Một hôm, Gà Trống choai và Chó mực cùng nhau đi chơi ở ngoại ô. Cả hai vừa đi vừa chơi đùa thật là vui vẻ, không biết trời đã tối từ lúc nào rồi.
Trống choai nói với Chó mực: “Anh Chó này, chúng ta mau tìm một chỗ nào đó để ngủ qua đêm đi, nếu gặp phải thú dữ ngoài này thì phiền phức lắm.” Chó mực nói: “Yên tâm đi Trống choai, tôi sẽ tìm được một nơi an toàn cho chúng ta.”
Hai người đi đến một gốc cây to, Chó mực bảo Trống choai nhảy lên cành cây ngủ, còn mình thì nằm dưới hốc cây. Đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra, trời sáng, Trống choai thức dậy sớm hơn, gáy lên một tràng rộn rã. Tiếng gáy của nó vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.
Một con Cáo nghe thấy tiếng gáy của Gà Trống choai thì vô cùng hí hửng, nghĩ bụng: Bữa trưa đưa đến tận miệng rồi! Nhất định mình phải bắt được con gà này.
Cáo chạy đến chỗ gốc cây và ngọt ngào nói với Trống choai: “Để có thể thưởng thức tiếng hát của bạn, tôi đã phải chạy từ một nơi rất xa tới đây, bạn có thể xuống đây hát thêm một bài cho tôi nghe không?” Trống choai thấy Cáo không có ý tốt bèn nói: “Tất nhiên là có thể rồi, nhưng mà tôi phải gọi bạn đồng hành của mình dậy đã, chúng tôi cùng hát cho anh nghe nhé.”
Gà trống liền hướng xuống hốc cây, hét toáng lên: “Này, mau dậy đi, mau hát đi!” Lúc đó, Chó mực đang ngủ đột ngột bị đánh thức dậy, nhảy ra sủa inh ỏi. Cáo thấy tình hình có vẻ bất lợi bèn quay người bỏ chạy, không thấy tăm hơi đâu nữa.
(Phỏng dịch theo truyện ngụ ngôn Êdốp)
Gà Trống choai biết Cáo vô cùng sợ Chó mực nên rất bình tĩnh, vì thế đã đưa ra cách xử lí tình huống rất thông minh để thoát khỏi nguy hiểm.