Đôi mắt Chương Tử Quản tựa hồ như dao găm đâm thẳng vào tận tâm can mềm của nàng. Hắn muốn giữ nàng lại, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao lại dừng lại giữa thinh không. Chỉ nghe thấy hắn thở dài một tiếng não nề, thu vòng tay lại rồi xoay gót rời đi.
Lạc Thái Ngân khoác lên mình cẩm phục của quý phi, xinh đẹp tựa tiên tử. Nhưng lòng nàng lại chứa biết bao muộn phiền khó nói. Từ đầu chí cuối, nàng không hề xoay đầu nhìn hắn. Vì nàng sợ, khi nhìn thấy hắn tiếp thì nàng chẳng thể nào kiềm nổi lòng mình.
"Tam thúc, người mau rời đi nhanh. Để một lát nữa lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay." - Thanh âm Lạc Thái Ngân nhẹ nhàng, nhưng lại có chút nghẹn ngào. Đáng tiếc, Chương Tử Quản lại không hề nghe thấy. Hắn ta một thân hắc y, cúi gằm mặt che đi vẻ ủ dột. Thời khắc cứ vậy trôi qua, Lạc Thái Ngân cứ thế mà chuẩn bị xong tất cả.
Ở phía ngoài, cung nữ cận thân bẩm báo đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ nàng khởi giá. Thoáng chút chần chừ, Lạc Thái Ngân hít sâu một hơi, bước từng bước rời đi. Trước khi mở cánh cửa cung, nàng buông lại một câu dành cho hắn:"Ái tình nhân gian, họa thành hai chữ tai ương. Tam thúc, duyên đã không thể thì đừng cưỡng cầu. Nghĩ cho xã tắc và người dân của Lạc quốc một chút."
Ngẩng cao đầu, nàng nuốt những giọt lệ đắng chát vào thâm tâm, cất bước rời đi. Ở phía sau lưng, Chương Tử Quản bất lực nhìn bóng lưng cao cao tại thượng của nàng. Trước mặt hắn không còn Lạc Thái Ngân, tiểu công chúa của Lạc quốc năm xưa. Bây giờ nàng là Lạc quý phi cao quý của Sở Nguyên. Nhưng có khác chi con cờ làm tin cho cả hai đất nước, là con chốt thí để hi sinh. Không được, hắn sẽ không để nàng phải chịu cảnh ấm ức như vậy.
Khẽ siết chặt tay, Chương Tử Quản lựa lúc trong cung không ai để ý, liền dùng khinh công rời khỏi. Lúc này, ở phía bên ngoài dọc đường Vi Lanh gần Chung Ninh Cung, kiệu của Chu Tần cũng vừa vặn đi qua. Mấy người cung nữ định kêu lớn có thích khách, nhưng bị nàng ta ngăn lại:"Chung Ninh Cung bảo mật cẩn thận, chẳng lẽ không có ai nhìn thấy kẻ đột nhập. Trừ phi..."
Vừa định nói điều gì đó, Chu tần liền ngừng lại. Cánh môi nàng ta nhếch cao lên, như đang suy tính điều gì đó thập phần thú vị. Một cung nữ trong lòng lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra, liền lên tiếng giục nàng ta đi bẩm tấu.
"Ngươi vội cái gì? Chuyện của Chung Ninh Cung, chủ vị còn chưa lo đến cơ mà." - Khẽ đưa tay ngọc mân mê bộ hộ giáp trên tay, Chu Tần không nhanh không chậm nhìn vị cung nữ đó. Biết mình đã chọc giận chủ tử, nên nàng ấy liền ngậm miệng lui về phía sau. Kẻ trong cung này đã đi theo chủ nào thì chỉ nên biết chủ ấy, có tư tâm mà để lộ ra ngoài, chẳng khác nào tìm đường chết. Hôm nay, cung nữ kia lo cho Chung Ninh Cung như vậy, Chu Tần liền toại ý cho nàng ấy.
Hơn 500 trượng giáng xuống, toàn thân của cung nữ kia nát bấy đầy máu. Chưa kể còn bị lôi đến trước cửa chính của Chung Ninh Cung thả ngay đó, khiến mấy kẻ nô tài một phe khiếp đảm. Vừa lúc ấy, Lạc Thái Ngân bước ra, nhìn thấy cảnh đó liền kinh sợ mà nôn thốc nôn tháo. Cả thân thể cung nữ đó bị đánh không ra hình người, chỉ có thể nhận ra bằng y phục mà Phủ Nội Vụ phát.
Chu Tần bật cười khanh khách, nhìn thấy như vậy thâm tâm rất hả hê. Kiệu xa giá của nàng ta đi đến trước mặt nàng, cũng không thèm bước xuống hành lễ. Ngược lại còn rất an nhàn ngồi trên kiệu, giương mắt nhìn Lạc Thái Ngân:"Quý phi tỷ tỷ phải chăng rất thích món quà của muội tặng tỷ?"
"Hỗn láo!" - Cung nữ cận thân của Lạc Thái Ngân thấy vậy liền lên tiếng, bị Chu Tần lườm một cái. Sau khi ổn định lại tâm tư, nàng đưa phượng nhãn giận dữ về phía nàng ta. Thâm tâm nàng hiện tại, chính là muốn đem tiện nhân này ra ngoài đánh chết. Nhưng nhìn xuống phần bụng đã nhô lên của nàng ta, Lạc Thái Ngân liền nuốt một bụng tức vào người:"Muội muội quả thực khiến tỷ cảm động quá mức rồi."
"Ả cung nữ này từ lâu đã có lòng muốn vào Chung Ninh Cung, muội chỉ là thành toàn cho ả ta một chút thôi." - Hơi nghiêng đầu xuống như để khiêu khích Lạc Thái Ngân, Chu Tần còn cười lớn không ngớt. Cơn cuồng nộ trong lòng nàng càng lúc càng lớn, nhưng nghĩ đến việc cần làm trước mắt cũng không bận đôi co nữa. Lúc này kiệu cũng vừa đến, nên nàng cũng chỉnh trang lại y phục để bước lên. Sau đó còn quay sang dặn dò đám nô tài trong cung mau dọn dẹp sạch sẽ cái xác đó.
"Quý phi tỷ tỷ làm chuyện gì cũng nên cẩn thận. Ví như có cùng ai làm chuyện mờ ám thì phải biết dọn dẹp cho sạch sẽ, đừng để vách bẩn cung vàng điện ngọc." - Thanh âm của Chu tần tuy dịu dàng, nhưng lại khiến cho lòng Lạc Thái Ngân run lên kinh sợ. Cớ chi nàng ta lại nói ra những lời này, phải chăng đã biết chuyện gì đó. Không đúng, nàng và Chương Tử Quản vốn rất cẩn trọng mà. Hít sâu một hơi, nàng cười nhẹ mà đáp:"Chu tần muội muội, tỷ có làm chuyện gì không sạch sẽ mà phải sợ. Nhưng mà muội...."
Bàn tay ngọc khẽ vuốt ve cẩm phục quý phi, phượng nhãn cứ vô ý mà nhìn xuống phần bụng kia của nàng ta. Như nhận thấy có sự nguy hiểm ẩn sâu trong đó, Chu tần lập tức dùng tay che bụng, trừng mắt nhìn nàng:"Hỗn láo! Dám có mưu đồ với hoàng tự sao?"
Nghe thấy mấy lời này, Lạc Thái Ngân liền cong môi. Từ nơi đáy mắt nàng hiện lên tia châm chọc, không nhanh không chậm nói:"Ơ kìa muội muội, tỷ còn chưa nói gì cơ mà."
Nhận ra mình đã quá lời, mặt Chu Tần lập tức đanh lại, ánh mắt nhìn thẳng nàng tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng vốn dĩ nàng không muốn đôi co cùng nàng ta, liền ra lệnh khởi giá. Lúc đi ngang kiệu, còn buông ra lời châm chọc:"Làm phi tử thì vẫn nên có phong thái phi tử, cẩn trọng lời ăn tiếng nói của mình. Đừng ỷ bụng mình to một chút thì ngông nghênh không coi ai ra gì. Đường này rất trơn, nhớ dặn mấy kẻ khiên kiệu cẩn thận một chút, Chu tần muội muội!"
Nói đoạn, Lạc Thái Ngân mang một bộ dạng của kẻ chiến thắng vui vẻ rời đi. Bỏ lại nữ nhân kia ôm một bụng tức giận mà trút lên nô tài.
=========
Dưỡng Tâm Điện hôm nay đặc biệt nhộn nhịp. Các vị vương gia và đại thần đứng ở ngoài điện, bàn luận ồn ào không ngớt. Cả phi tần hậu cung cũng vậy, cứ tập trung trước điện mà tỏ vẻ lo lắng. Lúc Lạc Thái Ngân bước đến thì như nhìn một vở kịch đầy đặc sắc.
"Hoàng thượng vạn an! Hoàng hậu nương nương kim an!" - Theo quy tắc, nàng ấy vừa vào đến điện liền hành lễ. Sở Định Long còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ có thể xua tay tỏ ý miễn lễ. Lúc này, Tương Tịch còn đang bàn luận với Phan thái y:"Hoàng thượng tỉnh lại rồi sau này có để lại di chứng gì hay không?"
"Bẩm hoàng hậu nương nương, theo tình hình hiện tại sẽ không có gì đáng ngại nữa."
Nhận được câu trả lời thích đáng, Tương Tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy nàng đang cùng các đại thần luận bàn chuyện triều chính thì nghe báo hắn tỉnh lại liền ba chân bốn cẳng chạy đến. Cả mấy vị đại thần cũng đi theo, dọc đường đi còn không ngừng chúc mừng nàng.
Thật sự lòng Tương Tịch vui vẻ không được mấy phần, vì nàng lo sau khi Sở Định Long tỉnh lại ắt có biến chứng. Thật may là cuối cùng mọi thứ đều ổn, trừ việc hắn phải mất kha khá thời gian để hồi phục. Lạc Thái Ngân nghe mấy lời đó, ngoài mặt tỏ vẻ vui mừng, nhưng trong lòng lại không có chút xúc cảm nào.
"Hoàng thượng...hoàng thượng...Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi..." - Từ bên ngoài cửa điện, Chu tần ôm bụng lớn lệ rơi đầy mặt chạy vào. Vừa nhìn thấy Sở Định Long liền nhào vào lòng hắn nức nở:"Hoàng thượng mà không tỉnh lại, thiếp và con sẽ bị người ta ức hiếp chết mất."
Nói đoạn, liền náo loạn hắn không ngưng. Sở Định Long vừa mới tỉnh lại, đầu vẫn còn đau như búa bổ. Muốn đưa tay đẩy nàng ta ra nhưng sức lực cũng yếu ớt vô cùng. Chẳng biết làm cách nào, hắn đành giương ánh mắt cầu cứu về phía Tương Tịch.
Thở dài một tiếng, nàng kêu hai cung nữ đi theo Chu tần mau kéo nàng ta ra. Nhưng như một con đỉa đói bám người, nàng ta hai tay giữ chặt lại, không buông hắn ra. Cả điện một phen ái ngại nhìn nàng ta, nhưng đều vì long thai mà chẳng ai dám mở lời.
Lạc Thái Ngân thì như đang xem trò vui, nơi môi thấp thoáng ý cười nhàn nhạt. Quả là nữ nhân tâm tư khó đoán, vừa lúc nãy còn hung hăng cãi nhau với nàng ấy, bây giờ lại mềm yếu tựa đóa hoa mong manh. Nói đúng ra, là chúa sơn lâm hay là tiểu miêu, đều phụ thuộc có nam nhân kia trước mặt hay không?
"Trẫm vừa tỉnh lại còn rất mỏi mệt, nàng có thể thôi không quấy nhiễu nữa hay không?" - Sở Định Long bị Chu tần ôm đến khó chịu, ngữ khí cũng lộ ra rồi. Nhưng nữ nhân này lại không biết phải trái, cứ ôm chặt lấy hắn mà kể lể:"Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp."
Ngay cả Tương Tịch nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta cũng một bụng buồn nôn. Bình sinh nữ nhân trong hậu cung này ngoài mặt một vẻ, bên trong một vẻ thì nàng đã nhìn qua. Nhưng thay đổi một cách chóng mặt như Chu tần, nàng chính là cảm thấy ghê tởm gấp bội lần.
Sắc mặt Sở Định Long chuyển sang hắc tuyến, chỉ sợ hắn điên lên thì khó ai mà sống được. Chung Quân lúc này vừa ung dung đi vào, nhìn thấy bộ dạng của hắn liền cười ha hả, buông lời mỉa mai:"Hoàng thượng, lúc người bất tỉnh có ai dùng lọ nồi trét lên mặt người sao?"
Cái tên chết tiệt này, trước giờ không biết phân biệt trên dưới. Nếu không phải y từng lập nhiều công lớn, Sở Định Long nhất định làm y rơi đầu trăm vạn lần. Sát khí từ người của hắn tỏa ra, người trong đại điện đều sợ hãi, duy có Chung Quân vẫn điềm nhiên như không kiếm chỗ ngồi xuống.
Bấy giờ Tương Tịch đã cho thêm hai cung nữ kéo Chu tần ra khỏi điện, mặc nàng ta kêu khóc om trời. Sở Định Long được giải thoát thì thở phào nhẹ nhõm vô cùng. Vậy mà ngay lúc này, Vương công công từ đâu chạy vào bẩm tấu:"Hoàng thượng, sứ giả của Lạc quốc đến xin yết kiến!"