Thượng Quan Nhược Tịch cũng như kinh hoảng, chìa tay mình ra, mọi người cũng nhanh chóng nhìn thấy tia sáng lam lấp lóe trên tay nàng. Chính Thượng Quan Nhược Tịch cũng ngẩn người, đứng ngớ ra một lúc rồi nhanh chóng nhét Quân Kinh Lan vào lòng Nam Cung Cẩm: “Tướng công, chàng mau bế con1đi, đừng để độc trên tay ta dính sang đứa bé!”
Nói rồi nàng quay đầu nhìn Hoàng Quý phi: “Vừa rồi khi ta hất tay ngài ra cũng chạm đến tay ngài vài lần, thế nên trên tay ta dính cỏ ngư lân cũng đâu có gì kỳ lạ đâu!”
Nói xong nàng sải bước chạy ra giữa đại8điện, quỳ xuống nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, tay thần phụ còn bế con, làm sao dám bôi mấy thứ đó trên tay chứ? Nếu thần phụ bất cẩn một chút chẳng phải con trai thần phụ sẽ bị mẹ ruột mình hại chết hay sao? Hơn nữa, thần phụ và Hoàng Quý phi không2thù không oán, vì sao lại phải hãm hại ngài ấy chứ?”
Thù thì có, nhưng cả thiên hạ đều biết Hoàng Quý phi có thù oán với phủ Thừa tướng bọn họ, mà Thừa tướng thì cũng chỉ trừ gian vì nước thôi, không thể nói là có thành kiến gì với Hoàng Quý phi được. Nói vậy,4thì Hoàng Quý phi đã đủ lý do để hại người rồi, nhưng Thượng Quan Nhược Tịch thì không đủ động cơ hãm hại Hoàng Quý phi! Thực sự chính bản thân Hoàng Quý phi cũng không hiểu nổi vì sao đối phương phải hãm hại mình như thế này, rõ ràng là mình hận họ nhiều hơn cơ mà?
“Huống gì, thần phụ có vu cho Hoàng Quý phi muốn hãm hại thần phụ cũng có ý nghĩa gì đâu? Đây đâu phải là tội lớn, cũng có làm gì được Hoàng Quý phi chứ? Còn về chuyện thần phụ nói ra Hoàng Quý phi thích Thừa tướng đó, nếu là vu cáo, chỉ cần không xem xét kỹ, thì sẽ liên lụy đến tính mạng của cả phủ Thừa tướng, làm sao thần phụ dám đùa chuyện như vậy!” Thượng Quan Nhược Tịch lại bổ sung thêm.
Giờ thì hầu hết mọi người đều thầm tin lời của Thượng Quan Nhược Tịch, thứ nhất là vì nàng nói thực sự rất có lý, thứ hai, con người ta vốn rất nhiều chuyện, thế nên họ đều rất thích cũng rất sẵn lòng nghe mấy tin nóng kiểu này. Một chuyện buôn dưa đáng yêu nhường ấy cực kỳ phù hợp để họ buôn dăm câu ba điều lúc uống trà nhắm rượu, điểm tô cho cuộc sống tẻ nhạt của họ.
Mọi chuyện gần như phơi bày cả ra, Phượng Ức Tuyết khẽ cười một tiếng, giọng nói đoan trang nhã nhặn đó chậm rãi vang lên, dịu dàng nhưng lại ẩn chứa vẻ cay nghiệt: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng chuyện này không tiện nói nhiều trên đại điện. Chi bằng cho Hoàng Quý phi muội muội lui xuống trước đi, chờ khi yến tiệc kết thúc, thần thiếp làm chủ hậu cung sẽ đích thân xử lý chuyện này!”
Câu nói của Phượng Ức Tuyết rất nghệ thuật, nàng ta dùng từ ‘xử lý’ tức là về cơ bản đã ấn định tội danh cho Hoàng Quý phi rồi. Đổi cách nói khác đó là, hiện giờ đang ở trên đại điện, trước mặt văn võ bá quan trong triều, không tiện xử lý mấy chuyện như thế này, thế nên chờ khi tiệc kết thúc, sẽ để cho mẫu nghi thiên hạ Phượng Ức Tuyết từ từ xử tội Hoàng Quý phi vi phạm cung quy kia!
Đương nhiên Hoàng Quý phi cũng nghe ra được ẩn ý trong câu nói này. Trong tam đại mỹ nhân Tây Võ, mình là một trong số đó, nhất là sau khi Yến Kinh Hồng tới đây không bao lâu, đột nhiên Hoàng hậu bị thất sủng một cách khó hiểu, nên suốt một năm nay, ả gần như độc sủng hậu cung. Hoàng Quý phi được sủng ái đến như vậy, đương nhiên sẽ càng ngày càng điêu ngoa, ngang ngược, không coi Hoàng hậu ra gì. Thù oán giữa ả và Phượng Ức Tuyết tuyệt đối không phải là chuyện chỉ nói một hai câu là hết được, cũng không phải ngày một ngày hai giải quyết triệt để được. Thế nên nếu ả bị áp tội danh này rồi rơi vào tay nàng ta, chắc chắn sẽ chỉ có một con đường chết!
“Hoàng thượng, không, thần thiếp không cần Hoàng hậu tỷ tỷ xử lý. Thần thiếp đàng hoàng cây ngay không sợ chết đứng, thần thiếp thỉnh cầu Đại Lý tự và Hình bộ tra xét!” Người của Đại Lý tự và Hình bộ đều là kẻ thù chính trị của Yến Kinh Hồng, chắc chắn sẽ không lừa dối giúp y. Hơn nữa, chuyện này ả không làm là không làm. Ả muốn đón lấy đứa bé đó bế một chút, vì ả biết võ công có thể lẳng lặng phá vỡ cột sống của thằng bé, mà mọi người đều sẽ chỉ cho rằng thằng bé đang ngủ mà thôi. Chờ đến khi thằng bé xảy ra chuyện, mọi chuyện vỡ lở, mình kiên quyết không nhận thì ai có thể nói chắc được là do mình làm chứ? Nhưng ả hoàn toàn không hiểu nổi, ả còn chưa chạm vào Thượng Quan Nhược Tịch, sao nàng đã ngã rồi?! Hơn nữa, cái gọi là cỏ ngư lân kia lại là cái gì? Chắc chắn toàn bộ chuyện này là do họ muốn hại ả mà ra!!!
Đã nói đến nước này rồi, Nam Cung Cẩm cũng hơi nhíu mày. Hiện giờ thân phận của nàng là Thừa tướng, là ngoại thần, Hoàng Quý phi đã xin được đến Đại Lý tự, đương nhiên nàng không có quyền hay lý do gì để phản bác ý kiến của đối phương! Nhưng nàng không có, cũng không có nghĩa là người khác không có. Nghĩ vậy nàng quay đầu nhìn Phượng Ức Tuyết một cái, dùng mắt ra hiệu cho nàng ta.
Phượng Ức Tuyết ngầm hiểu, lại ung dung nói: “Sao thế? Muội muội không tin tỷ tỷ có thể xử lý công minh chuyện này sao? Hơn nữa, muội là quý phi của Hoàng thượng, sao có thể bị giam vào Đại Lý tự chứ? Nếu vào đó rồi, bất luận có tội hay vô tội, thì đến lúc được thả ra ngoài, muội cũng chẳng thể gánh vác nổi ba chữ “Hoàng Quý phi” này nữa, muội muội nghĩ cho kỹ đi!”
Ở thời đại này, lao tù là nơi mà mọi người coi rằng thấp hèn nhất, chỉ cần là người đã từng bị tống vào đó, thì dù có thể tẩy sạch oan khuất đi chăng nữa, cũng không còn sạch sẽ gì, ngược lại trên người cũng dính đầy oán khí. Ngược lại, Hoàng cung là nơi thánh khiết nhất, thế nên, một người phụ nữ đã từng vào ngục thì không thể nào tiếp tục làm cung phi được. Câu nói này của Phượng Ức Tuyết thực sự vô cùng hùng hồn!
Hoàng Quý phi cắn răng, trong lòng cân nhắc một lúc lâu. Vào Đại lý tự, có nghĩa là sẽ không làm hoàng phi được nữa, sau khi ra ngoài dù Hoàng thượng không so đo, thì những người trong cung cũng chẳng coi ả ra gì. Nhưng nếu để cho tiện nhân Phượng Ức Tuyết này ‘xử lý’, chắc chắn sẽ là chín đường chết một đường sống!
“Hoàng thượng, ngài tin thần thiếp đi mà. Thần thiếp thực sự không làm chuyện đó, đều là do kẻ xấu cố tình hãm hại thôi!”
Lần này, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đế vương. Mặc dù sự tình đã ‘sáng tỏ’, nhưng quyền quyết định trong chuyện này vẫn nằm trong tay của Hoàng đế bệ hạ. Đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu nhìn lướt về phía Nam Cung Cẩm, không khó để nhận ra hắn không vui. Màn kịch này, người ngoài không nhìn ra, chứ sao hắn có thể không nhìn ra? Nếu tiểu tử Yến Kinh Hồng muốn diệt trừ cô ả này, hắn giúp y để lấy lòng y cũng không phải không được, nhưng dùng lý do Hoàng Quý phi yêu thầm bé con kia, thì thực sự không nể mặt hắn chút nào!
Nếu xử lý cô ả này thật, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận phi tử của mình muốn cắm sừng mình sao? Cái danh lớn như vậy, Mộ Dung Thiên Thu hắn gánh không nổi!
Nam Cung Cẩm đương nhiên cũng nhận ra sự do dự của hắn, nhưng, mắt nàng khẽ đảo một vòng, nhanh chóng nhớ tới lời Hiên Viên Dĩ Mạch đã nói với mình. Nàng lại nhìn về phía khuôn mặt đang che kín của Hoàng Quý phi, không phải dung mạo của cô ả này đã bị hủy rồi sao? Nàng có nên nói điều này cho tên đoạn tụ chết tiệt nửa hội viên hội háo sắc Mộ Dung Thiên Thu này không?
Nghĩ vậy, nàng thầm cười gian trong lòng rồi sải bước ra: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi thần uống rượu nhiều quá nên nói lung tung. Hoàng Quý phi cũng không nói với thần mấy lời đó đâu!”
Hả?! Lần này tất cả mọi người đều ngớ ra, Thừa tướng đang làm cái trò quỷ gì vậy? Không phải vừa rồi còn nói Hoàng Quý phi... Sao giờ lại lật lọng rồi?
Ngay chính bản thân Hoàng Quý phi cũng choáng vàng, rốt cuộc tên Yến Kinh Hồng này đang định làm gì?
“Ồ?” Mộ Dung Thiên Thu hứng thú lên tiếng, âm đuôi kéo rất dài, giọng điệu vô cùng ẩn ý, không hiểu bé con này lại đang có ý đồ gì.
Nói rồi Nam Cung Cẩm lại như ngơ ngẩn, nói tiếp: “Cô gái ngày đó thần nhìn thấy, dường như dáng vóc hơi giống Hoàng Quý phi, nhưng lại như không giống lắm! Hay là, thần cả gan xin Hoàng Quý phi gỡ mạng che mặt mình xuống, để thần nhìn xem hôm đó có phải nhớ nhầm hay không, được không?”
Y vừa nói vậy, khuôn mặt dưới mạng che mặt của Hoàng Quý phi cũng hơi biến đổi! Mặt của ả bị hủy rồi, có hai vết roi kéo dài từ mũi đến tận cằm. Trước giờ Hoàng thượng chỉ thích mỹ nhân, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể để Hoàng thượng biết được, có thể giấu được ngày nào hay ngày đó. Nếu không, một khi Hoàng thượng chán ghét bỏ rơi mình, ả sẽ không còn đường sống nữa! Cho nên mấy ngày này, ả luôn trốn trong tẩm cung không dám ra ngoài, xung quanh cũng chỉ cho tâm phúc hầu hạ. Hôm nay sau khi Hoàng thượng về cung, ả đeo mạng che mặt xuất hiện ở buổi tiệc mừng công này, Phượng Ức Tuyết nhìn thấy hỏi, ả cũng chỉ nói là mình bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho các tỷ muội khác. Lúc đó, Phượng Ức Tuyết còn rất nghi hoặc nhìn ả một lúc lâu.
Yêu cầu này thật ra hơi thất lễ, làm gì có thần tử nào dám đòi Hoàng phi gỡ mạng che mặt xuống để nhìn chứ. Hoàng Quý phi lập tức nói: “Yến Kinh Hồng, ngươi to gan thật, ngươi cho rằng bản cung là mấy cô nương trong thanh lâu để cho ngươi muốn nhìn là kéo mạng che mặt xuống nhìn thoải mái được sao? Hoàng thượng, Yến Kinh Hồng bất kính với thần thiếp, xin Hoàng thượng minh xét!”
Yến Kinh Hồng cười lạnh một tiếng: “Hoàng Quý phi, thần sợ vô ý nói oan cho ngài, nên mới muốn ngài gỡ mạng che mặt xuống cho thần nhìn. Tuy phong tục của Tây Võ ta không quá cởi mở, nhưng cũng đâu phải Hoàng Quý phi chưa từng lộ mặt trước mặt mọi người. Ngài không cảm tạ vi thần đã cho ngài một cơ hội thoát tội đã đành, còn kích động muốn trừng phạt vi thần như vậy. Không biết là Hoàng Quý phi chột dạ, hay thích câu chuyện chó cắn Lữ Động Tân đây?”
Câu nói cuối cùng, nàng ngầm châm chọc Hoàng Quý phi là chó!
“Yến Kinh Hồng, ngươi...” Hoàng Quý phi bừng bừng lửa giận, chỉ muốn nhảy dựng lên mà chửi y.
Nhưng ả cũng rất lý trí, kìm nén xuống không manh động.
Mộ Dung Thiên Thu chợt nổi hứng. Hắn cảm thấy chuyện bé con này muốn cô ả kia gỡ mạng ra để xem mặt ấy cũng không chỉ đơn giản như thế. Nhưng nếu nói có mục đích gì thì hắn cũng không đoán được, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thú vị: “Nếu ái phi không muốn cho Yến khanh xem, thì gỡ mạng xuống coi như cho trẫm xem là được!”
“Hoàng thượng, thần thiếp... mấy hôm nay thần thiếp bị cảm lạnh, nếu gỡ mạng xuống chỉ sợ sẽ lây bệnh cho Hoàng thượng!” Giọng điệu của Hoàng Quý phi vô cùng hoảng loạn.
Thế nên Phượng Ức Tuyết vốn cảm thấy hôm nay ả có gì đó không bình thường, liền lên tiếng: “Trần thái y, ngươi là thái y chủ trị của Hoàng Quý phi, sao Hoàng Quý phi cảm lạnh đã hơn một tháng rồi còn không khỏi?”
Trần thái y vội quỳ xuống: “Chuyện này… chuyện này...”
Trong cung mỗi phi tử hầu như đều có một thái y đáng tin cậy, cũng coi như tâm phúc của mình. Người ở địa vị cao như Hoàng Quý phi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Quan hệ của hai người chính là có vinh cùng vinh, có họa cùng họa, cho nên, chuyện Hoàng Quý phi bị hủy hoại dung mạo, Trần thái y cũng không lắm điều nói ra ngoài. Giờ đã gọi đến tên của mình, ông ta không muốn nói cũng không được!
“Trần thái y, ngươi ấp a ấp úng như thế rốt cuộc là vì sao?” Phượng Ức Tuyết thấy vậy trong lòng thầm mừng rỡ, quả nhiên con tiện nhân kia có chuyện giấu giếm nàng ta, mà xem ra chuyện cũng không hề nhỏ!
Trần thái y cúi gằm đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, mặt Hoàng Quý phi có vết roi quất, khá nghiêm trọng. Thần đã dùng thuốc tốt nhất nhưng vẫn không có dấu hiệu bình phục. Cho nên, chỉ e là mặt của Hoàng Quý phi bị hủy hoại hoàn toàn rồi ạ!”
Nghe ông ta nói vậy, Hoàng Quý phi chợt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng! Ả ta vốn nghĩ rằng, ả cứ che khuôn mặt này của mình đi, tìm cơ hội tối lửa tắt đèn thị tẩm, rồi chờ đến lúc mang thai rồng, thì dù Hoàng thượng có tức giận cũng sẽ nể tình đứa con mà tha mạng cho mình. Sau này mẹ sang nhờ con, cũng có thể đảm bảo cho ả một đời vinh hoa phú quý. Nhưng hiện giờ lại bị vạch trần rồi!
“Cái gì?” Giọng nói vốn đoan trang hiền thục của Phượng Ức Tuyết chợt trở nên hơi sắc bén, nàng ta nhìn Hoàng Quý phi bằng ánh mắt không dám tin: “Muội muội, sao đang yên đang lành mặt của muội lại bị hủy? Mà bị hủy đã đành, sao muội còn dám lừa bịp bản cung, nói chẳng qua chỉ bị cảm lạnh thôi?! Chẳng lẽ muội muốn lừa dối Hoàng thượng mãi sao?”
“Không, không phải thế, chỉ là do thần thiếp nhất thời sợ hãi mà thôi, thần thiếp, thần thiếp cũng sợ kinh động đến Hoàng thượng, thần thiếp...”
Nam Cung Cẩm chợt đứng bên cạnh thản nhiên nói: “Kỳ lạ thật, Hoàng Quý phi yên lành ở trong Hoàng cung mà, làm sao lại bị roi quất vào mặt được? Chẳng lẽ hiện giờ lớp phòng thủ của Hoàng cung đã không còn nghiêm ngặt nữa rồi sao? Mà lạ nhất là, Hoàng Quý phi bị người ta làm hỏng mặt xong cũng không nói gì cả, còn không bắt ai đuổi theo bắt hung thủ. Chuyện này vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ còn có vấn đề sâu xa gì sao?”
Câu nói cuối cùng của Nam Cung Cẩm dồn Hoàng Quý phi vào tình cảnh tiến không được lùi chẳng xong! Hiện giờ nếu ả thừa nhận mình cố tình che giấu lừa gạt Hoàng thượng thì đó là tội khi quân, còn không thì chỉ có thể nói trong chuyện này có vấn đề khác nữa. Nhưng ả đường đường là Hoàng phi, bị người ta đánh còn không dám nói, chuyện này có thể có vấn đề gì khác chứ? Vấn đề duy nhất chính là ả có chuyện gì đó không thể để cho người khác biết!
Nhưng những chuyện này đều không phải là chuyện mà Mộ Dung Thiên Thu quan tâm. Đối với hắn, phụ nữ trong hậu cung của hắn là để nối dõi tông đường, chỉ là công cụ để giải khuây mà thôi. Dạng công cụ như vậy đương nhiên không có gì đặc biệt, cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Mà thân làm đế vương, phụ nữ của hắn nhất định đều phải ưu tú, có thể khoe ra được, nhất là Hoàng Quý phi, một ngôi vị cao như thế sao có thể đặt vào tay một cô ả bị hủy hoại dung mạo được? Ánh mắt âm u nhìn về phía Hoàng Quý phi: “Gỡ mạng che mặt của ngươi xuống!”
“Hoàng thượng, thần thiếp...”
“Đừng bắt trẫm nói lần thứ ba!” Nói đến đây, giọng điệu của hắn đã thêm phần tàn bạo, bộc lộ rõ tâm trạng tức giận của đế vương.
Hoàng Quý phi không còn cách nào khác, đành phải căn môi dưới, run rẩy gỡ chiếc mạng che mặt mình ra. Hai vết sẹo dữ tợn xuất hiện trên mặt, mặc dù đã hơn một tháng nhưng vết thương không hề có dấu hiệu khép lại, xem ra nha đầu Dĩ Mạch kia ra tay cũng rất nặng!
Phi tần xung quanh đều sợ đến hét ầm lên, run lẩy bẩy!
Thật ra, có tình cảnh nào mà họ chưa từng thấy đâu, chuyện này đã là gì chứ? Nhưng họ biết rõ, họ kinh hoảng hét lên như thế này rất có thể sẽ càng khiến Hoàng thượng chán ghét ả Hoàng Quý phi luôn dương dương tự đắc đó. Cho nên, họ đều đồng loạt hét lên. Quả nhiên, họ vừa hét như vậy, sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu lại càng khó coi hơn vài phần!
Hoàng Quý phi quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy tiện nhân kia, trong lòng thầm thề rằng nếu ả có thể thoát được kiếp nạn này, ả nhất định sẽ phải xử lý mấy con tiện nhân đó để trả mối thù hôm nay!
Nhưng Mộ Dung Thiên Thu đã không còn cho ả có cơ hội vùng lên được nữa: “Hoàng Quý phi, ỷ được sủng mà kiêu ngạo, to gan ngông cuồng, dám lừa gạt trẫm và Hoàng hậu, phạm tội khi quân, tội không thể dung thứ! Lăng trì xử tử!”
Lăng trì xử tử, tức là xẻo từng miếng từng miếng thịt trên người xuống, cắt đến miếng cuối cùng mới có thể để cho ả chết. Điều này cũng chứng tỏ Mộ Dung Thiên Thu đã hoàn toàn căm ghét từ bỏ ả rồi!
Không bao lâu sau, hai tiểu thái giám liền bước tới lôi thẳng Hoàng Quý phi ra ngoài, không nói thêm câu nào! Ả lập tức thét ầm lên: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài niệm tình chúng ta bao nhiêu năm nay, Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không...”
Ả gào thét như thế này khiến mặt của ả nhìn càng kinh tởm, dữ tợn hơn. Trên mặt Mộ Dung Thiên Thu lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, giọng nói âm u vang lên: “Nhanh tay nhanh chân lên, nhìn cái bộ mặt đó, trẫm mất hết cả hứng thú rồi!”
Hoàng Quý phi là người đã theo Mộ Dung Thiên Thu bảy năm trời, khi Mộ Dung Thiên Thu là Thái tử, ả chính là trắc phi. Một sủng phi có công phò tá thiên tử, lại chung giường chung gối bao nhiêu năm, nhưng mặt vừa bị hủy đã bị vứt bỏ một cách thê thảm như vậy… Không chỉ các phi tần che mặt mình lo lắng cúi đầu, mà ngay cả chúng đại thần đều cảm thấy run người tê tái, quả thật, vô tình nhất là nhà đế vương!
Chờ Hoàng Quý phi bị lôi ra ngoài rồi, không khí trong đại điện mới dịu xuống. Mộ Dung Thiên Thu lẳng lặng nhìn xuống dưới: “Hôm nay Hoàng Quý phi chết như thế nào, các ngươi có biết không?”
Chúng đại thần sững sờ, nhưng lập tức hiểu ngay ý Hoàng thượng. Tuyệt đối không được nói chuyện mờ ám không biết là có thật hay không giữa Hoàng Quý phi và Thừa tướng ra, mọi người lập tức đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng Quý phi ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, lừa gạt Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nên mới bị lôi ra trừng phạt!”
Mộ Dung Thiên Thu hài lòng gật đầu, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Nam Cung Cẩm một cái, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo! Đừng tưởng hắn không biết vết roi trên mặt cô ả kia là do ai làm. Nếu không phải do tiểu tử thối này làm thì đang yên đang lành y lại đòi ả gỡ mạng che mặt xuống làm gì?!
Nam Cung Cẩm rất ngoan ngoãn cúi đầu không khiêu chiến với lửa giận của Mộ Dung Thiên Thu nữa, cũng coi như thừa nhận. Dù sao, mục đích của nàng đã đạt được rồi, cần gì phải phí tâm phí sức nữa?
Không bao lâu sau, một tiểu thái giám bước tới nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đã xử lý xong rồi!”
“Ừm!” Mộ Dung Thiên Thu gật đầu, phẩy tay không mấy để tâm.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều không còn tâm trạng gì mà tham gia yến hội nữa, cúi đầu ăn cơm, uống rượu, không dám nói nhiều.
Thấy trời cũng đã muộn, Mộ Dung Thiên Thu liền tuyên bố tan tiệc. Trước khi đi, hắn còn nhìn Nam Cung Cẩm như cười như không, ánh mắt đó cực kỳ kỳ quặc khiến trong lòng nàng hơi thấp thỏm.
Xe ngựa ra khỏi Hoàng cung, đi thẳng về phía phủ Thừa tướng. Nam Cung Cẩm ngồi im trong xe ngựa nghĩ xem rốt cuộc ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu là có ý gì. Quân Kinh Lan đã ngủ rồi, Thượng Quan Nhược Tịch câu được câu chăng trò chuyện với nàng: “Tướng gia à, bệnh của Kinh Lan sẽ khỏi thật sao?”
Thật ra những ngày này, nàng vẫn luôn cảm thấy không yên lòng lắm. Dù sao nàng cũng chứng kiến bệnh tình của Hoàng thượng từ đầu đến cuối rồi.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Khỏi thì khỏi rồi, nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Mỗi năm cho thằng bé uống một lượt thuốc mà ta điều chế, chờ đến lúc hơn hai mươi tuổi, thằng bé sẽ không sao nữa.”
Nghe vậy, Thượng Quan Nhược Tịch thở phào một hơi nhưng vẫn không yên tâm lắm, dù sao, hai mươi năm là một biến số quá lớn!
Đang nói chuyện, ánh mắt Nam Cung Cẩm bỗng co lại, ôm Thượng Quan Nhược Tịch nghiêng người cúi xuống. Cũng ngay lúc đó, một mũi tên xé gió lao vào, ghim thẳng lên cửa sổ xe. Thượng Quan Nhược Tịch trợn trừng mắt nhìn mũi tên kia. Nếu tốc độ ngã xuống của các nàng chậm hơn một chút, thì thứ mà mũi tên đó ghim vào chính là đầu mình!
“Fuck!” Nam Cung Cẩm không nhịn được chửi ầm lên thành tiếng! Thằng chó Hàn này, sao mãi không chịu thôi thế!”