Có một con Muỗi nọ dám cả gan thách thức Sư tử. Sư tử là chúa tể muôn loài, nó không coi Muỗi ra gì cả. Các động vật khác cùng kéo đến xem, chúng không tin là Muỗi có thể đánh thắng được Sư tử. Cuộc tỉ thí đã bắt đầu, Muỗi bay qua bay lại trên đầu Sư tử và nói: “Ta cắn mũi của ngươi! Chọc tai của ngươi này! Đốt mắt của ngươi này!...” Sư tử tức quá, lấy móng vuốt cào lên đầu mình, chọc vào tai mình, đập vào mắt mình, nhưng vẫn không sao bắt được Muỗi. Cuối cùng, Sư tử mệt quá, nằm lăn ra đất thở hổn hển. Muỗi dương dương tự đắc đậu trên đỉnh đầu Sư tử nói: “Đã phục chưa hả?” “Phục rồi! Phục rồi!” Sư tử rối rít nói. Thế là Muỗi lại càng đắc ý: “Từ nay về sau, ta chính là vua của các loài vật, có đúng không?” “Đúng! Đúng vậy!” Sư tử ngoan ngoãn đầu hàng. Muỗi vênh váo bay đi, vừa bay vừa hát: “Vo ve vo ve, Sư tử vốn chẳng có gì giỏi giang, vo ve vo ve, Muỗi ta được làm đại vương…” “Ui da!” Muỗi kêu lên. Thì ra nó bị vướng vào một cái mạng nhện. Nó liền tức giận quát: “Con nhện hỗn láo kia, mau thả ta ra, ta chính là vua của muôn loài đấy!” Nhện không thèm để ý đến lời của Muỗi, chầm chậm bò tới chỗ Muỗi và ăn thịt nó.
(Phỏng dịch theo truyện ngụ ngôn Êdốp)
Tại sao con muỗi trong câu chuyện phải bỏ mạng? Vì nó quá kiêu căng ngạo mạn, không chịu nhìn cho rõ phía trước có lưới nhện, nên mới bị mất mạng. Chúng ta không nên kiêu căng ngạo mạn giống như Muỗi mà phải biết khiêm tốn, thành thật. Sự kiêu ngạo đôi khi sẽ mang đến cho chúng ta những phiền toái không mong muốn.