Tâm trạng của Khanh Khanh rất tốt.
Một là vì câu chuyện khiến Tiểu Hổ rất vui, hai là khi chào tạm biệt Mrs Phí, bà ấy còn tặng cô một hộp bánh ngọt Quảng Châu, hộp đựng rất tinh xảo, trên chiếc hộp còn tết một cái nơ xinh xắn. Cô là giáo viên không nên nhận quà, nhưng vì Mrs Phí quá nhiệt tình, cuối cùng cô đã nhận nó. Ôm hộp bánh ngọt bước ra khỏi khu vườn nhỏ theo phong cách Mỹ của nhà họ Phí, Khanh Khanh nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm với Tiểu Hổ trong suốt buổi chiều, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Hổ dần dần khá lên, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp của con phố nhỏ.
Napa Valley là khu biệt thự riêng biệt hoàn toàn theo phong cách Mỹ, con đường hay khu phố mang phong cách hoàn toàn khác biệt, so với khu Champagne Town của ông bà nội Khanh Khanh thì lộng lẫy hơn một chút, cũng mang đậm phong cách biệt thự hơn, khung cảnh giống như một thành phố nhỏ của Mỹ.
Mùa thu, trời tối rất nhanh. Khanh Khanh men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, thư thả ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đã đến giờ tan tầm, chốc chốc lại có đủ loại xe ô tô phóng vụt qua người Khanh Khanh. Cô bước trên con đường rải đá, nhặt một chiếc lá rụng cầm trên tay. Lỗ thủng vì bị côn trùng gặm nhấm trên chiếc lá rọi qua tia sáng cuối cùng. Cô nheo mắt nhìn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
Chuyện phụ đạo cho Tiểu Hổ, nếu coi đó là việc làm thêm chính thức thì cô hoàn toàn có thể không làm bởi vì bản thân cô cũng không thiếu tiền. Công việc ở trường đã rất vất vả rồi. Làm việc đến năm thứ ba, Khanh Khanh đã sớm hiểu rằng làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không được vì quá xúc động hay chỉ vì hứng thú mà làm. Phụ đạo tâm lý cho trẻ nếu làm không tốt có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời trẻ, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt tha thiết của Mrs Phí, khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Hổ lúc ngủ say, Khanh Khanh lại xúc động đến nỗi muốn nhận lời ngay, bất chấp mình có đủ kinh nghiệm hay không.
Khanh Khanh chìm vào dòng suy tư rối bời, đến tận khi màn đêm đen đặc buông xuống, cô mới phát hiện mình bị lạc đường.
Khát nước, bụng đói đến nỗi sôi lên òng ọc, Khanh Khanh dừng lại bên cạnh cột đèn bên đường, ngẩng đầu kiễng chân, cố gắng nhìn biển hiệu treo trên hộp đèn. Ánh sáng vàng êm dịu chiếu hắt trên đỉnh đầu, cô cắn móng tay, không biết phải đi về phía nào. Khả năng phân biệt phương hướng của Khanh Khanh không được tốt lắm, cứ đổi hướng đi là lại lạc đường. Hồi mới chuyển đến Champagne Town, Mục Tuần phải đưa cô đi mấy chục lần cô mới biết đường tìm về nhà.
Khanh Khanh ngó nghiêng khắp nơi, cách đó vài mét có một chiếc xe màu đen chầm chậm đi tới, dừng lại bên đường rồi tắt đèn. Cô nhìn về phía ấy, thầm nghĩ có lẽ là người đi làm về, sau đó quay mặt đi nhìn về hướng khác.
Phí Duật Minh đang ngồi trong xe, tay vịn vào vô lăng, ngắm nhìn hình bóng của cô từ phía xa.
Anh đi theo cô suốt con phố nhỏ, rẽ chỗ này ngoặt chỗ kia mấy vòng liền, không hiểu rốt cuộc cô muốn đi đâu. Sợ bị cô phát hiện, Phí Duật Minh không dám lái xe cách cô quá gần, nhưng bám theo một lúc, anh lại nghi ngờ tâm trí của cô đang ở trên mây. Mấy lần lái xe đi qua người cô mà cô hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của anh. Lần tắt đèn này, anh bắt đầu suy nghĩ xem có nên xuống xe nói cho cô biết hướng đi không.
Anh biết cô lạc đường.
Có lẽ đèn đường quá sáng, có lẽ là ảo giác từ góc nhìn, cảm giác kỳ lạ ban đầu hoàn toàn tan biến trong anh, chỉ còn lại hình ảnh cô gái Gypsy bước ra từ trong câu chuyện, mang theo quả cầu thủy tinh dự đoán tương lai, quấn khăn quàng, hai bím tóc rối vắt ra ngoài chiếc khăn, chiếc túi xách lệch lắc sang trái rồi lắc sang phải, trong đầu ẩn chứa rất nhiều bí mật, đang tìm kiếm làng quê tiếp theo. Cô giống như một đứa trẻ lang thang không có chốn nương thân, đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn cắn móng tay. Anh cứ ngồi đợi đến lúc cô đi tiếp nhưng cô chỉ cắn móng tay, dừng lại bên đường không chịu đi.
Năm phút trôi đi, mười phút, sau đó là hai mươi phút, anh đã xoay mấy tư thế trên xe, quả thực không thể ngồi tiếp được nữa, liền lái xe về phía cô, đến chỗ cách cô đứng khoảng ba bốn mét mới bấm còi.
Cô đang định nhường đường, ngẩng đầu lên mới biết người ngồi sau tay lái là anh, nét mặt thư thái bỗng trở nên cảnh giác. Đã mấy ngày họ không gặp nhau, anh cố tình không làm phiền cô và bọn trẻ, hai bên đều bình yên vô sự. Nhưng bây giờ anh lại cố tình “làm phiền” cô một chút.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu, cảm ơn!”. Khanh Khanh quay một vòng quanh chỗ mình đứng một cách rất không tự nhiên nhưng vẫn không tìm thấy phương hướng. Cô ôm hộp bánh rảo bước đi. Ban đầu là đi, sau đó co cẳng chạy, thái độ tránh mặt anh hết sức rõ ràng.
Nhìn chiếc váy hoa bay bay trong gió, Phí Duật Minh lắc đầu gượng cười. Vốn định quay đầu đuổi theo, nhưng thấy cô rẽ vào con đường cạnh đó, xe lại không đi vào được, anh đành phải quay về đường chính, đứng chờ cô ở đầu đường bên kia.
Chưa đầy năm phút sau, Khanh Khanh lạc đường lại quay về con đường như đã từng quen. Cô phát hiện chiếc Hummer đen đứng dưới cột đèn cách đó không xa. Phí Duật Minh đứng cạnh chiếc xe, tay cầm điếu thuốc. Khuôn mặt của anh ta ẩn khuất sau làn khói đen và ánh đèn lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ nét mặt.
Nếu chạy nữa thì thật mất mặt. Cô đứng lại, ôm hộp bánh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía anh. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ở phía xa, không hề liếc ngang liếc dọc, năm mét, bốn mét, ba mét… qua rồi, cách xa rồi.
Anh ta vẫn đang hút thuốc, dường như chưa phát hiện ra hành động của cô. Khanh Khanh dần dần cảm thấy yên tâm hơn, vừa rảo bước đi, vừa đoán xem anh ta có nhìn cô từ phía sau không. Đi đến chỗ cách chiếc xe bảy, tám mét, cô không kìm được ngoảnh đầu nhìn, phát hiện anh ta dập tắt mẩu thuốc, đang chuẩn bị mở cửa lên xe. Tiếng chuông cảnh giác trong lòng lại ngân lên. Cô đi qua đường nhựa, co cẳng chạy về phía cánh cửa lớn ở phía xa, bỏ lại Phí Duật Minh và chiếc Hummer đen ở tít tận phía sau.
Anh đã lên xe nhưng không hề khởi động, chỉ nắm vô lăng nhìn về phía mà cô đang chạy, đường cong trên khóe miệng ngày càng lớn hơn, không thể kiềm chế được. Anh nhớ lại câu chuyện mà cô đã kể cho Tiểu Hổ nghe buổi chiều, cái gì mà tủ vách, cơn ác mộng, cái gì mà nữ chiến sĩ đánh gục lũ ác quỷ, hoàn toàn khác xa so với biểu hiện lúc này của cô. Chiếc váy hoa bay đi bay lại trong gió, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của anh. Anh không muốn cười nhưng lại cười to hơn. Trước mắt là khuôn mặt của cô, bên tai là giọng nói của cô, tức giận, vui vẻ, dũng cảm, nhút nhát…
Chuyện làm gia sư cuối cùng Khanh Khanh vẫn nhận lời.
Nọa Mễ ngồi trên nắp bồn cầu, vừa gạt tóc dính trên mũi, vừa nói chuyện với Khanh Khanh ở phòng bên cạnh: “Chị có làm được không, Khanh Khanh, đến nhà họ làm gia sư”.
“Không được cũng phải được, chẳng còn cách nào cả”. Khanh Khanh tết tóc, buộc chun buộc tóc mới mà Mục Tuần vừa mua cho cô. Trên chiếc dây chun màu đen là hình đôi lợn màu hồng phấn. Mắt của chúng được làm bằng đá lấp lánh. Hôm sinh nhật cô, tất cả mọi người đều tụ tập ở Champagne Towm, làm một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ, chúc mừng Khanh Khanh sinh năm hợi tròn hai giáp, bắt đầu một hành trình mới. Mục Tuần cùng cô lên tầng thượng ngắm sao, còn tặng cô cuốn Charlotte và Wilbur
. Vậy là Khanh Khanh đã thêm một tuổi, ông bà nội lại nhắc, nói Thất Thất cả tuổi mụ là hai lăm tuổi, nên tìm một người tốt để gả chồng.
Ngày hôm sau đến trường, Khanh Khanh gửi mail cho Mrs Phí, nhận lời làm gia sư cho Tiểu Hổ, thêm một tuổi mới cần phải có thách thức mới. Cô nghĩ mình vẫn còn trẻ, không biết thì có thể học từ từ, chỉ cần giúp được Tiểu Hổ, mệt một chút cũng đáng. Để bày tỏ thành ý, Mrs Phí đã đưa ra đãi ngộ rất hấp dẫn. Sau một hồi nói chuyện, Khanh Khanh chỉ nhận một phần rất nhỏ “phí đi lại”, phần còn lại để Mrs Phí dùng vào việc dạy dỗ Tiểu Hổ.
“Khanh Khanh, khi nào thì đến sinh nhật anh út của chị?” Nọa Mễ lại hỏi, Khanh Khanh đang chống cằm suy nghĩ vẩn vơ, nghe thấy tiếng giật nước mới giật mình.
“Anh út của chị á? Mùa hè, cung Sư Tử, vừa mới qua được vài tháng, hai bảy tuổi rồi”.
“Vâng”. Nọa Mễ bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi phía sau Khanh Khanh lẩm nhẩm ngày tháng mà cô vừa nói lúc nãy.
Đi đến tấm gương lớn treo trước lớp, Khanh Khanh muốn xem xem vết sẹo thủy đậu trên trán đã hết chưa nhưng ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trong gương khiến cô giật nảy mình. Cô chưa kịp tránh đi thì Shawn đã bước lại gần.
“QinQin, khỏi ốm chưa?”.
Trước mặt người khác Shawn thường không trực tiếp dùng những động tác cơ thể với cô, nhưng sau khi bị anh ta cưỡng hôn trong buổi lễ Giáng sinh năm ngoái, tâm lý đề phòng của Khanh Khanh trở nên hết sức dữ dội, nhìn thấy anh ta là cô lại cảnh giác, tránh được thì tránh, không tránh được thì làm mặt lạnh. Cô đáp lại một tiếng “cảm ơn”, mỉm cười lịch sự rồi kéo Nọa Mễ đi.
“QinQin!”. Shawn đi theo hai bước.
Khanh Khanh coi như không nghe thấy, Nọa Mễ cũng không dám đứng lại, chỉ vừa chạy vừa ngoảnh đầu, vào lớp rồi dựa người vào bàn thở hổn hển, hỏi Khanh Khanh: “Có phải là Shawn vẫn thích chị không? Chẳng phải là đã từ bỏ ý định rồi sao? Lần trước em đã thấy có vấn đề, ai nói anh ta và cô giáo dạy nhạc kết nhau, chị xem rõ ràng là…”.
“Chị không biết, không nói nữa”. Khanh Khanh vờ ngây thơ, giao việc cho Nọa Mễ làm, còn mình thì ngồi ở bàn làm việc check mail. Chuyện xảy ra ở lễ Giáng sinh năm ngoái, mỗi lần nhớ đến cô lại thấy buồn, nói là quên đi nhưng vẫn còn một vết thương nhỏ chưa lành, dù sao thì lớn bằng ngần này tuổi, đó là lần đầu tiên cô bị người khác giới cưỡng hôn như thế.
Bữa phụ buổi chiều các em nhỏ ngồi thành hàng dài ăn hoa quả. Khanh Khanh ngồi bên giá sách tìm truyện thiếu nhi, chuẩn bị sau khi tan ca đến nhà Tiểu Hổ dạy phụ đạo. Có người gõ cửa kính, là cô phụ trách, trên tay còn giơ một tấm biển nhỏ đứng ngoài phòng học.
Khanh Khanh đặt đồ xuống, lau tay rồi chạy ra ngoài. Theo quy định của nhà trường, mỗi lần nhìn thấy cô phụ trách giơ biển thì thông thường không phải là chuyện tốt đẹp. Quả nhiên cô bị đưa tới phòng y tế, rất nhiều bác sĩ và y tá mà cô không quen đứng ở đó. Cô trợ giảng lớp mẫu giáo lớn bị thủy đậu khi bệnh dịch bùng phát đứng trong góc. Cô gái người Mỹ mười tám, mười chín tuổi, vết sẹo thủy đậu trên khuôn mặt tròn xoe vẫn chưa mờ đi. Chú Sam, bác sĩ chính trong trường mỉm cười với hai người bọn họ, nói rõ lý do. Khanh Khanh vừa nghe mặt đã xịu xuống.
Khi về lớp, Khanh Khanh bước đi có chút tập tễnh, mông bị tiêm một mũi, chính y tá Susi đã tiêm cho cô. Cô vừa vào cửa đã thấy cặp song sinh cầm dưa hấu đuổi đánh nhau, lại còn lấy thìa uống trà làm vũ khí ném qua ném lại. Nọa Mễ không can được, một mình trông bên trái thì quên bên phải, mới có vài phút mà lớp học đã loạn cả lên, ba đứa trẻ khóc quấy. Khanh Khanh muốn ngồi xuống tìm truyện nhưng không thể không ra tay can thiệp.
Cặp song sinh là con của ông đại sứ, bình thường rất được nuông chiều. Anh trai Anish lại rất thích bắt nạt em gái Anisha, cứ dạy dỗ khuyên bảo xong, chưa đầy hai hôm sau là lại đâu vào đấy. Những biện pháp thường dùng như phê bình miệng hoặc không cho tranh dán đã được áp dụng nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng Khanh Khanh đành phải đưa chúng đến “góc phạt” trong lớp, lấy hàng rào bằng nhựa ngăn lại, phạt chúng “đứng nhìn” mười phút. Phạt học sinh hư làm gương, những em ném thìa, không chịu ăn dưa hấu đều trật tự, một số em còn xếp gọn hạt dưa mà mình nhổ ra, sợ mình cũng bị nhốt vào hàng rào.
Khi cả lớp đã trật tự, Khanh Khanh ung dung quay về giá sách tìm truyện. Cô làm việc suốt ngày lại còn bị tiêm một mũi, vịn vào tủ sách đứng dậy cảm thấy lưng đau ê ẩm, không thể đứng thẳng được.
Sau khi đưa bọn trẻ lên xe, Nọa Mễ quay lại thấy Khanh Khanh ngồi cạnh bàn làm việc, vẻ mặt chất chứa tâm sự, liền đặt đồ chơi trên tay xuống, lại gần nói chuyện với cô: “Lúc nãy cô trợ lý gọi chị ra ngoài có chuyện gì? Chị sao thế, hay là vì Shawn?”.
“Không”, Khanh Khanh bỏ móng tay đang cắn dở một nửa xuống, gượng cười và nói, “Chị lên thư viện tầng trên tìm sách tiếp đây, lát nữa nói chuyện, em dọn đồ chơi đi”.
“Vâng”.
Vốn dĩ là một ngày rất bình thường, không có hoạt động ngoại khóa nên khá thoải mái, nhưng Khanh Khanh lại thấy lòng mình rối như tơ vò, biết bao nhiêu tâm sự rối bời chất đầy trong lòng cô, thêm vào đó là đau lưng, lúc ngồi xuống tìm sách cô không khỏi thở dài hai tiếng.
Tiểu Hổ đã khỏi bệnh hai hôm rồi nhưng vẫn không chịu đến trường mẫu giáo. Dường như lý do là vì trên mặt trên người vẫn còn rất nhiều sẹo thủy đậu, sợ bị những bạn khác chê cười. Mrs Phí gọi điện đến, đặc biệt dặn dò Khanh Khanh nên phụ đạo riêng cho Tiểu Hổ sớm một chút, giúp nó khắc phục trở ngại tâm lý, quay lại trường mẫu giáo. Nhưng ngoài việc chuẩn bị đầy đủ truyện tranh, Khanh Khanh không dám chắc lắm về việc chữa trị bệnh tâm lý cho Tiểu Hổ. Nó vốn là một cậu bé không hòa đồng, lầm lì ít nói, rất dễ vì mắc bệnh khiến bệnh tự kỷ ngày càng nặng hơn. Khanh Khanh học hỏi thầy giáo ngoại quốc dạy phụ đạo tâm lý cho Tiểu Hổ. Anh ta đưa cho cô một đống sách tâm lý về nghiên cứu, nhưng phương pháp thực tế thì lại chẳng có. Khanh Khanh tìm đọc tài liệu giáo học pháp của Montessori
, trong đầu chốc chốc lại nảy ra những ý tưởng rất hay nhưng lại nhanh chóng bị bản thân mình phủ định.
Khanh Khanh ôm tập tài liệu vừa tìm được xuống dưới, không muốn lại gặp Shawn ở cầu thang. Lần này có muốn tránh cũng không tránh được, quay người bước đi cũng rất kỳ lạ. Cô chỉ có thể cúi đầu bước thật nhanh xuống cầu thang. Trong đại sảnh có không ít phụ huynh tiểu học, cô nghĩ rằng Shawn không dám giở trò trước mặt nhiều người.
Cô đang mải nghĩ, lại bước quá nhanh, không chú ý dưới chân, sau khi giẫm vào một miếng vỏ chuối mới phát hiện ra. Đáng tiếc là đã quá muộn, không thể rụt chân lại được nữa. Khanh Khanh lại ôm quá nhiều sách, bất chợt mất thăng bằng, người nghiêng sang một bên. Cô hét lên một tiếng thất thanh trước mặt mấy chục phụ huynh rồi ngã lăn xuống mấy bậc thang cuối cùng.
Phí Duật Minh đang đứng trong đại sảnh xem ảnh tập thể của các lớp treo trên tường. Anh dễ dàng nhìn thấy Tiểu Long trong bức ảnh tập thể của bốn lớp mẫu giáo lớn. Tiểu Long là một cậu bé rất thích thể hiện bản thân, mặc đồng phục trường mầm non đứng giữa hàng thứ nhất, chống tay ngang hông, cười rất khoái chí. Sau đó anh tìm Tiểu Hổ nhưng mất khá nhiều thời gian, nhìn bốn bức ảnh của lớp mẫu giáo nhỡ xếp hàng ngang hai lượt mà vẫn không tìm thấy Tiểu Hổ, chỉ nhìn thấy Khanh Khanh.
Cô trong bức ảnh không giống khi anh gặp cô những lần trước, bộ quần áo rất quy củ, không phải là hai bím tóc như bình thường mà buộc cao sau lưng, trông già dặn hơn một chút, để lộ cái trán mịn màng. Đôi mắt vẫn đen nháy lấp lánh, nụ cười ngọt ngào, có hai lúm đồng tiền xinh xinh. Nhìn kỹ một chút thì thấy Tiểu Hổ đứng cạnh cô, nhút nhát nấp trong góc, miệng mút ngón tay, mắt không nhìn vào ống kính.
Anh muốn nhìn kỹ hơn một chút nhưng đầu bên kia đại sảnh vang lên tiếng hét của phụ nữ. Đám đông có chút hỗn loạn, mọi người đều chạy về phía cầu thang, nhưng lại nhanh chóng lùi lại. Phí Duật Minh cũng chạy theo vài bước, chen qua đám đông chật cứng, dừng lại ở chỗ trống trước cầu thang.
Khanh Khanh quay người, ngồi dưới đất nhặt sách, chốc chốc lại có phụ huynh chạy ra giúp, nhặt những cuốn sách bị văng tung tóe khắp nơi cho cô. Khanh Khanh mất mặt trước bao nhiêu người, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên, chỉ gạt hai bím tóc xuống, gật đầu cảm ơn lia lịa rồi tiếp tục sắp xếp đống truyện tranh vừa bị rơi xuống đất.
Phí Duật Minh cúi người xuống, tiện tay nhặt một cuốn truyện rơi dưới chân mình, nhan đề rất bắt mắt – Cái bóng, bên cạnh cuốn sách là miếng vỏ chuối bị giẫm nát. Anh không khỏi chau mày, phán đoán lại khả năng của cô.
Anh đang chuẩn bị trả sách cho cô thì phía trên vang lên giọng nói của một người đàn ông. Anh ta gọi cô bằng một cái tên rất lạ “QinQin”. Khanh Khanh ngừng lại một chút rồi tăng tốc độ nhặt sách, đầu cúi thấp hơn, chỉ muốn chui ngay vào chậu hoa bên cạnh.
“Sách của cô!”.
Vẫn chưa kịp cảm ơn, Khanh Khanh đã được người khác đỡ dậy. Một bàn tay to lớn đỡ trên hông cô. Trước mắt cô xuất hiện tay áo xắn cao và cánh tay vạm vỡ. Theo bản năng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là chú của Tiểu Hổ.
Thật không nên!
Rõ ràng là đôi mắt màu cà phê đậm không mấy thân thiện, đôi lông mày rậm rạp chau lên đáng sợ, khuôn mặt không để lộ vẻ chế giễu thì chí ít cũng có bỡn cợt. Thật đau lòng, đúng là anh ta thật, hơn nữa lại còn ngã trước mặt anh ta! Khanh Khanh không biết phải giấu mặt đi đâu.
So với Shawn, cô thấy sợ Phí Duật Minh hơn vài phần. Bị ngã đến nỗi không còn cảm giác nhưng cô vẫn vờ như không vấn đề gì, vịn vào lan can đứng thẳng người. Bàn tay đặt trên hông nhanh chóng bỏ xuống. Hai chân Khanh Khanh mềm nhũn, không kịp lấy sức, toàn thân lại nghiêng sang một bên, thế giới như đang quay tròn trước mắt cô.
Phí Duật Minh tưởng cô không sao, kết quả là vừa buông tay ra thì lại thấy cô đổ sang một bên. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra đỡ cô dậy. Lần này không chỉ chạm vào nữa mà nửa người cô ngả vào người anh, còn tay của anh thì đặt ngang eo cô rất tự nhiên, không hề bỏ ra.
Khanh Khanh ngây người ra, rất nhiều thứ đã bị bó buộc trong khuôn khổ đều sụp đổ. Một số phụ huynh nhiệt tình chạy lại giúp, đống sách trên đất nhanh chóng được thu dọn xong. Anh bê sách cho cô, thấy cô quay người lại. Qua cái bóng phản chiếu trong tủ đựng cúp, anh nhìn thấy một khuôn mặt đỏ ửng, giống như đóa hoa chúm chím, vô cùng ngượng ngùng.
Khoảnh khắc ấy anh cũng thất thần.
Phí Duật Minh đặt sách lên tay cô và nói: “Lát nữa có giờ dạy Tiểu Hổ, có thể đi được chưa?”.
“Á?”.
Khanh Khanh đang để tâm trí trên mây, hận một nỗi không thể tàng hình. Tất cả những chiêu thức đối đáp với phụ huynh mà trước đây đã học đều quên sạch, liên tiếp “a” vài tiếng mới hiểu anh đang nói gì.
“Tiểu Hổ đang đợi, hôm nay dạy học, có vấn đề gì sao?”. Anh nghiêm mặt, trở nên hết sức nghiêm túc.
“Không…”.
Khanh Khanh cố nhịn đau, muốn cảm ơn anh nhưng lời nói đến miệng rồi lại trôi xuống. Anh đã đỡ lấy chồng sách rảo bước về phía lớp học, vừa đi vừa thúc giục cô: “Nhanh lên một chút được không, Tiểu Hổ đang đợi”.
Shawn không đi xuống làm phiền cô, đây là điều duy nhất Khanh Khanh cảm thấy may mắn.
Khanh Khanh đi đi lại lại trong lớp học một hồi. Nọa Mễ năm lần bảy lượt thò đầu ra, thấy Phí Duật Minh đứng ở cửa, lập tức rụt đầu lại báo cáo tình hình với cô. Chần chừ thì cũng phải ra gặp người ta, Khanh Khanh ôm túi xách và một túi đồ, lúc tạm biệt Nọa Mễ, trông cô oai hùng như sắp đi ra pháp trường vậy.
Chiếc Hummer đỗ ngoài cánh cửa sắt của trường, Khanh Khanh cố nhịn đau, đứng trước xe không chịu lên. Phí Duật Minh đi ra phía sau mở cửa, nhân tiện đỡ đồ trên tay cô đặt trên ghế lái phụ.
“Tiểu Hổ đang đợi cô ở nhà, đi thôi”.
Bất kỳ nỗi đau đớn thể xác nào đều không lớn bằng nỗi nhục bị say xe lần trước. Không nhớ mối hận là điều rất khó, tha thứ cho anh ta là điều không thể, nhưng vì nhớ đến Tiểu Hổ, cô đã thỏa hiệp, bám tay vào cửa rồi chui lên xe.
Nghe thấy tiếng đập vào cửa xe, Khanh Khanh cúi đầu vén tay áo, lén nhìn vết bầm tím trên cánh tay, muốn quên đi cảm giác bị đè nén trong căng thẳng. Ở cùng anh trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác bất lực quá lớn, cô phải nói gì đó để ngụy trang cho mình. Cô thắt dây an toàn, rất nhiều câu nói quay vòng vòng trong đầu, muốn nói cứng rắn một chút nhưng vừa tới miệng, khí thế lại giảm đi một nửa.
Trong xe vang vọng câu nói “Anh nhất định phải lái chậm một chút” của cô, giống như một đứa trẻ đang cầu xin người lớn vậy.
Mặt Phí Duật Minh căng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn không nhịn được cười.
Chiếc xe đi rất chậm, có thể nói đây là lần lái xe cực cực chậm trong cuộc đời lái xe của anh, thậm chí có chiếc xe ba bánh chở rau trên đường dành cho xe cơ giới phóng vượt qua anh.
Cảm giác lo lắng bất an trong lòng Khanh Khanh dần được thay thế bằng cảm giác dễ chịu thoải mái, không lâu sau cô không còn bám chặt vào dây an toàn nữa, từ từ ngắm nghía cấu tạo phía sau của chiếc Hummer. Cô nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, sợ bị anh phát hiện, vờ cầm cuốn sách trên tay, chốc chốc lại xoa bóp chỗ vừa bị ngã.
Phí Duật Minh vừa lái xe vừa quan sát cô, chú ý từng động tác nhỏ của cô. Nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của cô, anh thấy không tự nhiên, nhanh chóng hướng ánh mắt nhìn đường phía trước.
Tiểu Hổ nghe nói Miss 77 đến, liền chạy ra khỏi phòng. Đôi mắt ẩn chứa niềm vui sướng, cậu dang hai tay ôm chặt người cô, không chịu ngẩng đầu lên, nói thế nào cũng không bỏ tay ra, đến tận khi kéo cô vào phòng mình. Ý đồ muốn độc chiếm rất rõ rệt, Mrs Phí đứng cạnh che miệng cười.
Phí Duật Minh ôm đống sách lên trên. Khanh Khanh để Tiểu Hổ ngồi trên tấm thảm nghe cô kể chuyện. Tiểu Long cũng chạy lại ngả đầu lên chân cô. Một cô gái hai đứa trẻ, khung cảnh rất đầm ấm. Anh đóng cửa, hình ảnh ba người cứ hiển hiện trong đầu, không thể xua đi được. Ban đầu anh nghĩ cô chẳng qua chỉ là một giáo viên mầm non, không có gì giỏi giang, nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa. Cho dù chỉ là giáo viên mầm non, cô cũng là một người rất đặc biệt.
Lúc đi xuống, Phí Duật Minh gặp Mrs Phí đang cắm hoa trong phòng khách, liền đi lại hỏi vài câu: “Tối nay ăn gì?”.
“Tối nay á?”. Mrs Phí cố tỏ ra vẻ thần bí, “Để xem cô Mục có ở lại không đã, nếu ở lại thì có thể thêm hai món. Chú tám, hôm nay cảm ơn chú nhé!”.
“Không có gì, không phiền đâu”. Anh đứng cạnh sofa, không còn gì để nói, đành phải quay về thư phòng. Nhưng chưa đi đến cửa thì đã bị Mrs Phí gọi lại.
“Chú tám, chủ nhật tuần sau không cần chú đi đón nữa, cô Mục nói muốn tự đi xe đến”. Mrs Phí giơ một cành hoa lay ơn đã cắt tỉa, không chú ý đến nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Phí Duật Minh, sau đó quay về bên chiếc ghế sofa tiếp tục cắt tỉa hoa, “À đúng rồi, dạo này công ty có bận không? Thấy chú cứ ở nhà suốt”.
“Cũng bình thường, vừa mới được chuyển về nên có thể nghỉ ngơi một thời gian”.
Anh không thể chuyên tâm được, không có hứng thú làm việc, ngay cả đóng cửa rồi vẫn nghe thấy cô giúp việc và Mrs Phí nói chuyện trên hành lang. Anh đi lên gác, trong phòng bọn trẻ vang lên tiếng cười nắc nẻ nhưng không nghe rõ đang kể cái gì.
Phí Duật Minh đứng trên hành lang một lúc rồi quay về phòng thay chiếc áo sơ mi cũ đi ra nhà để xe. Anh lái chiếc Hummer ra giữa vườn, xách dụng cụ đánh bóng ô tô, ngả người cạnh chiếc xe hút thuốc một lúc, sau đó xắn tay áo bắt đầu đánh bóng ô tô bằng tay.
Đánh bóng ô tô là việc chân tay, không cần động não, có thể loại bỏ tạp niệm nhưng anh vẫn nhìn thấy nét mặt của cô khi chau mày trên lớp sơn đen bóng của chiếc Hummer. Anh cầm dụng cụ trên tay nhưng trong đầu lại nghĩ đến cảm giác khi đặt tay ngang eo cô. Khi lau đến vết xước trên ô tô, động tác trơn tru cuối cùng đã chậm lại.
Crush
đến rồi! Phí Duật Minh biết rất rõ, bộ não hoạt động bất thường, lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy, cơ thể muốn ghé sát theo bản năng, cho dù là một phút cũng được. Cảm giác này có thể là dăm ba phút, dăm ba ngày, dăm ba tuần, cũng có thể lâu hơn. Anh không biết đó là ảo giác nhất thời hay sẽ kéo dài mãi mãi. Tóm lại là anh rất nhớ cô.
Vì trong nhà có trẻ nhỏ nên uống rượu hút thuốc bị hạn chế. Anh tìm lon bia cất trong chiếc tủ lạnh nhỏ trong nhà xe, ngửa đầu uống liền một hơi. Dạ dày đã được lấp đầy nhưng trong lòng thì thấy trống rỗng. Anh vứt đồ xuống, tìm linh kiện trong nhà xe, cũng không phải là thứ gì quan trọng lắm, chỉ muốn gạt bỏ crush đang theo mình như hình với bóng.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy cô chỗ nào cũng không hài hòa. Bím tóc của cô quá nhà quê, chiếc váy quá lòe loẹt, nét mặt quá ấu trĩ, làm việc quá cẩu thả. Nhưng tiếp xúc hai ba lần rồi thì thấy hoàn toàn khác biệt: Bím tóc chính là nét đặc trưng của cô, vừa nhìn là nhận ra ngay; chiếc váy nhiều màu hơn một chút nhưng không giống với sự sặc sỡ của người khác, có phong cách riêng của mình; còn về nét mặt, lúc kể chuyện cho Tiểu Hổ thì chăm chú và dịu dàng, không ấu trĩ chút nào; xử lý vấn đề của bọn trẻ rất cẩn thận, tỉ mỉ; tỏ vẻ chín chắn nhưng đôi lúc cũng rất trẻ con, giống như buổi tối hôm ấy dừng lại bên đường đá những viên đá nhỏ… Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng lúc cô bị ngã, Phí Duật Minh gần như quên đi ấn tượng lần đầu gặp cô.
Linh kiện ô tô thì chẳng thấy đâu nhưng cảnh tượng của từng lần gặp gỡ thì lại được tái hiện lại một cách rất tỉ mỉ. Crush đến rồi, cũng có thể sẽ biến thành một thứ khao khát sâu sắc hơn nhưng rốt cuộc sẽ sâu đến đâu thì phải phụ thuộc vào cô.
Hết giờ học, Khanh Khanh xách túi xách đi ra khỏi tòa biệt thự.
Hôm nay Khanh Khanh không nhảy nhót mà bước từng bước đến bậc thang trước cửa. Nhìn thấy chiếc Hummer trong sân và Phí Duật Minh ngồi cạnh chiếc xe, cô lập tức nảy ra ý nghĩ chạy trốn. Bản thân cô không biết mình đang trốn cái gì, dù sao thì cô không đi đường lớn mà tìm một con đường nhỏ rồi lẻn ra ngoài.
Khanh Khanh rón rén đi từng bước trên con đường cành lá rậm rạp, cúi thấp người, bước thật khẽ, sợ bị anh phát hiện. Có điều vì muốn bước thật nhanh, khi nhảy qua bụi cây nhỏ, cô không giữ được thăng bằng, giẫm hụt một cái, cổ chân bị trẹo, toàn thân ngã nhào về phía trước, nằm bò giữa bụi hoa. Miệng cô cố kìm nén để không phát ra tiếng kêu. Tuy âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn bị Phí Duật Minh nghe thấy.
Anh bỏ dụng cụ đánh bóng ô tô xuống, đứng thẳng người, dễ dàng phát hiện mục tiêu. Cô bị ngã trong bụi hoa, túi xách móc trên cành cây, chiếc váy hoa xòe ra, trông giống bông hoa dại sắp tàn. Anh bước lên trước vài bước nhưng không đỡ cô dậy, chỉ cúi người xuống, đặt tay lên đầu gối, nhìn cô chằm chằm.
Ánh hoàng hôn hiền hòa chiếu vào đôi lợn nhỏ xinh màu hồng phấn trên bím tóc đang lắc lư của cô. Đuôi váy mắc vào cành cây, cô đưa tay nhẹ nhàng gỡ nó ra nhưng gỡ thế nào cũng không được. Anh chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, rất mong đợi cô sẽ có một biểu hiện bất ngờ nào đó, đáng tiếc là lần này không có.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Cuối cùng Phí Duật Minh không kìm được đặt đồ xuống, tay vẫn dính bẩn, chỉ lau lau vào áo hai cái. Anh lại gần cô, rất gần, gần hơn cả lúc chiều, gần đến nỗi có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông nhỏ trên khuôn mặt cô. Hơi thở của anh phả vào cô, mang theo mùi bia mát lạnh, vừa chạm vào eo cô đã thấy người cô run lên. Anh tiếp tục tìm mấy sợi vải bị mắc, cắt đứt những cành cây vướng vào đó, chỉ cần dùng lực một chút là bế được cô ra khỏi bụi cây cành lá um tùm.
Khoảnh khắc ấy, tiếng thốt lên nho nhỏ trôi tuột xuống họng. Cô ở trong lòng anh, chỉ còn lại chút run rẩy khe khẽ. Cô quay mặt sang một bên, viền tai thấp thoáng sau bím tóc đỏ ửng lên. Đột nhiên anh cảm thấy hết sức thỏa mãn, ôm cô cao hơn, gần như cao bằng anh mà vẫn không chịu đặt xuống. Bước thêm vài bước, đến chỗ không còn cành cây mới chịu buông tay. Đợi cô đứng vững, Phí Duật Minh mới thấy ngực nhói đau, mười mấy giây liền anh không hề thở một hơi nào. Anh quay lại giúp cô nhặt túi xách, khi quay người lại thấy sắc mặt của cô thay đổi hoàn toàn, không thể diễn tả là xấu hổ hay yếu đuối, cúi đầu giống như đà điểu vậy, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Anh đưa túi xách cho cô, giọt nước trên cánh tay chạm vào mu bàn tay của cô. Dường như cô lại bị kích động gì đó, không đỡ lấy túi xách mà lùi ra sau, suýt chút nữa thì ngồi vào vườn hoa.
“Chú tám, ăn cơm thôi”. Trong phòng vang lên tiếng của Mrs Phí, phá tan sự ngượng ngùng giữa hai người.
Khanh Khanh phản ứng trước, cô ngồi xuống nhặt túi xách, tất cả những lời cảm kích, tạm biệt đều không nói thành lời, chỉ cúi đầu chào anh một cách gượng gạo. Một cánh hoa rơi từ bím tóc xuống, bay bay trong gió, còn cô thì đã tập tễnh chạy ra ngoài, dáng vẻ rất thảm hại. Lúc đầu khiến người ta tưởng rằng cô sắp ngã, nhưng sau đó bước chạy ngày càng vững hơn. Ánh chiều tà đang biến cái bóng của cô thành chùm sáng màu đỏ ấm áp, bao trùm lấy anh và chiếc Hummer.
Phí Duật Minh không đuổi theo, hướng mắt nhìn về phía cô một lúc rất lâu rồi quay lại tiếp tục đánh sáp. Mrs Phí chạy ra gọi mấy lần anh cũng mặc kệ. Cạnh chiếc xe là một đống vỏ lon, đều là những vỏ bia anh đã uống hết.
Tối hôm ấy, thím Trương ngồi cạnh đầu giường bóp lưng cho Khanh Khanh. Cô vừa suýt xoa kêu đau vừa úp mặt vào gối. Cứ nhắm mắt lại trong đầu Khanh Khanh lại xuất hiện cánh tay rắn chắc, giống như hồi nhỏ bố thường nhấc cô lên rất cao, rất cao, sau đó khuôn mặt của bố biến thành Phí Duật Minh, một hình bóng mờ ảo, ngược sáng, dưới ánh trăng là những đường nét rõ ràng…
Hai má Khanh Khanh nóng bừng, quay người ngồi dậy. Thím Trương đang xoa bóp, thấy mặt Khanh Khanh đỏ bừng lên, sờ trán rồi hỏi: “Sao thế Thất Thất? Lại bị sốt à, hay là xảy ra chuyện gì rồi? có phải lại cãi nhau với anh út không?”.
“Đâu có đâu có”.
“Thế vì sao lại nóng như vậy? Lát nữa trước khi đi ngủ hãy bôi thuốc vào hông nhé rồi uống một viên thuốc, nghe rõ chưa?”. Dặn dò xong, thím Trương mở ngăn kéo đựng thuốc cạnh đầu giường tìm thuốc, “Đừng vận động nhiều, hai hôm nữa là khỏi”.
“Vâng”, sắc mặt Khanh Khanh không bình thường. Thím Trương ra khỏi cửa rồi lại bị cô gọi lại, “Thím Trương…”.
“Sao thế?”. Thím Trương quay người lại, tay cầm đồ cạo gió, chuẩn bị đi vào phòng ông bà nội.
“Không sao không sao, con không sao”. Khanh Khanh gượng cười, ấp a ấp úng rồi quay người nằm xuống giường.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô liền thở dài nặng nề, lòng đầy suy tư.
Những chuyện khác Khanh Khanh có thể gạt đi được, chỉ có tiếp xúc cơ thể là rất dễ để trong lòng. Về vấn đề này quan điểm của người ngoại quốc và người Trung Quốc hoàn toàn khác nhau. Sự tiếp xúc về mặt lễ tiết của người ngoại quốc rất phong phú. Giáo viên Pháp gặp ai cũng áp mặt hôn, má phải má trái, tất cả là ba cái. Một số trường hợp quan trọng, giáo viên trợ giảng ôm hôn cũng là chuyện thường tình. Ban đầu sở dĩ Shawn có thể sàm sỡ Khanh Khanh cũng là vì trường hợp đặc biệt vào ngày lễ Giáng sinh khiến cô không kịp đề phòng. Nhưng chỉ trong một ngày Khanh Khanh bị chú của Tiểu Hổ chạm vào người mấy lần liền. Cho dù là cố tình hay vô ý, cho dù có phải trường hợp đặc biệt, tình huống đặc biệt hay không thì trong lòng vẫn có một bóng đen không thể xua đi được – nhưng không thể nói là bóng đen bởi vì nó không giống cảm giác với Shawn. Trong lòng cô có một mối tơ vò, ngủ một giấc rồi mà mối tơ vò ấy vẫn còn. Ngay cả trong giấc mơ vẫn nhớ đôi bàn tay ấy đã bế mình dậy từ trong bụi hoa như thế nào, rõ nét đến nỗi cổ tay có mấy nếp nhăn cũng nhớ rất rõ.
Buổi sáng Khanh Khanh tắm một cái, quấn mình trong khăn tắm đứng trước gương một lúc, xoay vài vòng liền, thấy những đường nét trên eo không được mảnh mai như Gia Lan, bất giác lại nghĩ đến cái ôm trong bụi hoa. Hồi còn nhỏ người lớn cũng bế cô như thế, nhưng lúc ấy cô vẫn còn là một cô bé. Bây giờ trưởng thành rồi, ngay cả Mục Tuần cũng không bế cô nữa, nghĩ mãi nghĩ mãi, nét mặt trong gương lại trở nên không tự nhiên, giống như đang sốt vậy. Khanh Khanh cười với mình, trông rất giả tạo. Cô đành phải từ bỏ, trốn đến một chỗ không có gương, không nhìn thấy ánh mắt của mình.
Đây có phải là xấu hổ không? Có lẽ là không phải.
Lúc ăn sáng, hiếm khi Mục Tuần dậy sớm, ngồi bên bàn ăn ăn cháo cùng ông bà nội. Lúc Khanh Khanh đi xuống tóc vẫn còn ướt, ngồi bên bàn ăn mà đầu óc không tập trung. Mục Tuần lấy cháo cho cô, bình thường cô còn gắp lại cho anh cái quẩy nhưng hôm nay thì như thể trước mặt không có anh, yên lặng một cách đáng ngạc nhiên.
“Trời lạnh rồi, ra ngoài phải mặc thêm áo, nghe thấy chưa, Thất Thất?”. Bà nội vừa bóc trứng cho ông vừa dặn dò Khanh Khanh.
“Vâng ạ”. Khanh Khanh cầm thìa múc cháo đưa vào miệng, chốc chốc lại ngẩng đầu ngây người nhìn Mục Tuần ngồi đối diện.
Mục Tuần vẫn ăn mặc giống như mọi ngày, một chiếc áo phông cũ, để lộ cánh tay cũng được coi là rắn chắc, nhưng da trắng hơn một chút, cơ thịt mịn hơn một chút, cũng mảnh hơn một chút, kết hợp với khuôn mặt trông chẳng khác nào một anh chàng thư sinh. Cô cúi đầu, một bức tranh chân dung khác hiện lên trên bát cháo, bắp thịt căng chặt, gồ ghề giống như thân cây nhỏ, màu đen pha lẫn với màu oliu, trên cánh tay vẫn còn dính giọt nước mát lạnh, tay áo được xắn lên một cách cẩu thả, trên người là mùi sáp và dầu nhớt. Sau khi cởi bỏ bộ complet, anh biến thành một con người khác hẳn, toàn thân toát lên vẻ hoang dã.
“Cho anh cái quẩy!”.
Mục Tuần gõ bát, Khanh Khanh giật nảy mình, hạt đậu tằm trên đầu đũa rơi xuống bàn, vội tay ra gắp quẩy đặt vào cái đĩa trước mặt Mục Tuần.
“Này!”.
“Nghĩ gì vậy? Còn không mau ăn đi, lại đến muộn bây giờ!”. Mục Tuần cắn một miếng quẩy, cầm đôi đũa đưa đi đưa lại trước mặt Khanh Khanh, “Ăn xong anh đưa em đi, hôm nay có gió mùa về!”
“Không cần, em tự đi xe!”. Khanh Khanh cắm đũa trong bát cháo, khuấy đi khuấy lại.
“Không muốn ăn thì đừng làm vữa. Hôm nay gió to, để Tiểu Lục Tử
đưa cháu đi, Thất Thất nghe lời!”. Mục Tuần chưa mở miệng ông nội đã nói trước. Bà nội bóc trứng xong đặt vào đĩa, gắp thêm rau bên cạnh.
Những người lớn tuổi nhà họ Mục đều là những người truyền thống, thậm chí có chút trọng nam khinh nữ của chế độ cũ. Tuy Khanh Khanh rất được nuông chiều nhưng ở nhà, chỉ cần ông nội nói thì ngay từ nhỏ cô đã biết không được cãi lại, nhất định phải làm theo.
Khanh Khanh xoay bát, mím chặt môi, cố gắng gạt suy nghĩ của mình ra khỏi cánh tay của anh, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Ăn xong cô chạy lên tầng thay quần áo rồi lại soi gương gõ vào đầu mình mấy cái liền, tự lẩm nhẩm hy vọng mình có chút chí khí, không được vì một người đàn ông mà mất hết hồn vía.
Hai anh em cùng ra khỏi cửa, không giống như trước đây giằng co nhau dắt xe máy dạo bộ trên con đường trong khu Champagne Town mà một người đi trước một người đi sau, cách nhau vài bước chân, mỗi người một tâm sự riêng. Khanh Khanh rất kiệm lời, ngẩng mặt đón gió, đón nắng, nhưng trong đáy mắt của cô ghi rõ dòng chữ có tâm sự. Mục Tuần chắc chắn là như vậy.
Sắp đến đầu khu phố, Mục Tuần bảo cô lên xe. Anh đưa tay đỡ cô theo thói quen nhưng đã bị Khanh Khanh gạt ra, lại còn đấm anh một cái rất mạnh vào lưng.
“Đáng ghét!”.
“Anh làm sao?”.
“Thì là đáng ghét!”.
Khanh Khanh nói xong cũng không giải thích, nhảy xuống xe ôm túi xách chạy mất, hai bím tóc lắc đi lắc lại, đến đầu ngõ vẫy một chiếc taxi chui vào. Mục Tuần phóng xe đuổi theo nhưng chiếc taxi đã phóng đi.