Bàn tay của cung nữ kia vươn lên gỡ tấm khăn che mặt xuống, môi cong lên thành nụ cười qủy dị:" Ngươi biết Sở Định Long vốn rất đa nghi, lúc nãy suýt chút nực là bị lộ."
" Bổn công công còn chưa nói với ngươi sao Ái Châu? Hoàng thượng là kẻ cực kỳ đa nghi, ngươi nghĩ cái mưu đồ non nớt của ngươi có thể ở trong cung được bao lâu?" - Gã công công vừa nói vừa dúi ngón tay lên trán nàng ta. Ái Châu cười nhạt, chìa tay ra trước mặt gã:" Đừng quên Ninh gia là ân nhân của ngươi. Mau đưa thứ ta cần!"
Ánh mắt gã lấm lét nhìn ra phía sau, như sợ có người nhìn thấy. Hồi lâu, khi đã chắc chắn không có ai theo sau, gã mới rút từ tay áo ra một thẻ bài, cắn dặn cẩn thận:" Cái này ta rất khó khăn mới làm được cho ngươi. Nhớ cho rõ, hiện tại tên của ngươi là Thục Oanh, không phải là Ái Châu."
Nói đoạn, gã công công không thèm để nàng ta trả lời, lập tức chạy đi mất dạng. Ái Châu nhìn theo bóng dáng gã, rồi lại nhìn xuống thẻ bài đề mấy chữ:" Phượng Hoan Cung Thục Oanh."
Nở nụ cười nhàn nhạt, nàng ta vội đem nó treo ở đai lưng, rồi kéo khăn che mặt lại. Sau đó lựa lúc công công của phủ nội vụ dẫn đám cung nữ về Phượng Hoan Cung mà lẩn vào. Vừa bước đến cửa cung, đã nghe thấy thanh âm tràn đầy phấn khích của Hoa Nhĩ:" Hoàng hậu tỉnh rồi, hoàng hậu tỉnh rồi. Mau mời hoàng thượng đến, mau lên đi!"
Phượng Hoan Cung lại tấp nập người ra kẻ vào. Đám cung nữ mới được công công phủ nội vụ dẫn tới giữa sân, tiến tới chỗ Hoa Nhĩ cười nịnh nọc:" Cô cô, cung nữ mới đã lĩnh xong thẻ bài."
" Tốt, làm phiền ngài rồi." - Hoa Nhĩ quay sang vị công công kia, dúi vào tay hắn ít bạc lẻ. Kẻ làm nô tài được thưởng chút hai mắt liền sáng rực, nụ cười càng lúc càng tỏ vẻ nịnh hót:" Quả nhiên là cô cô rộng lượng nhất."
Cuối cùng, hắn ta quay sang đám cung nữ mới đến, giả vờ hắng giọng dặn dò:" Các ngươi ở lại trong cung của hoàng hậu, nhất định phải nghe lời, phục dịch hoàng hậu và đại hoàng tử cho tốt. Nếu không, hoàng thượng sẽ đem đầu từng người các ngươi ra trảm thủ."
Đám nô tỳ ngoài mặt ra vẻ nhu thuận, nhưng khi vị công công vừa xoay lưng bước khỏi cánh cửa của Phượng Hoan Cung, liền không ngừng chửi ruả.
"Ngươi xem hắn ta đi, cũng chỉ là một hoạn quan. Cùng lắm cũng chỉ hơn chúng ta vài bậc. Ở đây định dạy dỗ ai chứ."
" Ai bảo người ta ở trên chúng ta chứ. Tốt nhất nên ngậm miệng mà sống thôi."
Hai cung nữ trước mắt Ái Châu kẻ tung người hứng, mỉa mai liên hồi. Sau chiếc khăn che mặt, môi nàng ta cong lên khinh miệt. Nô tài thì nên biết thân biết phận, thấp hơn một bậc chính là thấp hơn. Vậy mà hai ả cung nữ này lại không hiểu được cái điều hiển nhiên nơi hậu cung này, cả đời cũng đừng mong thoát khỏi kiếp nô bộc.
"Các ngươi bây giờ đã là người của Phượng Hoan Cung, mọi việc đều phải lấy hoàng hậu và hoàng thượng làm đầu." - Hoa Nhĩ nhìn xuống đám cung nữ vừa tới, ánh mắt mấy phần nghiêm khắc khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Một cung nữ khác tiến đến nói gì đó vào tai nàng ấy. Sau đó nàng ấy phân phó lại công việc trong cung, rồi cùng cung nữ kia bước về phía gian phòng nghỉ ngơi của Tương Tịch.
Ái Châu và hai ba cung nữ khác được dẫn đến nơi các ma ma đang chăm sóc cho hoàng tử. Họ nhìn thấy ba người cũng chỉ dặn dò đôi điều, sau đó cũng không để tâm nữa.
Ngoài cửa cung truyền tới chút huyên náo. Là Sở Định Long cùng Chung Quân vừa về đến Dưỡng Tâm Điện nghe tin Tương Tịch tỉnh lại, không nói không rằng liền chạy ngược trở về.
"Tịch Tịch, nàng tỉnh rồi." - Hắn chạy đến bên cạnh giường của Tương Tịch, ánh mắt mừng rỡ nhìn nàng. Nữ nhân trên giường nhìn thấy hắn, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Hoa Nhĩ ở bên cạnh cũng vui mừng mà rơi lệ:" Nương nương, người tỉnh lại rồi."
Phụng nhãn Tương Tịch hết nhìn Sở Định Long, lại nhìn Hoa Nhĩ, gợn lên chút lạnh nhạt. Hắn không ngừng nhìn nàng cười, tay nắm lấy tay nàng mà nói:" Tịch Tịch, nàng biết trẫm lo cho nàng nhiều thế nào không? Lần sau không cần sinh nữa, chúng ta đã có hoàng tử rồi."
" Buông ra!" - Trước sự ngỡ ngàng của hắn, nàng không chút lưu tình mà giựt tay khỏi tay hắn. Mọi thứ như dừng lại, cả gian phòng tràn ngập mùi sát khí. Phụng nhãn Tương Tịch cô đọng lại một tia giận dữ, cả cơ thể dù không động đậy được cũng cố nép vào trong tránh xa khỏi hắn. Cơn đau từ hạ thể như xé đôi cơ thể nàng ra, bên dưới cảm nhận được một thứ gì đó âm ấm chảy ra. Gương mặt Sở Định Long thoáng chốc tái xanh, hét lớn:" Mau gọi thái y cho trẫm. Mau lên!"
Hoa Nhĩ nhìn xuống phía chân nàng, thanh âm cũng trở nên sợ hãi:" Nương nương....máu....máu..."
Phụng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn xuống hai bắp chân của mình, liền nhìn thấy một dòng máu đỏ từ hai bắp đùi trắng nõn của nàng chảy xuống. Cơn đau khiến nàng càng lúc càng không giữ vững, thần trí vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Phan thái y nghe lệnh truyền, lập tức chạy đến. Lúc nhìn thấy Tương Tịch bị xuất huyết, cả khuôn mặt ông ta bắt đầu tối đen lại, trên trán đổ tầng mồ hôi lạnh.
" Ngươi mà không cứu được nàng ấy, cả gia tộc người, trẫm sẽ giết sạch." - Sở Định Long điên tiết, nắm cổ áo Phan thái y quăng đến bên giường nàng. Đầu ông ta va vào thành giường, bật cả máu. Nhưng ông ta mặc kêu vết thương của mình, run rẩy lấy thuốc ra, cố cầm lại máu cho nàng.
Tượng Tịch cơ hồ không còn chút sức lực nào cả, nhưng khi Phan thái y cố đút thuốc cho nàng cũng bị nàng xô đến suýt chút ngã về sau. Mất một lúc lâu, nhờ cung nữ giúp sức, ông ta mới có thể cầm được máu cho nàng.
" Hoàng thượng, có phải lúc nãy nương nương gặp chuyện kinh động gì không?" - Phan thái y nhận lấy tấm vải của một cung nữ đưa cho, lau đi vệt máu ở vết thương trên trán. Lúc nãy ông chật vật cùng mấy cung nữ mới có thể cầm máu cho Tương Tịch, vô tình nhìn thấy trong phụng nhãn của nàng xuất hiện sự sợ hãi lẫn giận dữ. Đoán chắc trước lúc ông đến, nàng đã gặp phải chuyện gì tổn hại phụng thể mới bị xuất huyết.
Ánh mắt Sở Định Long chưa lúc nào rời khỏi nữ nhân trên giường. Hoa Nhĩ ở cạnh bên chăm sóc nàng, còn nàng thì đã chìm vào giấc mộng. Thời khắc nàng tỉnh dậy nhìn thấy hắn như gặp phải qủy, không ngừng bài xích. Nơi đáy mắt nàng lúc ấy cơ hồ không còn chút chân tình nào, chỉ tràn ngập màu đen lạnh nhạt. Như trước lúc nàng mất trí vậy.
" Phan thái y, ngươi cũng biết rõ hoàng hậu với ký ức lúc trước không còn nhớ rõ. Vậy có khi nào nàng ấy sẽ nhớ lại không?" - Bàn tay hắn siết lại thành nắm đấm, đôi chân cố gắng kìm chế không bước lại gần nàng. Chưa bao giờ hắn cầu xin ai một việc gì, nhưng hôm nay hắn chính là cầu xin trời đừng trêu ngươi, khiến nàng nhớ lại những đau thương đó. Nàng hành hạ hắn cũng không sao, nhưng nếu nàng rời xa hắn, cả đời hắn sẽ hóa thành kẻ điên mất.
"Chuyện này...." - Phan thái y rơi vào trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới thở dài nói:" Tuy hoàng hậu mất trí, nhưng ký ức đó vẫn lưu lại một vài mảnh vụn trong tâm trí hoàng hậu. Nếu vô tình hoàng hậu nhìn thấy vật xưa, có thể sẽ khôi phục lại trí nhớ."
Từng lời của Phan thái y như khoét sâu vào nỗi sợ hãi vô hình trong tâm trí Sở Định Long. Ánh mắt hắn liên tục gợn lên những tia xót xa. Phan thái y sau khi kê khai thêm vài thang thuốc bổ cho Tương Tịch, liền cáo từ.
"Chung Quân, ngươi nghĩ nếu nàng ấy khôi phục trí nhớ, liệu nàng ấy có bỏ trẫm mà đi không?" - Thanh âm Sở Định Long cũng trở nên nhẹ hẫng nhung lại chứa đựng cả sự bất lực ẩn sâu bên trong. Người hắn yêu, hoàng hậu của hắn, liệu khi nàng nhớ lại những tổn thương mà hắn gây ra, nàng sẽ bỏ hắn đi sao? Tự bản thân hắn cũng đã có câu trả lời, chỉ có điều hắn đang tìm kiếm chút hi vọng ở người khác.
" Thần nghĩ hoàng thượng biết câu trả lời rồi chứ?" - Chung Quân khẽ đặt tay lên vai Sở Định Long, ra chiều an ủi hắn. Hắn từ lúc mẫu phi bị trảm thủ thì luôn duy trì phong thái dù thái sơn có đổ xuống đầu vẫn không đổi mặt. Ngay cả khi gần nữ sắc, hắn cũng chỉ xem như quân cờ hay thú tiêu khiển nhất thời. Chưa lúc nào y thấy Sở Định Long vì một nữ nhân trở nên bất lực đến vậy.
Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn. Sở Định Long xoay lưng, bước ra khỏi gian phòng của Tương Tịch, bỏ lại một câu:" Chăm sóc hoàng hậu cho tốt!"
Bước chân Sở Định Long bước đến góc khuất của Phượng Hoan Cung, đôi tay nhắm thẳng bức tường to lớn mà đánh. Từng cú đánh cứ liên tiếp giáng xuống, đến mức tay hắn bật cả máu. Chung Quân lén đi theo, nhìn thấy hắn khổ sở như vậy, liền can ngăn:" Hoàng thượng, long thể quan trọng!"
"Cút!" - Sở Định Long điên rồi, phải, hắn điên rồi. Điều hắn lo sợ nhất sắp đến rồi. Càng lúc hắn càng điên cuồng đánh vào tường, tựa như đang trừng phạt bản thân hắn vậy. Mặc kêu Chung Quân lao vào giữ chặt, hắn như con dã thú đáng sợ mà phát tiết.
" Trẫm sai rồi được không? Là trẫm sai!" - Tiếng gào thét của Sở Định Long vang vọng cả hoàng cung. Nơi gò má hắn rơi dài một giọt lệ nóng hổi, thanh âm như cầu khẩn:" Xin đừng đem nàng ấy đi, đừng đem Tịch Tịch đi... Là lỗi của trẫm, là trẫm sai..."
Sở Định Long là đang cầu xin, nhưng là cầu xin ai? Nhân quả báo ứng, rồi cuối cùng phải trả. Hủy dung Tương Tịch cũng là hắn, đày đọa nàng cũng là hắn, xem nàng như quân cờ trong tay cũng là hắn, khiến nàng mất trí nhớ cũng là hắn. Vậy thì ai có thể giúp hắn được đây? Ông trời sao? E rằng không còn kịp nữa rồi.
Bên phía bên kia bức tường, Ái Châu cuộn tay lại thành nắm đấm, ánh mắt lộ ra tia sát khí. Nam nhân kia lúc sát hại Ninh Nghi, người mà nàng ta yêu nhất, không hề rơi một giọt lệ cảm thương. Giờ đây lại vì nữ nhân Tương Tịch kia mà đau lòng đến người không ra người, qủy không ra qủy.
"Hảo, ta sẽ đem Sở Định Long, Tương Tịch và cả tiểu hoàng tử kia đến trước tiểu thư mà nhận tội." - Ái Châu gằn giọng, nói ra từng từ từng từ, sát khí cũng bao quanh nàng ta ngày một nhiều. Trên trời, sấm sét bất chợt xuất hiện, như báo hiệu cho một cơn mưa sắp đến gần, một cơn mưa lớn nhất từ trước đến nay.