Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường
Tôi chết rồi
Nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại là, hẳn sẽ không có ai nhặt xác cho tôi.
Tôi bay lượn trên không trung, đợi Hắc Bạch Vô Thường hoặc quỷ sai tới đón, tiện bay một vòng quanh thi thể của mình.
Cậu trai nằm trên đất rất gầy, cổ và mặt toàn là máu, nhuộm thẫm màu áo sơ mi, mái tóc đen rủ bên sườn mặt, dính chút máu nóng, rối thành từng nhúm từng nhúm một, có vẻ không đẹp cho lắm, gò má nghiêng nghiêng, để lộ con ngươi ảm đạm, u tối, trông hơi đáng thương.
Gã đàn ông to cao đã bắt cóc tôi luôn miệng chửi “đ*t c*n m*”, ai mà biết nó tự dưng lao lên, thằng ngu này chết rồi thì cũng bye luôn tiền chuộc, một đám bắt cóc đã thiếu kiên nhẫn lại còn lo chuyện tiền bạc..
Tôi ngơ ngác bay lượn quanh xác mình, lại chợt nhớ ra, cơm vẫn chưa nấu xong đã bị bắt cóc rồi, khéo khi buổi tối chồng tôi thấy đói thì sẽ đi nhặt xác cho tôi.
Mà cũng có khả năng là không nhặt.
Chuyện tôi đã chết, đối với những kẻ cuồng tín tống tiền sống ngoài vòng pháp luật thì đó là tin xấu, còn với chồng tôi, và những người khác, hẳn là tin tốt.
Là tin rất tốt.
2.
Thật đáng mừng
3.
Bởi chồng tôi không yêu tôi.
Dòng họ tôi cũng khinh bỉ tôi.
Đừng hiểu lầm nhé, không drama như vậy đâu, cùng lắm trong mắt tôi là như vậy, điều gay cấn thứ hai là.
4.
Tôi rất yêu chồng tôi. Mà ngài ấy lại coi tôi là kẻ thay thế.
Được rồi, vẫn hơi drama tí.
5.
“Xin hỏi, đây có phải là người nhà của Hứa Nguyện không? Có thể tới đây để ký tên không ạ? Đây là bệnh viện Phương Bình, cậu Hứa Nguyện đã qua đời rồi ạ.”
Lúc nhận cuộc gọi này, Tạ Thời Vũ đang ăn sinh nhật Triều Niên.
Con trai nhà họ Triều, Triều Niên, sinh nhật lần thứ 21, bạn bè thân thiết tụ tập, ở cái độ tuổi non trẻ này, những món quà ngây ngô đáng yêu cùng với những lời chúc tốt lành được dành tặng, ánh nến bập bùng sáng bừng trong căn phòng tối.
Tạ Thời Vũ vốn mang vẻ mặt lạnh lùng giờ đây nụ cười dịu dàng cũng gợi bên khóe môi, đẹp vô cùng, dành món quà đẹp nhất tặng cho Triều Niên.
Trông Triều Niên rất vui, nhưng thật ra là như này, trong số những người bạn của mình, từ nhỏ cậu ta đã rất thân với Tạ Thời Vũ, luôn ngẩng đầu gọi hắn ‘anh ơi’, được hưởng sự dịu dàng của Tạ Thời Vũ nhiều nhất.
“Cảm ơn anh Vũ.” Triều Niên vui đến đỏ cả mặt, dưới ánh nến lập lòe, khóe mắt cậu ta ửng hồng. Mọi người xung quanh ai cũng hiểu, họ ồn ào “À…..”
Từ Dịch ghẹo: “Nhiều người tặng quà vậy, mà sao anh Vũ tặng em là em vui thế.”
Tai Triều Niên đỏ bừng, cậu ta tức giận, liếc xéo Từ Dịch, Từ Dịch tỏ vẻ vô tội, gã vội nói: “Anh Vũ đừng nghe em ấy nói bừa nha, mấy hôm không gặp anh Vũ nên mới xúc động tí.”
Mày Tạ Thời Vũ khẽ nhăn, nét mặt bâng quơ: “Sau này sẽ ra thường xuyên, dạo này có chút chuyện.”
Gần đây cái chàng vợ gầy nhom, trông mặt cũng tạm được kia toàn đòi ly hôn với hắn, khiến hắn bực bội vô cùng.
Hôm qua vất vả lắm mới ch*ch cậu ta phục rồi nhốt trong nhà, nay mới đi được.
Hắn không để ý, châm một điếu thuốc, nghĩ lát nữa bảo trợ lý mua cái gì về dỗ chàng vợ kia, bảo cậu ta sống yên chút, đừng có gây chuyện.
Điện thoại bỗng reo.
“Chết như nào?” Hắn hờ hững hỏi, không thấy hoảng loạn gì, tựa như đang nghe một câu chuyện cười không mấy vui vẻ.
Bác sĩ khựng lại một lát.
“Hình như bị bắt cóc, không để gia đình bị tống tiền, cứa dao, mất máu quá nhiều rồi qua đời.
“Anh là người nhà sao? Có đến tiễn người đã khuất không?”
Cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, nhưng người đàn ông có giọng nói rất hay kia chậm chạp không đáp khiến cô sinh nghi.
Tạ Thời Vũ rủ mi, điếu thuốc sắp cháy đến tay rồi nhưng hắn vẫn không vứt đi, dường như không có cảm giác gì với việc bị tàn thuốc rơi vào.
Lúc Triều Niên ngồi xuống hỏi hắn có chuyện gì vậy, hắn như lấy lại tinh thần, thấp giọng nói:
“Tôi là chồng của Hứa Nguyện. Bảo cậu ta đừng làm mò làm bận nữa, tôi không đồng ý ly hôn.”
Bỏ cái ý tưởng đấy đi, Hứa Nguyện.
Cậu định giả chết sao?
Chết rồi cũng là chó của Tạ Thời Vũ đây.
7.
“Có chuyện gì vậy?” Triều Niên hỏi.
Tạ Thời Vũ lắc đầu, vứt tàn thuốc đi rồi châm điếu mới: “Không có gì, bọn lừa đảo gọi thôi.”
Lừa ai vậy Hứa Nguyện, còn chết nữa chứ.
Còn chưa lấy được vốn của tôi, cậu chết được à?
Khói thuốc lượn lờ, Tạ Thời Vũ nheo mắt, rõ ràng không uống rượu, lại dường như thấy Hứa Nguyện đang đứng ở cửa nhìn hắn, ánh mắt tầm thường vậy, mà quá đỗi dịu dàng.
Đệch
Chết rồi mới tốt.
8.
Về đến nhà.
Trong nhà tối đen như mực, chắc Hứa Nguyện ngủ rồi, mấy hôm nay bọn họ cãi nhau chuyện ly hôn, tối đến Hứa Nguyện không đợi hắn đã đi ngủ, nhưng sau đó lại bị hắn kéo ra phạt ch*ch một lúc.
Không biết vì sao, Tạ Thời Vũ rất thích đôi ngươi ngập nước kia, mông lung mịt mùng, thích cảnh Hứa Nguyện cắn răng khẽ rên rỉ.
Đặc biệt là mấy dạo đòi ly hôn gần đây.
Hắn bật đèn rồi đi lên lầu, nhưng phòng ngủ khách lại không có ai.
Tạ Thời Vũ ngồi trên chiếc giường chật hẹp gọi cho Hứa Nguyện, gọi mấy lần nhưng người nghe toàn bận.
Nỗi giận không tên chợt bùng lên, hắn gọi cho tên bác sĩ giả lúc nãy:
“Hứa Nguyện đang ở bệnh viện đúng không, bảo cậu ta đợi đấy tôi nhặt xác cho cậu ta, chưa chết cũng phải chết cho tôi.”
Bác sĩ sợ quá treo máy.
Tạ Thời Vũ mặc áo khoác vào rồi lái xe tới bệnh viện Phương Bình
9.
Một tấm vải trắng phủ lên người Hứa Nguyện, cậu nằm trên xe cáng, trông nhỏ lại gầy, giống như đã chết vậy.
Giả giống lắm. Hắn khinh miệt nghĩ.
Rồi hắn xốc tấm vải lên.
“Đừng giả vờ nữa, về nhà với tôi.”
[ Hôm nay có về không, làm canh cá trích cho ngài nhé.” Giọng nói dịu dàng của cậu trai truyền đến từ đầu bên kia.
“Không về.” Hắn cười nhạo: “Ngứa mông hay gì? Để tôi ch*ch mới chịu à.”
Bên kia không đáp, dường như có chút khó xử.
Sao Tạ Thời Vũ lại không biết cậu ta là loại người gì. Không biết nhục bò lên giường hắn, đơn giản là thích tiền quyền, hắn có thể cho tất.
“Không ch*ch cậu thì tôi chả việc gì phải về.” Hắn ngắm chiếc bút máy, giọng điệu ngả ngớn, như đang đùa giỡn một con điếm rẻ tiền.
Đằng đó im ắng một lát, giọng nói yếu ớt bỗng vang lên:
“Muốn…”
“Hắn hỏi: “Muốn gì cơ?”
Chàng trai thẹn thùng, tựa như sắp khóc vậy, run run nói: “Muốn bị ch*ch.”
Nhưng hắn lại lạnh giọng, thờ ơ nói: “Đúng là hèn hạ.” ]
Hắn thấy vết máu, đọng trên xác Hứa Nguyện.
Hắn bỏ tấm vải trắng xuống.
Chửi một câu.
“Ngu ngốc.”