Giọng Triệu Hàm Như vẫn nhẹ tênh trước sau như một: “Cứ hưởng thụ món quà đầu tiên tôi tặng cho mấy người đi, người chị em tốt của tôi.”
Nghe thấy điệu cười khẩy không hề có ý cười của cô, Triệu Tuyết Như rùng cả mình. Mãi cho đến khi1Triệu Hàm Như cúp điện thoại, cô ta vẫn chưa phản ứng lại được.
“Chị Tuyết Như, chúng ta đi về trước đi?” Trợ lý ngáp dài lại dìu cô ta: “Muộn lắm rồi, đồn cảnh sát cũng bắt đầu đuổi người rồi.”
Triệu Tuyết Như không nói gì, vẫn ngơ ngác ngồi8ngây ra nhìn từng phòng thẩm tra mà ngẩn người. Cô ta đã chờ ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi Triệu Cương. Nếu là trước kia, cô ta đã sớm mất hết kiên nhẫn mà náo loạn rồi, nhưng bây giờ, cô ta lại2đánh trống lui quân.
Cái cảm giác không rét mà run khiến Triệu Tuyết Như mất cả buổi vẫn chưa hồi hồn lại. Cô ta đột nhiên cảm thấy ghét tên sao chổi Triệu Cương, ghét người cha Triệu Minh Vĩ suốt ngày mở mồm là dạy dỗ nhưng thực tế lại4thả rông cưng chiều bọn họ. Triệu Cương gây ra họa, dựa vào đâu mà lại bắt cô ta đi dọn phân?
Trợ lý khẽ nhíu mày: “Chị Tuyết Như, chúng ta mau đi thôi, lỡ bị người ta chụp được chị xuất hiện ở nơi thế này sẽ không tốt cho thanh danh của chị đâu.”
“Tôi còn có thanh danh gì đó sao?” Triệu Tuyết Như cười giễu. Đối với một người dựa vào bê bối để nổi tiếng mà nói, kiện cáo càng nhiều, cô ta càng nổi. Cô ta thật sự không quan tâm mình có khuya khắt vẫn ở đồn cảnh sát hay không, nhưng cô ta không muốn lãng phí thời gian ngủ quý giá của mình cho Triệu Cương thêm nữa.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, tôi cũng buồn ngủ rồi.” Triệu Tuyết Như ngáp một cái, tình cảm anh em giữa cô ta và Triệu Cương cũng không sâu sắc, tối nay có thể điều tra ra chuyện này có liên quan đến Triệu Hàm Như cũng coi như có thể ăn nói với Triệu Minh Vĩ rồi.
Lời uy hiếp của Triệu Hàm Như khiến lòng cô ta run rẩy, kích động muốn chạy trốn. Nhưng chung quy lại cũng chỉ là kích động, chờ cô ta hoàn hồn rồi thì lại kiên quyết siết chặt tay, ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn sâu sắc. Lời của Triệu Hàm Như đã khơi dậy ý chí tranh đấu của cô ta. Trước đây Triệu Hàm Như không phải là đối thủ của cô ta, thì Triệu Tuyết Như cũng không tin Triệu Hàm Như đi nước ngoài một chuyến là có thể thay da đổi thịt.
Sau khi cơn hoan ái qua đi, Triệu Hàm Như lười biếng tựa vào lòng Khúc Nhạc, khẽ đạp anh một cái: “Lấy hộ em điện thoại.”
Vừa rồi điện thoại của cô vang lên không ngừng, nhưng anh lại cứ quấn lấy cô. Vừa nghĩ tới dáng vẻ vô lại vừa rồi của anh, cô liền tức giận cắn cổ tay anh một cái.
Khúc Nhạc buồn cười lên tiếng: “Là tự em lúc nãy không chuyên tâm, sao lại quay ra trách ngược lại anh vậy?”
Triệu Hàm Như nghiêm mặt túm lấy điện thoại, thì ra là tin tức mà Trần Tử San chuyển tới. Mặc dù tối nay chị ấy đã rất tự giác tách khỏi bọn họ, nhưng màn cãi cọ của Triệu Hàm Như và Triệu Tuyết Như ở hậu trường vẫn là thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí còn được đăng lên cả trên mạng. Trần Tử San vừa nhìn liền thấy vui vẻ, dứt khoát chia sẻ mấy tin tức đó cho cô.
“Tốc độ truyền thông bây giờ nhanh thật đó, mới có vài giờ mã đã bị tung ra hết rồi.” Triệu Hàm Như nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, chăm chú đọc mấy tin tức nhiều chuyện này.
Tất cả hành động làm điệu làm bộ của Triệu Tuyết Như đều bị ánh đèn flash chụp lại rõ mười mươi.
“Em thật sự là không hiểu nổi, sao chị ta lại thích dùng cách này để nổi tiếng nhỉ?” Triệu Hàm Như thở dài. Triệu Tuyết Như là loại người thích cảm giác được ngưỡng mộ, nhưng con đường hiện tại cô ta đi lại hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu của cô ta. Cô ta quả thực đã có tiếng, nhưng lại là tai tiếng.
Triệu Tuyết Như cũng có thể coi là thiên kim tiểu thư, nhưng lại cam tâm tình nguyện qua lại với loại người như Lưu Đại Cường. Chẳng lẽ bị loại người như Lưu Đại Cường đè, cô ta lại cảm thấy vui sao? Rõ ràng cô ta có quyền lựa chọn mà!
Khúc Nhạc thỏa mãn vuốt tấm lưng mịn màng như ngọc của Triệu Hàm Như, ánh lửa trong mắt vẫn chưa tàn, lơ đãng nói: “Cô chị họ này của em quả là không biết điều.”
“Nhưng bọn họ chụp được anh rồi!” Triệu Hàm Như nhíu mày, Khúc Nhạc vì che chắn cho cô mà bị mấy phóng viên lá cải chụp được. Trong tin tức mặc dù không chỉ ra thân phận của anh, nhưng dù sao bóng dáng của anh cũng đã xuất hiện ở trong ảnh, chưa chắc đã không có ai biết anh, rồi liên tưởng.
Khúc Nhạc không hề lo lắng nhìn thoáng qua ảnh: “Không sao. Tấm hình này sẽ bị xóa bỏ nhanh thôi.”
Loại chuyện nhỏ nhặt này thậm chí không cần anh đích thân ra tay, thư ký của anh vẫn sẽ kịp thời phát hiện, tiếp đó ra tay xử lý sạch sẽ.
“Triệu Tuyết Như bây giờ đã hoàn toàn không biết xấu hổ là gì rồi. Nếu chị ta vẫn ở lại lăn lộn trong giới giải trí, thứ bị mất không chỉ có mặt mũi của chị ta và Triệu Minh Vĩ, mà còn liên luỵ đến em nữa!” Triệu Hàm Như oán hận ném điện thoại qua một bên.
Họ là chị em, đây là sự thật mà dù Triệu Hàm Như có ghét thế nào cũng không thể thay đổi. Người ngoài sẽ không cần biết bọn cô có thâm thù đại hận thế nào, mà chỉ biết chế giễu xem cuộc đấu đá nội bộ của Triệu gia.
Trước đó cô từng nghĩ cách phong sát Triệu Tuyết Như, nhưng chung quy vẫn chỉ là diệt cỏ chưa diệt tận gốc. Thứ Triệu Minh Vĩ có chính là tiền, lão ta sẵn lòng bỏ ra một khoản tiền lớn để trải đường cho Triệu Tuyết Như, không bao giờ lo cô ta không trụ nổi trong nghề này.
“Tính ra vẫn phải lật đổ Triệu Minh Vĩ.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như lạnh lùng. Cô vốn không muốn đối đầu trực diện với với Triệu Minh Vĩ nhanh như vậy, gây phiền phức cho Triệu Tuyết Như và Triệu Cương cũng chỉ là muốn khiến Triệu Minh Vĩ thấy khó chịu. Nhưng bây giờ, cô đã bị Triệu Tuyết Như và hành vi quấy rối của tên điên kia làm cho không thể không ra tay được nữa.
“Bắt giặc phải bắt vua trước, em muốn làm gì?” Ngón tay của Khúc Nhạc quấn một lọn tóc của cô.
“Em muốn lợi dụng chuyện này của Triệu Cương. Nếu như Triệu Cương ngồi tù thì bọn họ cũng không có can đảm hận Khương Nam Sinh đâu, chắc chắn tính món nợ này lên người em.”
“Xem ra em định gánh món nợ khó đòi này rồi.”
Triệu Hàm Như cười lạnh: “Em là người chỉ muốn thấy thành công thôi. Mặc dù điều em muốn làm nhất chính là tống Triệu Minh Vĩ vào trong tù, nhưng tạm thời cứ để Triệu Cương vào đó trước. Em phải thu chút lợi tức trước đã, tính ra cũng là có lời. Triệu Minh Vĩ nuông chiều Triệu Cương từ nhỏ, luôn cảm thấy cả Triệu thị đều phải là của con trai lão ta. Triệu Cương xảy ra chuyện, Triệu Minh Vĩ nhất định sẽ đứng ngồi không yên. Đến lúc đó em chỉ cần theo dõi lão ta, không tin lại không tóm được đuôi cáo của lão ta.”
“Nghe giọng điệu vừa rồi của Triệu Tuyết Như, chắc hẳn có người muốn đổ tất cả trách nhiệm cho Triệu Cương...” Khúc Nhạc hứng thú nói, Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Triệu Minh Vĩ sẽ nghĩ cách cứu con mình ra. Khương Cường cũng là một người cha hiền, lúc này cũng chỉ có thể xem ai có bản lĩnh lớn hơn. Với tình hình trước mắt, rõ ràng là Khương Cường không chỉ hơn một bậc thôi đâu.
Hai người bọn họ vốn là người bị hại, bây giờ lại như người ngoài cuộc, thảnh thơi xem trò hay.
Triệu Hàm Như nép vào lòng anh, tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là anh muốn thế nào? Định sống mái với Khương Nam Sinh ạ? Hay là thuận nước đẩy thuyền?”
Bất kể là Khương Nam Sinh có thể hay đổ hết trách nhiệm lên đầu Triệu Cương hay không thì Triệu Cương ở tù cũng đã là điều chắc chắn rồi, khác biệt duy nhất chính là thời gian dài ngắn mà thôi.
Khúc Nhạc cười khẽ một tiếng: “Sống mái ư? Chỉ cần Khương Cường chưa ngã ngày nào thì ngày đó anh vẫn không thể nào thật sự nắm giữ được Khương Nam Sinh, nên mới nói bắt giặc phải bắt vua trước. Nhưng mà anh và Khương Cường cũng không có thù oán gì, anh cũng không phải người có thù tất báo, giống như lúc chiều em nói đó. Đến cuối cùng, cũng chỉ cần một phương án đền bù xứng đáng mà thôi. Chúng ta chuẩn bị đầu tư một làng du lịch quy mô lớn ở phía Nam thành phố, nhưng lại không muốn tốn quá nhiều tiền. Khương Cường là người ở đó, anh định bụng sẽ lợi dụng ông ta để đòi điều kiện ưu đãi...”
Kế hoạch làng du lịch Nam thành phố là do Khúc Nhạc một tay chủ đạo. Trong Tập Đoàn Hồng Hải, kế hoạch này vẫn thuộc về chuyện cơ mật, ngay cả trong đội thư ký của anh cũng có hơn phân nửa không rõ nội tình. Ấy vậy mà anh lại dửng dưng nói cho Triệu Hàm Như nghe, không hề tránh hiềm nghi chút nào.
Triệu Hàm Như cũng không thể tâm, dường như đây là chuyện cực kỳ đương nhiên, chỉ lo cười không ngừng: “Nếu là anh ta không chịu mất ít máu thì thật có lỗi với màn sợ hụt của chúng ta.”
“Lúc đó dọa em sợ hả?” Khúc nhạc sờ đầu cô, giọng nói không khỏi mang chút đau lòng.
Triệu Hàm Như ngẩng đầu cười với anh: “Có anh ở bên cạnh, từ trước đến giờ em không còn sợ gì hết. Hồng Hải bọn anh gần đây có hứng thú với bất động sản lắm đấy nhé.”
Khúc Nhạc nở nụ cười “Ai bảo nghề này kiếm được vậy chứ? Thương nhân trục lợi, đương nhiên là cái nào kiếm được tiền thì đào cái đó. Thị trường bất động sản trong nước mấy năm nay rất hot, em ở nước ngoài nên có lẽ không cảm nhận được nhiều. Tỷ suất hoàn vốn của bất động sản cao hơn ngành tài chính của chúng ta rất nhiều. Đừng nói là chúng ta, mấy doanh nghiệp lớn có chút quy mô cũng lao đầu vào mò kim đáy biển đó. So với bọn họ, chút bất động sản này của chúng ta chỉ như trò trẻ con thôi.”
“Nước Mỹ cũng như thế, nhà cửa đua nhau mọc lên, giá cả càng ngày càng cao mà mọi người vẫn còn điên cuồng tranh nhau mua nhà, em lại luôn cảm thấy có gì đó sai sai.” Triệu Hàm Như hơi nhíu mày. Trước tình hình kinh tế thế giới tốt đẹp, cô cũng chẳng mấy lạc quan.
“Sao vậy?” Khúc Nhạc biết cô có sự nhạy bén với kinh tế thị trường vượt xa người bình thường, không khỏi nghiêm túc nghe cô nói tiếp.
Triệu Hàm Như tiện tay vẽ một vòng tròn trên lồng ngực của anh: “Em cũng không hiểu rõ lắm tình hình kinh tế trong nước, nhưng em cảm thấy giá nhà ở Mỹ cao đến rất bất thường, tăng nhanh nhảy vọt như vậy liệu có phải là rất trái quy luật thị trường không? Giá nhà càng xào càng cao, người mua nhà lại càng ngày càng nhiều, lúc ngân hàng thẩm định cho vay cũng vô cùng qua loa, ngay cả con bạc vũ nữ cũng có thể được cho vay. Nếu bọn họ không có khả năng trả nợ thì vòng quay này chẳng phải là sẽ hoàn toàn sụp đổ hay sao?”
“Đúng là có khả năng này.” Khúc Nhạc cũng là cao thủ trong nghề, sao lại không hiểu rõ nguy hiểm trong đó chứ? Chỉ có điều những người làm trong ngành tài chính như bọn anh trời sinh đã có tinh thần mạo hiểm, biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn không chùn bước. Buông mạo hiểm một chút thì sao có thể mò được vàng?
“Nhưng anh cũng không cảm thấy có gì đáng để lo. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì sẽ không khác gì một lần khủng hoảng, nhà nước chắc chắn sẽ không mặc kệ. Cục Dự trữ Liên bang cũng không phải đám ăn hại, những vấn đề này hẳn là đều có thể thông qua điều tiết vĩ mô để giải quyết, sẽ không làm tổn hại đến gốc rễ đâu.” Khúc Nhạc vô cùng tự tin. Tập Đoàn Hồng Hải có hậu thuẫn từ phía chính phủ, nên anh có lòng tin trong vấn đề này hơn ai hết.
“Lỡ không cứu được thì sao? Trước đó cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Kể cả có thể cứu được thì kinh tế cũng sẽ bị trọng thương, đại suy thoái kinh tế đáng sợ sẽ xảy ra. Mấy công ty đầu cơ nhỏ như em e rằng sẽ chết ở đợt đầu tiên...” Triệu Hàm Như cười khổ.