỉ cần ta đối xử với ngươi tốt thì cuối cùng sẽ có một ngày ngươi thấy được điểm tốt của ta, không ngờ rằng người ta yêu bằng cả tấm lòng lại là nữ! Tất cả những gì ta làm, đều chỉ là một trò cười mà thôi! Yến Kinh Hồng, ngươi thấy ta mù quáng vì ngươi như vậy, lúc bị ngươi đánh cũng cố nén giận, có phải trong lòng ngươi vô cùng thỏa mãn không? Có phải sau lưng ta, ngươi thoải mái cười giễu sự ngu xuẩn của ta không?”

Những lời này khiến cho Nam Cung Cẩm có chút choáng váng, hóa ra đây là vì yêu mà sinh hận ư? Thế nhưng thời gian nàng biết Mặc Họa không dài, gặp nhau cũng ít, nàng đối xử với cô ta cũng chẳng có gì tử tế cả, vậy mà Mặc Họa lại lún sâu như thế ư?

Mặc Họa nói xong, ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh trăng trắng muốt rọi xuống đôi mắt đẹp của cô ta, khiến cho đôi mắt lóng lánh ánh sáng, hai hàng nước mắt cũng từ trong mắt chảy ra: “Ngươi cho rằng ta muốn như thế sao? Có ai không biết Mặc Họa ta là một nữ trung hào kiệt, thế nhưng ngươi có biết là khi ngươi nói ngươi là nữ giả nam, thì cả ngày lẫn đêm ta đều đau khổ, khó chịu, cái cảm giác đó như là bị giày vò dưới Địa Ngục! Ta đã nghĩ sẽ quên đi, sẽ bỏ qua, nhưng ta không cách nào có thể quên được chuyện ngươi lừa gạt ta! Chính ngươi, chính ngươi đã hủy hoại ta, hủy đi tình cảm của ta, hủy đi cuộc đời của ta!”

Nếu không phải nhìn thấy cô ta đang khổ sở khóc lóc đến thương tâm như thế này, Nam Cung Cẩm thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to ba tiếng: “Ông đây thật là quyến rũ! Nam nữ đều không thoát!”

Nhưng nhìn cảnh tượng này, nàng vẫn không khỏi có chút áy náy. Dù cho lừa gạt cô ta cũng không phải ý muốn của nàng, nhưng đúng là nàng đã lừa gạt cô ta. Mà còn gây ra cho cô ta thương tổn rất lớn, mặc dù nàng không thể nào cảm động được với tình cảm của Mặc Họa, nhưng nghĩ lại thì nếu có một ngày có người nói với nàng Bách Lý Kinh Hồng là nữ thì chắc chắn nàng cũng sẽ tức giận đến phun máu mà chết mất!

Nghĩ vậy nên nàng rút đao bên hông ra, hít vào một hơi thật dài rồi sao đó nhẹ nhàng chém một cái vào dây thừng trên người cô ta, dây thừng liền đứt đoạn! “Lần trước, chuyện ngươi cùng Phượng Ức Tuyết bắt Quân Tử Mạch, ta không so đo với ngươi. Còn lần này, ngươi lại gài bẫy ta một vố lớn như thế này, chỉ cần sơ ý một chút thôi ta đã mất mạng rồi, cho nên hai chuyện này gộp lại, cùng với chuyện ngươi bị ta vô tâm mà lừa gạt thì có thể xem như là hòa nhau hay không?”

Hòa nhau?! Trên mặt Mặc Họa vẫn còn có nước mắt chưa khô, ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Cẩm, trong mắt cô ta mang theo một chút mệt mỏi và hoang mang, vốn cô ta nghĩ rằng đến tình trạng như bây giờ thì chắc chắn cô gái trước mặt cô ta sẽ không bỏ qua cho cô ta. Nhưng cô ta vừa nghe thấy cái gì? Hòa nhau ư?

“Đừng có nhìn ta như thế, ta cũng không phải cái loại thánh mẫu lấy ân báo oán. Có điều xưa nay ta là người công bằng, không thích nợ ai cái gì, cũng không thích người ta nợ mình cái gì. Dù sao cũng là ta có lỗi với ngươi trước, nên chuyện này xử lý như thế cũng coi như công bằng! Mà cũng tại ta có lòng tham, muốn có được sự ủng hộ của Mặc gia. Tóm lại, hiện giờ ngươi và ta không ai nợ ai, nhưng sau này, ngươi lại ra tay với ta nữa thì cũng đừng trách ta vô tình!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, mặt không hề thay đổi nói ra mấy câu đó.

Còn Mặc Họa thì chưa kịp phản ứng, cô ta thật sự nghĩ mãi không hiểu tại sao đối phương lại tha cho mình, chẳng lẽ đúng thật là “hòa nhau” sao? Nhất là khi nghe đối phương không chút e dè tự trách mình tham lam, trong lòng cô ta cũng không khỏi kinh ngạc vì sự thẳng thắn của Nam Cung Cẩm.

Nam Cung Cẩm cũng lười quan tâm tới chuyện cô ta đang ngây ngẩn cả người, mở miệng nói: “Ta nói cho Mộ Dung Thiên Thu rằng Phượng Ức Tuyết là đồng phạm của ta, nhưng chưa nói với Mộ Dung Thiên Thu về ngươi. Có điều, cũng không loại trừ khả năng Phượng Ức Tuyết sẽ khai ngươi ra, cho nên tốt nhất là ngươi nhanh chóng rời khỏi Tây Võ đi. Chuyện nên hỏi ta đã hỏi, nên nói, nên nhắc nhở, ta cũng đều đã nói, về sau chúng ta có gặp lại thì ta hi vọng ngươi xem như cả đời ngươi đều chưa từng gặp ta và cũng chưa bị ai lừa gạt bao giờ.”

“Ngươi chưa khai ra ta cho Mộ Dung Thiên Thu biết?” Mặc Họa thực sự cảm thấy đầu óc của cô ta có chút không đủ dùng, theo lý thuyết thì lẽ ra đối phương phải rất hận cô ta mới đúng, đối phương đã quyết định thừa nhận “tội ác”, khai ra Phượng Ức Tuyết, thì sao lại buông tha cô ta được?

Nam Cung Cẩm cười lạnh: “Ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, ta không khai ra ngươi cho hắn biết, không phải vì không nỡ để ngươi bị xử lý, chỉ là do không hiểu tại sao ngươi lại ra tay với ta, cho nên mới muốn tự mình hỏi ngươi một chút. Nếu như không phải vì đáp án của ngươi khiến ta áy náy một chút thì ta đã không giữ lại mạng của ngươi. Thôi, chúng ta phải đi rồi, ta không muốn có người biết hành tung và phương hướng của chúng ta, ta nghĩ là ngươi đã rõ ràng ý của ta rồi chứ!”

Nếu như cô ta không thể đáp ứng chút yêu cầu bé nhỏ này, thì nàng phải cân nhắc lại một lần nữa là có nên giữ lại tính mạng cô ta hay không.

Nghe nàng nói xong, Mặc Họa bất chợt có cảm giác không nói nên lời. Mỗi một chữ, mỗi một câu cô gái đứng trước mặt cô ta nói đây đều không mang theo chút nào giả dối nào, đều tỏ rõ cho cô ta thấy tính tình thật của mình… Cô ta là một nữ hiệp tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, lại vì chuyện buồn cười này mà làm ra hành động như thế! Cô ta không khỏi tự hỏi trong lòng rằng, Mặc Họa, chuyện này là ngươi làm sao? Đây là ngươi sao?

Trông thấy biểu hiện của Mặc Họa có vẻ như đã hối hận, Nam Cung Cẩm biết đối phương sẽ không bán đứng hành tung của bọn họ, đồng thời cũng cảm giác được bản thân nàng cũng không uổng phí khi quyết định thông cảm cho cô ta, nếu như cô ta đã hối hận, vậy có thể nghĩ là nàng đã cứu rỗi một người cũng được chứ? Cũng coi như, không làm Lăng Viễn Sơn, người đàn ông như ánh trăng sáng đó phải thất vọng.

Vén rèm xe lên, nàng và Bách Lý Kinh Hồng cùng nhau lên xe ngựa, sau đó buông rèm xuống, nói với Diệt: “Đi thôi!”

Nghe thấy thế, Diệt lập tức đánh xe đi về hướng Nam Nhạc, mà Mặc Họa nhìn thấy bọn họ rời đi, kìm lòng không được mà nói “Chờ một chút”, nhưng tiếng vó ngựa và bánh xe khiến cho bọn họ không nghe thấy mà dừng lại.

Mãi cho đến khi trước mắt cô ta không còn hình bóng hai cỗ xe ngựa nữa, Mặc Họa vẫn còn đang ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, nghe bên tai tiếng gió lạnh gào thét, nhìn trước mắt tuyết bay trắng xóa, cuối cùng cô ta cười cười tự giễu. Quay người bước lảo đảo về hướng Mặc gia.

Yến Kinh Hồng, ngươi nói ta và ngươi không ai nợ ai, nhưng đã đến nước này thì là Mặc Họa ta nợ ngươi! Nợ ngươi vì ngươi tha cho ta cái mạng này, cũng nợ ngươi chuyện ngươi không khai ra ta cho Mộ Dung Thiên Thu biết, nếu không thì hiện tại điều ta phải đối mặt đó là khả năng toàn bộ Mặc gia đều bị hủy diệt!

Yến Kinh Hồng, Mặc Họa ta cả đời này chưa bội phục bất cứ kẻ nào. Cho dù là thầy của ta, cha của ta, ta cũng chưa từng kính nể. Thế nhưng bây giờ, ta kính nể ngươi từ tận đáy lòng. Kính nể vì ngươi thông minh tài trí, kính nể ngươi vì tính tình chân thật, kính nể ngươi vì có sự độ lượng và khí phách mà đàn ông cũng không có!

Dạng người như nàng, cho dù là rơi xuống vị trí của mình, cũng sẽ không tự bóp méo bản thân mà đi trả thù người khác. Nàng sẽ chỉ thoải mái mà cười một tiếng, sau đó để cho mình được sống tốt hơn! Yến Kinh Hồng, cuộc sống của nàng tựa như là không có bóng ma, toàn bộ đều là ánh nắng.

Yến Kinh Hồng, ta nợ ngươi ân tình này, Mặc Họa ta sớm muộn cũng sẽ trả! Ta đã nói cho ngươi biết là thật ra ta cũng là một người không thích người khác nợ ta, cũng không thích nợ người khác chưa?



“Có giận chuyện ta thả Mặc Họa làm chàng tốn công vô ích không?” Nam Cung Cẩm biết tính tình của tên này, trước giờ không thích nàng buông tha cho những người muốn gây bất lợi cho nàng.

Nàng vừa nói câu này xong, ánh mắt như ánh trăng say lòng người của hắn quay sang nhìn nàng, lộ ra vẻ ma mị, ngón tay thon dài như ngọc của hắn luồn vào trong vạt áo của nàng: “Tức giận sao, nàng biết làm thế nào để ta không tức giận mà?”

Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện. Đúng là đã nhịn rất lâu, nhất là đối với người mới được ăn mặn mà nói.

Nam Cung Cẩm xoay người, liếc mắt một cái rồi nói: “Trong đầu chàng không có cái gì ngoài chuyện này à?”

“Có, có con.” Hắn nói xong, lập tức hôn lên môi của nàng.

Câu “Mẹ nó, hai cái này khác nhau sao?” của Nam Cung Cẩm bị nuốt lại vào trong cổ họng, không nói ra được, vì miệng nàng đã bị bao phủ bởi nụ hôn của hắn.

Đáng thương nhất chính là đám người Diệt đang đảm nhiệm vai trò đánh xe bên ngoài xe ngựa! Là một người đàn ông còn trinh, nghe bên trong truyền tới những tiếng động này làm cho mặt hắn đỏ đến tận mang tai! Thật là, Hoàng thượng, Hoàng hậu à, hai người có thể để ý đến cảm xúc của người khác một chút hay không! Đặc biệt phải cân nhắc một chút tới tâm lý của một người đàn ông còn trinh chứ!