Đợi tới nửa đêm, chuyện Nam Cung Cẩm lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra Thượng Quan Cẩn Duệ quả nhiên là phát sốt, mặc dù lúc nàng xử lý miệng vết thương đã cực kì chăm chú, đề phòng lây nhiễm và cũng đã đề phòng đến mười phần cẩn thận rồi nhưng vẫn là phát sốt.
Toàn bộ người trong phủ lại một phen bận rộn, từng cái khăn lạnh thay phiên đặt lên đầu Thượng Quan Cẩn Duệ, Nam Cung Cẩm tức giận đến mắng to vì cái gì mà cổ1đại không có thuốc hạ sốt! Cuối cùng Bách Lý Kinh Hồng nghĩ đến một biện pháp, chính là mùa đông, bốn phía đều là tràn ngập băng tuyết, thế là liền để cho người ta nhặt khối băng trong đống tuyết rồi dùng vải bọc lại, rồi đặt lên trên trán hắn, cách hạ sốt này hiệu quả hơn so với khăn vải ướt nhiều lắm.
Cũng không lâu sau, mặt hắn cũng bớt đỏ đi một nửa, mấy hạ nhân tới cởi bớt quần áo trên người hắn, tránh chạm vào vết8thương, định dùng băng hạ nhiệt độ toàn thân, Nam Cung Cẩm cũng tự giác quay mặt đi tránh.
Bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng hạ được nhiệt độ của hắn xuống.
Trời đã tờ mờ sáng, Thượng Quan Cẩn Duệ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nam Cung Cẩm cũng đã dò mạch hắn, đã không có gì đáng ngại, xem chừng là nghỉ ngơi một hồi sẽ tỉnh.
Vào lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Nam Cung Cẩm cùng Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, cuối2cùng là Nam Cung Cẩm nói: “Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, xuất hiện trước mặt bọn hắn là Mộc Nguyệt Kỳ sắc mặt tiều tụy không kém Thượng Quan Cẩn Duệ, có thể trông thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt nàng, nhìn dáng vẻ dường như là do hạ nhân truyền tin tức trở về, nói Thượng Quan Cẩn Duệ bị bệnh, thế là xoắn xuýt suốt cả đêm suy nghĩ xem có nên đến hay không, cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí, nên nàng mới xuất hiện ở4nơi này.
Mộc Nguyệt Kỳ hôm nay không còn vẻ thoải mái tự nhiên như bình thường nữa, hôm nay nàng trông thấy Nam Cung Cẩm có chút mất tự nhiên, luôn cảm giác mình là một cô nương, mà lại quá chủ động như thế thật không hay chút nào! Nàng cũng có phần lo lắng Nam Cung Cẩm sẽ giễu cợt hoặc xem thường nàng, ai ngờ đối phương vừa thấy nàng một cái liền lập tức như là gặp được thân nhân thất lạc nhiều năm, vô cùng hưng phấn bước tới cầm tay của nàng: “Cuối cùng tỷ cũng đến! Đến là quá tốt rồi, ta nói tỷ nghe này, đối xử với đàn ông ấy phải kiên trì bất khuất không chịu thay đổi, quấn chặt lấy hắn cùng với không sợ xấu hổ mới là yếu tố quyết định thành công! Cho nên vì hạnh phúc của mình, mặt mũi, danh tiết gì gì đó vứt hết cả đi, như thế mới có thể cuỗm người đàn ông mình thích về nhà được, biết chưa? !”
Nói xong, nàng lại nhịn không được mà lấy công tích vĩ đại của mình năm đó làm ví dụ để dạy dỗ. Chỉ vào Bách Lý Kinh Hồng đang đứng cách đó không xa nói: “Tỷ có biết lúc trước tên kia tên kia khiến ta khó khăn như thế nào không? Động một chút lại "Cô nương, mời về đi", nếu không nữa thì chính là ta cứ nói chuyện một mình với hắn như dở hơi, còn hắn thì không thèm đáp lại một câu nào! Cuối cùng là ta phải quấn chặt lấy hắn, đó, còn không phải là phải chịu ngoan ngoãn sao, tỷ nhìn xem, nhìn xem...”
Điều này khiến cho mặt Bách Lý Kinh Hồng xạm cả lại, rất có cảm giác kích động muốn đóng sập cửa lại mà đi.
Mộc Nguyệt Kỳ cảm thấy hơi lúng túng nhưng đồng thời lại cảm thấy nhiều hơn là tìm được vô tận dũng khí, nguyên bản đáy lòng còn có chút chột dạ, dưới sự cổ vũ của Nam Cung Cẩm, trái tim trống không của nàng như được tiếp thêm sức mạnh! Hít vào một hơi thật sâu, nàng gật nhẹ đầu tỏ vẻ tán thành.
Cuối cùng, một bàn tay Nam Cung Cẩm đập lên đầu vai Mộc Nguyệt Kỳ, dùng một loại giọng điệu gửi gắm nói: “Vậy hạnh phúc của đại ca ta, giao cả cho tỷ đó!”
Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn các nàng, cuối cùng ở trong tim mình cho ra một cái kết luận, thế giới của phụ nữ và các cuộc đối thoại của phụ nữ ấy, hắn thực sự không lý giải được.
Đang lúc nói chuyện, người trên giường hơi chật vật mở mắt ra, lúc đầu, trong mắt còn có chút mệt mỏi, mà cảm giác đau ở trên cánh tay truyền đến rõ ràng, khiến thần trí của hắn khôi phục tỉnh táo! Nghiêng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt tuy là tái nhợt, nhưng cười rất ôn nhã, nhìn vẫn cực kì thư thái: “Để mọi người phải lo lắng rồi!”
“Cút đi! Dám lừa gạt ông đây là pháp sư giải quyết được vấn đề, nếu không phải ông đây thông minh, cánh tay của huynh đã bị phế mất rồi! Huynh lại còn có mặt mũi mà cười với ông đây như thế à!” Nam Cung Cẩm mắng lấy mắng để, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Nghe trận mắng này, đôi lông mày anh tuấn của Thượng Quan Cẩn Duệ cau lại, có vẻ rất không vui nói: “Là con gái, không nên luôn luôn nói lời thô tục như vậy!” Hắn nói với vẻ của một huynh trưởng, nói xong chính hắn cũng nhịn không được mà phải cúi xuống bật cười, kết quả bị sặc nước miếng chính mình!
Cũng không biết là do Mộc Nguyệt Kỳ không kiểm soát nổi chân của mình, hay là bị ảnh hưởng bởi lúc trước Nam Cung Cẩm cổ vũ, nàng liền xông tới chỗ Thượng Quan Cẩn Duệ như một làn gió, vỗ nhẹ mấy lần vào lưng hắn cho đỡ sặc, nàng vỗ xong thì cả hai người đều ngây ngẩn cả người! Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Cẩn Duệ thấy Mộc Nguyệt Kỳ chủ động đến thế này, mà Mộc Nguyệt Kỳ cũng thoáng kinh ngạc vì hành vi chủ động quá của mình.
Nam Cung Cẩm thì lại mở miệng phá vỡ cục diện lúng túng bế tắc này: “Ha ha ha... Cười ta à, huynh cười ta, huynh lên mặt dạy đời ta, rồi tự huynh bị sặc sao? Đáng đời!”
“Nha đầu không có lương tâm!” Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không nhịn được mà mắng một câu, kỳ thật càng ở chung, hắn càng cảm thấy Cẩm Cẩm càng lúc càng giống như là muội muội của hắn. Nhất là khi phát hiện ra cứ thi thoảng hắn lại thích lên mặt dạy bảo nàng đôi câu, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt!
Nam Cung Cẩm cũng không yếu thế: “Ta không có lương tâm đấy! Cho nên về sau, đừng có vì loại người vô lương tâm như ta mà làm mấy cái loại chuyện quên mình vì người khác rất ngu xuẩn này nữa, bởi vì nó không đáng giá đâu!”
“Khục khục...” Lời nói này khiến cho Thượng Quan Cẩn Duệ bị sặc, chỉ mắng một câu “Nha đầu ngốc!” Sau đó thì không nói gì nữa, tỏ ra là mình hơi mệt một chút.
“Ta khờ cũng là bởi vì có đại ca ngốc như huynh, do huynh làm hư ta đó! Thôi, huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, vết thương của huynh đã không có gì đáng ngại nữa rồi, nhưng cánh tay này cần một ít thời gian để lành lại. Có lẽ ta sẽ đi trong hai ngày nữa, chúng ta đi nhưng quả thật là có lo lắng một chút vì Mộ Dung Thiên Thu sẽ chú ý tới huynh nhiều hơn!” Giọng điệu Nam Cung Cẩm trầm xuống, trong lòng có chút oán trách tên Thượng Quan Cẩn Duệ này làm việc mà không cùng nàng thương lượng một chút, tự dưng lại để bị thương vào lúc này.
“Khụ khụ... Muội, khụ... Muội cứ đi đi, khả năng đấy, ta vẫn phải có!” Không có chút khả năng đấy thì hắn thật có lỗi danh hiệu thiên hạ đệ nhất Duệ Tướng của mình.
“Vậy thì tốt, mấy ngày nữa chúng ta đi trước, Mộc cô nương sẽ ở lại thay ta chăm sóc huynh! Đồng thời, ta cũng giao an toàn của Mộc cô nương cho huynh đấy!” Nàng nói xong cũng không đợi đối phương đáp lời, liền ngáp một cái rồi bước chân chữ bát mà đi.
Bách Lý Kinh Hồng cũng đi theo.
Để lại hai người lúng túng ở trong phòng…
…
Ở phủ Thừa tướng, Hiên Viên Dĩ Mạch đang trợn mắt chờ hai người bọn họ. Thực ra có mấy câu để mai nói cũng được nhưng hôm nay nàng không thể nhịn được nữa, cho nên đã ở đây chờ suốt cả đêm!
Trông thấy Nam Cung Cẩm ở xa xa, nàng lập tức bước tới rồi hưng phấn nói: “Chủ nhân, chuyện này cô không biết đâu, lúc mà Linh Nhi nghĩ lọ thuốc cô đưa thật sự là thuốc phá thai thì vẻ mặt của cô ấy, ôi thôi, không cần nói nhiều đến tuyệt vọng hay đau lòng nữa! Đơn giản là nhìn đã thấy đau lòng xót ruột rồi, người nào trông thấy cũng phải rơi lệ hết!” Lời nói của Hiên Viên Dĩ Mạch không tự chủ được mà toát ra vẻ đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Nam Cung Cẩm lườm cô một cái, hừ lạnh một tiếng: “Đúng thế, ai bảo nha đầu thối kia đi tìm đàn ông lại còn dám gạt ta, không dạy dỗ một trận thì không phải là tác phong của ta!” Lời này của nàng đầy thâm ý.
Thế nên, liên tưởng tới chuyện hư hỏng của bản thân mình, Hiên Viên Dĩ Mạch cũng có chút lo lắng, một ngày nào đó chủ nhân biết chuyện hư hỏng của mình thì có phải sẽ bị một lần dạy dỗ mạnh mẽ hay không? Nếu bây giờ mà thật thà thì liệu có được khoan hồng hay không? Nghĩ thế nên cô nói rất nhanh: “Chủ nhân, thật ra ta cũng có chuyện muốn bẩm báo!”
“Ừm? Em cũng hư hỏng?” Nam Cung Cẩm có vẻ như cười mà không phải cười nhìn cô ấy.
Hiên Viên Dĩ Mạch sửng sốt một chút, có tật giật mình hỏi lại: “Làm sao mà cô biết?”
“Trúc Diệp Thanh kia rất mất hồn có phải không?” Nam Cung Cẩm cười rất bỉ ổi!
Thế là mặt Hiên Viên Dĩ Mạch lập tức tái nhợt! Hóa ra là chủ nhân đã biết từ lâu, hơn nữa còn đã dạy dỗ cô một phen, tuy mục đích cuối cùng là để thúc đẩy chuyện tình cảm của họ nhưng con rắn độc kia cũng dọa cô sợ hết hồn, tay cũng bị sưng rất lâu. Mà Linh Nhi lần này cũng thế, rõ ràng là thuốc giả chết nhưng nhất định cứ phải nói là thuốc làm sẩy thai để hù dọa cô ấy!
“Chủ nhân, cô quá đen tối!” Cô thật sự không nhịn được nữa mà nói ra câu này, còn Nam Cung Cẩm gần đây đã nghe thấy câu này rất nhiều lần rồi nên cũng không để trong lòng mà lại còn dương dương tự đắc, đen tối à, chờ nàng đen tối tới cực điểm thì tên Bách Lý Kinh Hồng này sẽ không làm gì được nàng nữa!
Nghĩ đến chuyện này nàng liền ngáp một cái, có chút mệt mỏi hỏi: “Đúng rồi, Lãnh Vũ Tàn kia hiện tại như thế nào?”
“Phốc… Lãnh Vũ Tàn nghe tin tức này thì kích thích vô cùng, nghe nói cha hắn tự mình ngăn cản hắn cũng không được, hắn đã lao ra khỏi phủ, chạy tới ôm Linh Nhi vào lòng, chậc chậc… Sự bi thương kia, đừng nhắc tới nữa mà đau lòng!” Đáng thương cho cô đã biết trước chuyện nhưng vẫn phải ở một bên cầm khăn để lau nước mắt do bật cười, giả vờ như là đang khóc.
“Ừm hừ!” Nam Cung Cẩm rất hài lòng hừ một tiếng, tên nhóc Lãnh Vũ Tàn này dãm làm Linh Nhi to bụng, người nhà giam lỏng hắn, hắn liền chấp nhận bị quản chế sao! Không cho hắn biết lợi hại không được mà? Nghĩ thế nàng lại có chút nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cảm thán một câu: “Con người luôn luôn là lúc mất đi rồi mới thấy tiếc nuối, mới hiểu được sự quý giá! Thằng nhóc Lãnh Vũ Tàn đáng thương này, xem ra lát nữa vào triều mà gặp hắn thì chắc là mắt hắn đã sưng lên vì khóc rồi!”
Ha ha ha… Thật sự là quá thú vị! Vốn nàng đang giả bệnh tình nguy kịch, không cần phải vào triều, nhưng hôm nay đã có thể đi thăm Thượng Quan Cẩn Duệ thì cũng không nên giả bệnh mà không vào triều nữa.
Hiên Viên Dĩ Mạch lau mồ hôi trán rồi nói: “Chủ nhân, suýt nữa là cô không thể gặp được hắn rồi, vì hắn quá đau lòng nên định mổ bụng tự sát, may là ta đã kịp thời ngăn cản, nhưng vẫn bị chậm một bước, để hắn kịp đâm bản thân mình, giờ thì đã ngất xỉu, bị lão Hầu gia ép đưa về Hầu phủ rồi!”
Tưởng như lời nói này khiến cho Nam Cung Cẩm đồng tình một chút nhưng không ngờ nàng còn trở nên đắc ý hơn! “Hắn cứ phải muốn bệnh, muốn chết, không muốn sống nữa mới tốt, như thế thì gả Linh Nhi cho hắn mới dễ dàng chứ!”
Nàng nói lời này ra, Bách Lý Kinh Hồng hiểu ngay nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch thì cảm thấy như lọt vào trong sương mù: “Chủ nhân, cuối cùng thì cô đang có ý đồ gì?”
Nam Cung Cẩm rất chăm chú nhìn nàng, một giây, hai giây, ba giây, sau đó phun ra ba chữ rất vô sỉ: “Em đoán đi!” Dứt lời thì cười lớn rồi rời đi!
Để lại Hiên Viên Dĩ Mạch đứng tại chỗ tức giận giậm chân, chủ nhân thật sự là càng ngày càng đen tối! Nàng phát hiện ra, hai người chủ nhân và bệ hạ sau này ở cùng một chỗ, người này học theo người kia sẽ càng trở nên lòng dạ hiểm độc; người kia lại học theo người người này trở nên có thù tất báo. Cô không khỏi có chút phạm thượng mà nghĩ như thế ở trong lòng, nếu như hai người này học hỏi lẫn nhau thật lâu thì sau này chính là vô địch thiên hạ!
Nam Cung Cẩm đi vài bước, bỗng nhiên nói: “Lập tức truyền tin tức ra ngoài, nói là bệnh tiểu công tử ngày càng nặng, chỉ còn thoi thóp mà thôi, Thừa tướng đại nhân chăm sóc huynh trưởng xong, còn phải chăm sóc con trai, nên bệnh tình Thừa tướng càng nặng hơn, tính mạng chỉ còn một hơi! Cho nên hôm nay chắc chắn không thể vào triều, ôiiii! Bệnh tình bản quan thật sự là quá nghiêm trọng mà!”
Nàng sắp chết, còn vào triều cái gì! Nói xong thì ngáp một cái rồi đi tới phòng mình ở bên trong, chỉ còn lại Hiên Viên Dĩ Mạch đứng tại chỗ, một lần nữa cảm thán trong lòng: “Thật là quá đen tối!”
…
Nam Cung Cẩm ngủ một giấc đến trưa thì bị hạ nhân đánh thức, nói cái gì mà Đạm Đài Minh Nguyệt tới trả tiền! Bởi vì vương hậu tương lai của Mạc Bắc là Hách Liên Đình Vũ nợ Thừa tướng ba trăm lạng vàng, Nam Cung Cẩm nói hắn để lại vàng rồi đi nhưng hạ nhân lại nói Mạc Bắc Vương có chuyện muốn nói với Thừa tướng, muốn mời nàng đi ra ngoài một chuyến.
Thế nên, nể mặt ba trăm lạng vàng, Nam Cung Cẩm hùng hổ bò dậy. Vừa ra khỏi cửa, đi tới phòng khách thì thấy ngay Mạc Bắc Vương bệ hạ đang vô cùng nhàn nhã, trên mặt hắn vẫn đeo một cái mặt nạ hình mặt quỷ nhìn rất âm trầm, kinh khủng và thần bí. Vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm hắn liền cười nói: “Đã quấy rầy Thừa tướng đại nhân rồi!”
“Nếu ngươi biết là đang quấy rầy ta thì có điều gì muốn nói nên nói ra nhanh lên!” Đừng trách sao thái độ nàng lại không tốt như thế, đối với người uy hiếp mình, nàng thật sự rất khó có được thái độ tốt.
Nàng không cho hắn nửa điểm thể diện tự nhiên cũng khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt chẹn họng một chút, nên cũng không quanh co, nhẹ nhàng gật đầu với người đứng sau hắn, hạ nhân phía sau hắn liền giao xấp ngân phiếu cho Nam Cung Cẩm, nhưng khi Nam Cung Cẩm cầm xấp ngân phiếu kia thì sửng sốt một chút, con bé có hình dáng giống như đúc Yêu Vật kia chỉ thiếu nàng ba trăm lạng vàng nhưng xấp tiền này chắc chắn không chỉ là ba trăm lạng!
Sau khi đếm, nàng biết là chỗ này thừa ra một nghìn lạng, Nam Cung Cẩm để ngân phiếu ở một bên trên bàn trà, mở miệng hỏi hắn: “Các hạ như thế này có ý gì?” Làm Thừa tướng đã lâu, người đưa tiền cho nàng tất nhiên không ít, nhưng nàng cũng biết rõ là tiền nào có thể lấy còn và tiền nào thì không, cũng bởi vì nàng làm việc đúng mực, thỏa đáng nên Mộ Dung Thiên Thu đều chỉ là mắt nhắm mắt mở, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt đưa cho nàng tiền này để làm gì?
“Trẫm chỉ hy vọng có thể thuận buồm xuôi gió mang theo một số thứ trở về!” Mặc dù đến tận bây giờ hắn cũng không rõ vì cái gì mà sư phụ hắn để cho hắn đến đây đưa tiền cho Thừa tướng, việc đưa tiền cho Yến Kinh Hồng và việc hắn bình yên về nước thì có quan hệ gì với nhau, nhưng hắn lại cảm thấy sư phụ hắn sẽ không sai, cho nên mới tới đây.
Nhưng Nam Cung Cẩm đã rất nhanh khiến hắn hiểu được hai chuyện này quan hệ với nhau như thế nào!
Nam Cung Cẩm nghe hắn nói xong, có vẻ như đã yên tâm, đắc ý đem ngân phiếu kia nhét vào trong ngực áo rồi nói: “Mạc Bắc Vương quả nhiên thông minh, biết bản quan có dự định theo dõi ngươi, đề phòng việc ngươi lén trốn đi mà bản quan không biết. Chờ ngươi trốn đi tới An Huy thì sẽ đề nghị Hoàng thượng phái người lục soát một phen, xem xem có bản đồ hay không!”
“…” Đạm Đài Minh Nguyệt im lặng! Hóa ra cô nàng này định tính kế hắn, chẳng trách… Nếu hắn không đến đưa số tiền này, chẳng phải là bị cô nàng vô sỉ, hèn hạ này hãm hại chết hay sao?
“Nhưng Mạc Bắc Vương cũng không nên trách cứ bản quan, bản quan từ trước đến này đều không thích bị uy hiếp, nếu có thù mà không báo thì bản quan sẽ phiền muộn không ngủ được cho nên mới định đối phó ngươi một chút, đây là điều có thể hiểu được, hẳn ngươi cũng có thể lý giải và tha thứ cho bản quan!” Nam Cung Cẩm rất chăm chú giải thích cho bản thân nàng.
Dưới mặt nạ, khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt co giật mấy lần, hắn nói: “Chẳng lẽ Yến Thừa tướng không lo lắng sau khi ta bị bắt sẽ khai ra ngươi?”
“Bản quan hiểu rõ thực lực của Mạc Bắc Vương, lấy năng lực của ngài, nhiều nhất là bỏ lại bản đồ không đem đi nữa thì chuyện chạy về là không có vấn đề gì! Ngài phải chạy trốn bảo vệ tính mạng như thế thì thời gian đâu mà khai ra bản quan?” Nam Cung Cẩm giải thích. Thực ra nàng còn một câu chưa nói ra, đấy là nếu như không may mà ngươi lọt lướt thì cũng không sao, dù sao thì lúc ngươi đi, chắc là ta cũng đi.
Đạm Đài Minh Nguyệt không nhịn được mà co giật bộ mặt mấy lần, hắn nói với vẻ quái gở: “Trẫm có cần phải cảm tạ Yến Thừa tướng đã đề cao trẫm như vậy không?! Chỉ có điều là Yến Thừa tướng đề cao trẫm như thế, biết trẫm vẫn có thể sống sót rời khỏi Tây Võ thì cần gì phải vẽ ra nhiều chuyện như vậy?”
Sau khi hắn nói ra lời này, tâm trạng Nam Cung Cẩm rất tốt, bắt chéo chân lên nói: “Đầu tiên, ngươi phải biết rằng, đi về và chạy về là hai trạng thái và tâm trạng hoàn toàn khác nhau, có thể khiến cho cừu nhân của mình uất ức cộng thêm tâm tình không tốt, như thế chẳng phải bản quan sẽ rất vui sao. Tiếp theo, An Huy tập hợp binh lực mạnh nhất, cũng là nơi Tây Võ phòng thủ nghiêm mật nhất, nếu như cừu nhân của bản quan bất hạnh bị thiên quân vạn mã bắn giết, chẳng phải bản quan sẽ vô cùng cao hứng sao. Cuối cùng là khiến cho mọi người hiểu rõ ràng là nếu như đối nghịch với bản quan, còn có ý đồ uy hiếp bản quan thì sẽ không có kết quả tốt!”
“…” Hắn hoàn toàn không biết nói gì nữa! Quả nhiên là nhỏ nhen thì không phải là quân tử bởi vì tiểu nhân hèn hạ trước mặt hắn là một nữ nhân, không phải là quân tử! Nàng biểu hiện sự hẹp hòi và có thù tất báo của nàng cho hắn thấy một cách rất rõ ràng, còn nói những lời này với giọng rất đắc ý càng khiến cho người nghe chói tai mười phần!
Im lặng một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng có thể nói được: “Khó trách tại sao người Trung Nguyên các ngươi lại nói ‘Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân’, ‘Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó dạy’, hôm nay trẫm đã hiểu rồi!”
“Chuyện này cũng nhắc cho Mạc Bắc Vương là về sau không nên xem thường nữ nhân, càng không nên tùy ý đắc tội nữ nhân, nếu không thì có ngày lại đá trúng thiết bản đấy!” Nam Cung Cẩm thu tiền của người ta nên rất đắc ý và tốt bụng làm thầy giáo dạy học.
Đạm Đài Minh Nguyệt ỏ trong lòng tự bổ sung thêm cho nàng một câu, đó là không nên đắc tội với nữ nhân như nàng? Nhưng thật ra hiện tại hắn đang tự hỏi trong lòng mình là người trước mặt hắn thật sự là một nữ nhân sao? Bọn hắn ở Mạc Bắc từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào ngồi bắt chéo chân cả! Nhưng ngay lập tức hắn nhớ ra lúc trước tại Dương Châu… Ân, lúc mà nàng cầm quả táo đi ra, mặc dù là nhìn qua thì ngực có vẻ bình thường nhưng hắn chắc chắn nàng là nữ nhân!
Nếu hắn nói ra câu này, Nam Cung Cẩm nhất định sẽ bóp cổ hắn mà mắng to, ngực bà mày lúc đấy đang quấn vải!
“Trẫm chân thành đưa đến, Thừa tướng đại nhân cũng đã nhận, như vậy…” Thực ra trong lòng hắn đang muốn nhỏ máu, vốn hắn muốn vì chuyện bồi thường xe ngựa mà lừa tiền Thừa tướng một phen, nhưng vì hắn có việc muốn nhờ người, mà cũng sợ nói ra lại bị tiểu nhân này ghi hận, khiến cho việc hắn rời khỏi Tây Võ không được an toàn nên đành phải mạnh mẽ nghẹn lại.
Nam Cung Cẩm gật đầu cười nói: “Mạc Bắc Vương yên tâm đi, nếu như đã nhận đồ của ngươi, bản quan đương nhiên sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng nhiều lời, nếu như có người khác nhiều lời, bản quan cũng sẽ vì ngươi mà cản lại, miễn cho đến lúc đó Mạc Bắc Vương lại xem bản quan là nuốt lời, còn hãm hại ngươi!”
Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu, chịu đựng cảm giác tức giận đến hộc máu mà nói cảm ơn: “Như thế, liền cảm tạ Yến Thừa tướng!” Tại Ngọc Môn quan bị tiểu nhân chọc giận đến hộc máu, đến Tây Võ còn phải đưa tiền tới tận cửa nhà người ta, cuối cùng thì cuộc đời này đang như thế nào! Hắn rõ ràng là muốn tìm nàng báo thù cơ mà?
“Ngươi và ta đều làm theo nhu cầu, không việc gì phải cảm ơn cả, Mạc Bắc Vương, ngài yên tâm đi đi, bản quan sẽ vì ngươi mà giải quyết tốt hậu quả!” Nam Cung Cẩm cười nói.
Đạm Đài Minh Nguyệt lại bị nàng chẹn họng! An tâm đi? Hắn chỉ là về Mạc Bắc mà thôi, có phải là đi chết đâu chứ? “Đã như vậy thì trẫm đi về trước. Còn Thừa tướng đại nhân sau này dùng từ cần phải thỏa đáng hơn một chút mới được!”
“Dùng từ thỏa đáng? Mạc Bắc Vương, ngươi đang dạy bảo bản quan đấy à?” Âm thanh Nam Cung Cẩm bỗng trở nên lạnh lẽo!
Thấy thế, Đạm Đài Minh Nguyệt lại nghĩ rất nhanh tới chuyện đối phương là người có thù tất báo! Nên cười lớn một tiếng nói: “Trẫm không có ý như thế, chỉ là đùa một chút thôi!” Tiếng cười rất êm tai, lời nói cũng ôn hòa, nhưng trong lòng thì tức đến hộc máu! Hắn đường đường là quân vương một nước thế mà phải nhường nhịn Yến Kinh Hồng đủ kiểu! Chờ hắn ra khỏi Tây Võ Quốc mà gặp lại tên khốn nạn này thì khồn thể không báo mối thù hôm nay!
Thiên hạ này cũng không chỉ có mình nữ nhân biết ghi hận!
“Vậy là tốt rồi, Mạc Bắc Vương ăn trưa chưa?” Ý Nam Cung Cẩm là: ta muốn ăn trưa, ngươi đi nhanh một chút đi!
“Ta chưa ăn!” Đạm Đài Minh Nguyệt rất thật thà trả lời, người Mạc Bắc vốn rất hào sảng, không ăn liền nói không ăn, cũng không quanh co lắt léo.
Nam Cung Cẩm không tưởng tượng được mà nhìn hắn: “Mạc Bắc Vương, chẳng lẽ ngươi không biết rằng hỏi ngươi ăn cơm chưa chỉ là một lời khách sáo thôi, mà người lễ phép đều sẽ trả lời là đã ăn rồi à?”
Thế là Đạm Đài Minh Nguyệt hiểu ra mình đã không tinh ý, một lần nữa phải chịu đựng sự tức giận muốn hộc máu mà nói: “Đa tạ Thừa tướng nhắc nhở, trẫm đã ăn rồi! Trẫm đi về trước!”
“Vậy bản quan không giữ ngài lại nữa, mời Mạc Bắc Vương đi!” Nam Cung Cẩm thuận lời nói tiếp.
Đạm Đài Minh Nguyệt im lặng nhìn nàng, ở trong lòng nghĩ, ngươi giữ ta ở lại bao giờ, ngươi chỉ còn thiếu nước cầm chổi đuổi ta đi thôi! Hắn đứng dậy, đi ra phía cửa, còn Nam Cung Cẩm rất nể mặt hắn tiễn đến tận cổng.
Đợi cho Đạm Đài Minh Nguyệt đi xa, thị vệ ở cổng bỗng nhiên nói: “Tướng gia, Công chúa Mặc Họa đi từ hôm qua tới giờ chưa về, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
…
Đạm Đài Minh Nguyệt vừa về tới nhà khách thì có quan viện đi lên hỏi: “Mạc Bắc Vương bệ hạ, ngài đã ăn trưa chưa?”
“Ta đã ăn rồi!” Hắn vô tình nhớ tới lời Yến Kinh Hồng nói “Người lễ phép phải nói là mình đã ăn rồi!”
Vừa nói xong câu này, quan viên kia đáp lại: “Ngài đã ăn rồi, vậy hạ quan sẽ cho người dọn hết thức ăn này đi, hạ quan cáo lui!” Hắn nói xong, đám hạ nhân liền đi lên dọn hết thức ăn xuống!
“…” Thực ra ông đây chưa ăn gì!
Đạm Đài Minh Nguyệt cạn lời nhìn đám hạ nhân dọn hết đồ ăn đi. Là vua một nước, hiện giờ hắn cũng không thể thay đổi nói là mình chưa ăn được, đành ấm ức ôm bụng đói, trong lòng lại kiểm điểm mình một cách sâu sắc, sau này nói chuyện với dạng người như Yến Kinh Hồng, nhất định phải học được cách khinh bỉ, nếu không chuyện bi thảm như không có cơm ăn này sẽ còn xảy ra dài dài nữa!