#5. Bùng nổ…
Làng Đại học thành phố S.
Cảnh sát đang phong tỏa hầu hết lối đi, mọi sinh viên dưới sự bảo vệ của lực lượng quân đội cấp tốc di tản theo từng nhóm. Nơi đây có tất thảy sáu trường đại học, chia làm hai khuôn viên Đông và Tây, là làng đại học có quy mô lớn nhất vùng Hoa Nam và cũng là nơi hội tụ nhiều trường đại học danh giá nhất.
Xe buýt của Học viện chính trị và pháp luật đã lên đường đi về phía Nam, đúng lúc chạy lướt qua xe của Lưu Nghiễn, cậu liền ngoái cổ ra dõi theo, thấy sinh viên trên xe rộn rã cười đùa, hào hứng như thể đang được đi picnic vậy.
Bên ngoài khu liên hợp ba trường đại học, một tay cảnh sát vũ trang chặn đầu xe của Lưu Nghiễn lại.
Lưu Nghiễn lập tức trình thẻ sinh viên ra, Mông Phong đang ngồi ở ghế lái thì tuyệt nhiên không lên tiếng, giao cho Lưu Nghiễn ra mặt trao đổi.
Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi: “Tình huống bây giờ ra sao ạ?”
Cảnh sát cất tiếng: “Dịch chó dại bùng phát rồi, có bị thương gì không đấy chàng sinh viên? Nếu có thì lập tức đi kiểm tra, tiêm vắc xin phòng bệnh ngay.” – Nói xong thì đưa tay chỉ ra xa, chỗ đó có dựng mấy trại vô khuẩn.
Lưu Nghiễn đáp: “Không ạ, tụi em mới ở nhà chạy lên đây, chỗ này đang di tản sao? Khu tập trung ở đâu vậy?”
Tay cảnh sát nói: “Chỉ tạm thời cách ly những người khỏe mạnh thôi, đến doanh trại của quân đội Hoa Nam cách đây khoảng hai trăm cây. Giờ đi tìm viện trưởng của mấy cậu nhé, hướng dẫn viên và phía nhà trường sẽ sắp xếp chỗ cho, phải ngồi vào một xe buýt đã được khử trùng thống nhất. Còn cậu kia, lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem nào?”
Mông Phong nghiêng người qua hỏi: “Chúng tôi có thể tự đi được không?”
Cảnh sát vươn tay ra, trên tay áo màu trắng dính một ít vết máu tím đen, nhìn về phía Mông Phong, chờ hắn trình thẻ sinh viên.
“Đây là anh họ của em” – Lưu Nghiễn vội giải thích – “Anh ấy sợ em không an toàn nên mới chở tới tận trường.”
Mông Phong móc giấy chứng nhận xuất ngũ ra, tay cảnh sát thấy hắn là quân nhân thì không kiểm tra gì nữa, khoát tay cho đi thẳng.
Lúc này Lưu Nghiễn mới bật radio lên.
Radio: [Mùa hè năm nay bệnh chó dại đột nhiên bùng phát, các ban ngành liên quan ra sức kêu gọi từng địa phương thực hiện tốt công tác ứng đối, khu vực dịch bệnh nặng cần tổ chức cách ly cho mọi người…]
Mông Phong làu bàu: “Căn bản chả phải bệnh chó dại gì sất, toàn là nói điêu.”
Lưu Nghiễn nhận xét: “Giờ đã cho cách ly những người khỏe mạnh ra rồi, xem ra so với dịch SARS mấy năm trước nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
Mông Phong tiếp lời: “Nghe nói dịch SARS hồi đó cũng rất nghiêm trọng, chẳng qua báo cáo lấp liếm không ít số lượng người bệnh…”
Radio: [Nhân dân cả nước vạn người một lòng, lãnh đạo trung ương…]
Lưu Nghiễn phì cười ra tiếng.
Radio: […đích thân tới khu dịch bệnh trọng điểm tại thành phố S để thăm bệnh nhân…]
Lưu Nghiễn lẩm bẩm tự hỏi: “Lãnh đạo tới khu dịch bệnh trọng điểm à?”
Mông Phong không nói gì thêm.
Mông Phong vẫn nhớ rõ lối đi trong trường, lúc này cũng có không ít sinh viên đang qua lại trong khuôn viên, hoàn toàn không biết cách thành phố Z khoảng mấy trăm cây số đã muốn trở thành địa ngục trần gian của bọn zombie cấu xé tàn sát.
Mông Phong cho xe dừng lại.
“Anh thấy không đáng tin lắm.” – Mông Phong đột nhiên nói – “Mới nãy anh đã bảo, tự chúng ta đi, đến doanh trại quân khu Nam Hoa xem thử thế nào.”
Lưu Nghiễn trầm mặc, trong bụng cũng hiểu được lời nói của Mông Phong là hợp lý, có điều…
“Nhưng chiếc xe này không phải của em.” – Lưu Nghiễn do dự đáp –“Thôi Tiểu Khôn là bạn thân của em, nếu xách xe người ta chạy đi luôn thì coi sao được? Anh bảo sao giờ?”
Mông Phong gật đầu, đánh xe vòng qua khúc cua rồi dừng lại dưới ký túc xá, Lưu Nghiễn đẩy bật cửa xe, chạy vội về phía ký túc xá, dưới lầu có dán một mũi tên báo hiệu thật lớn – “Sinh viên trở về gấp rút đến tập trung tại nhà thể thao.”
“Đi cùng em.” – Lưu Nghiễn nói.
“Còn đồ đạc sao đây?” – Mông Phong hỏi lại.
“Để đó tính sau! Mau lên!” – Lưu Nghiễn kéo Mông Phong lao vội đi, băng qua sân trường vắng vẻ tức tốc chạy về phía nhà thể thao.
Đó là một sân thể thao lớn, được vây kín xung quanh bởi các khán đài cao ngất sắp theo hình bầu dục, đủ sức chứa gần hai mươi ngàn sinh viên, hàng năm đến ngày thành lập trường hoặc hội diễn văn nghệ lớn đều được cử hành ở đây. Hiện tại trên sân đã phân ra từng khu vực riêng cho từng khoa, trên khán đài còn treo cả băng rôn.
Dưới cái nắng cháy da của mùa hè, sinh viên chịu trận đứng dưới sân tập trung chờ sơ tán, các nữ sinh thì bung dù che nắng, nghe nhạc giải trí, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng tán chuyện cùng nhau.
Chiếc loa phóng thanh ở khán đài trung ương cứ cách năm phút đồng hồ thì lặp lại thông báo: [Các sinh viên hãy tự giác tuân thủ trật tự, sinh viên nào vừa trở về trước tiên đến chỗ chỉ đạo viên thuộc niên khóa của mình báo danh, rồi đến khu y tế tiêm ngừa vắc xin…]
Lưu Nghiễn tìm thấy khu vực tập hợp của nghiên cứu sinh, ở sân bóng rổ sát khán đài phía Đông, thế là vội vã cùng Mông Phong băng qua bên đó.
Hai người mồ hôi nhễ nhại chen chân vào sân bóng rổ, bên trong sinh viên ngồi chật ních, hơi lạnh từ máy điều hòa trung tâm thổi phà phà vào mặt.
“Lưu Nghiễn!” – Thôi Tiểu Khôn ngồi một bên vội hô lên – “Cám ơn trời đất, cuối cùng chú cũng chịu trở lại rồi!!”
Lưu Nghiễn nhẹ nhàng thở phào, tiến tới ôm mừng cùng Thôi Tiểu Khôn.
“Mông Phong, chìa khóa xe.” – Lưu Nghiễn ngoắt bảo.
Thôi Tiểu Khôn nhận lấy chìa khóa: “Dì thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Lưu Nghiễn im lặng không đáp, Thôi Tiểu Khôn lại tiếp lời: “Trên radio nói dịch bệnh tại thành phố Z lây lan rất nghiêm trọng, hầu hết người dân trong thành phố đã được cách ly sơ tán.”
Lưu Nghiễn đáp: “Cũng ổn, nhưng tôi không tìm được mẹ, chắc mẹ đã đi rồi.”
Thôi Tiểu Khôn an ủi: “Vậy là tốt rồi, nhất định không có chuyện gì đâu.”
Lưu Nghiễn mệt mỏi vuốt nhẹ mớ tóc rối bù, khóe mắt đỏ lên.
“Bây giờ tình hình thế nào rồi?” – Mông Phong chợt hỏi.
Thôi Tiểu Khôn cũng quen biết Mông Phong, khi hắn vừa tới thành phố S đã từng ở tạm trong ký túc của họ mấy ngày, cậu ta gật đầu chào hỏi Mông Phong rồi giải thích: “Họ muốn đưa chúng tôi đến một doanh trại gần đây, đang cho di tản từng nhóm một, nghe đâu phải đến năm giờ chiều mới tới lượt chúng tôi.”
Mông Phong bước tới hạ giọng: “Phải đi ngay lập tức, mọi người không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì đâu, nguy hiểm vô cùng.”
Lưu Nghiễn chen lời: “Khoan đã Mông Phong. Tiểu Khôn, các thầy chủ nhiệm khoa đang ở đâu?”
Thôi Tiểu Khôn cầm ly nước nói: “Đang họp ở văn phòng, bây giờ chắc chú không vào được đâu.”
Lưu Nghiễn khoát tay nói: “Hai người cứ chờ ở đây, tôi lập tức quay lại ngay.”
Đâu đâu cũng nghe tiếng người sốt sắng gọi điện thoại báo tin bình an, ở một góc còn có cô gái đang khóc lóc hô gào gì đó, bạn trai của cô thì ở bên ôm lấy nhỏ giọng an ủi.
“Lưu Nghiễn!” – Đột nhiên anh kia cao giọng gọi cậu, rồi mới cúi đầu nói: “Tiểu Thư? Em đừng khóc, có bạn của em đây này.”
Cô gái giương đôi mắt ngập nước nhìn về phía Lưu Nghiễn, cô là đàn em của Lưu Nghiễn, học nghiên cứu sinh năm nhất, cả hai đều là người thành phố Z, mãi từ tối qua khi nghe thông báo trên radio đã liên tục gọi điện về nhà.
“Không sao đâu! Tiểu Thư.” – Lưu Nghiễn qua quýt nói – “Bây giờ tín hiệu rất chập chờn, anh mới về nhà xem thử đây, hầu hết mọi người đều rời đi rồi. Mẹ của anh còn… nhìn thấy anh trai của em nữa đấy.”
Cô gái vội hỏi dồn: “Anh ấy sao rồi? Còn ba mẹ em đâu?!”
Lưu Nghiễn theo bản năng ỡm ờ bịa đại vài câu: “Bạn gái của anh em không khỏe lắm nên tới bệnh viện khám, ba mẹ của em đều đi cùng.”
Cô gái nhẹ thở ra một hơi, Lưu Nghiễn lại tiếp lời: “Tối thứ sáu họ đã chuyển viện rồi, hình như là đến thành phố nào đó ở phía Nam, đi theo xe quân đội đó, anh còn trò chuyện với họ một lúc mà.”
Tiểu Thư mừng đến suýt ngất đi, nức nở nói: “Cảm ơn anh, có cách nào liên lạc với họ không?”
Lưu Nghiễn xua tay, đánh mắt về phía bạn trai của tiểu Thư, anh ta không phải sinh viên đại học kỹ thuật, là dân gốc ở thành phố S, theo bạn gái vào đây cũng chả có ai quản.
Tiểu Thư đứng dậy toan đi lại chỗ Lưu Nghiễn, nhưng Lưu Nghiễn vội nói: “Anh sẽ kể chi tiết cho em sau, giờ anh có việc rồi.”
Anh chàng kia ôm tiểu Thư, hạ giọng vỗ về: “Yên tâm đi, em coi kìa, Lưu Nghiễn còn bận công chuyện cơ mà.”
Lưu Nghiễn chạy băng qua hành lang, dọc hành lang có không ít sinh viên hoặc ngồi hoặc đứng chờ đợi, cuối hành lang là văn phòng giáo viên.
Những sinh viên đứng ở đây cậu đều quen mặt, phần đa đều là nghiên cứu sinh đang theo thầy hướng dẫn làm các hạng mục nghiên cứu khoa học, mà hiện tại thầy của họ đang bận rộn công chuyện, vì có quan hệ khá thân thiết với thầy hướng dẫn nên họ cũng tới đây để chờ chạy vặt hoặc phụ việc linh tinh.
Nam sinh của khoa kỹ thuật cơ khí có không ít gã vừa tự kỷ vừa mát mát, bị sinh viên ngành khác coi như quái nhân khoa học. Hiện tại các nàng nữ sinh bên khoa Sinh vật đứng dạt sang một bên soi từng cái móng tay của bọn họ.
Lưu Nghiễn lần lượt chào hỏi từng người, cậu đang định tiến tới gõ cửa, chợt anh chàng ngồi ngay trước cửa phòng, đang dựa lưng vào vách tường co chân lại, cất tiếng hỏi cậu: “Gì đây, các thầy đang họp, giờ cậu không vào được đâu.”
Lưu Nghiễn giật cái headphone của chàng kia ra, rồi nói: “Sư huynh, anh có biết bên ngoài bây giờ ra sao rồi không?”
Anh chàng kia gọi là Tiêu Vũ, khi Lưu Nghiễn vừa vào đại học thì anh ta đã là nghiên cứu sinh năm hai, quan hệ cả hai rất thân thiết, sau khi Lưu Nghiễn ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi thì Tiêu Vũ cũng tốt nghiệp, anh lưu lại trường làm trợ giảng, hai người vẫn theo thói quen gọi nhau là sư huynh đệ như cũ.
Tiêu Vũ đứng dậy hỏi: “Nhà em không có việc gì đấy chứ?”
Lưu Nghiễn nhỏ giọng đáp: “Mẹ em có lẽ đã chết rồi, đây chẳng phải là bệnh chó dại gì hết, là bọn zombie… anh…”
Tiêu Vũ hoảng hốt nói: “Lưu Nghiễn, em mệt mỏi quá độ rồi! Nên nghỉ ngơi một chút, đừng có nghĩ vớ va vớ vẩn.”
Lưu Nghiễn khăng khăng nói: “Tin em đi! Để em vào đó, em phải kể mọi chuyện cho thầy chủ nhiệm khoa biết, lát nữa anh sẽ hiểu thôi.”
Tiêu Vũ khó mà tin được, vẻ mặt tràn đầy nét nghi hoặc, anh ta vươn tay xoa xoa đầu Lưu Nghiễn, rồi lại ôm lấy cậu, nhẹ hỏi: “Em về nhà đã thấy những gì?”
“Không còn kịp rồi.” – Lưu Nghiễn thoáng chốc lấy lại bình tĩnh, tiến lên gõ cửa, Tiêu Vũ cũng không ngăn cậu lại nữa.
“Vào đi.” – Thanh âm của thầy hiệu trưởng vang lên.
Lưu Nghiễn đẩy cửa bước vào, bên trong có một cái bàn tròn, ngồi khoảng mười quản lý cấp cao điều hành học viện, đang cùng thương lượng việc dời lại thời khóa biểu của sinh viên và sữa chữa kế hoạch giảng dạy.
“Chuyện gì đấy?” – Một người phụ nữ nâng mắt hỏi – “Em là sinh viên khoa nào?”
“Đây là sinh viên của tôi.” – Thầy chủ nghiệm khoa Kỹ thuật cơ khí cười nói – “Lưu Nghiễn, em về rồi đấy à? Mọi chuyện vẫn ổn chứ.”
Lưu Nghiễn nhắm mắt, lắc lắc đầu.
“Thầy hiệu trưởng đâu ạ?” – Lưu Nghiễn hỏi.
Người đàn ông lớn tuổi đang chủ trì cuộc họp là thầy hiệu phó, ông đáp: “Hiệu trưởng đang trao đổi cùng phía cảnh sát, em là Lưu Nghiễn phải không? Có chuyện gì nào.”
Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, lựa lời nói: “Em mới trở về từ thành phố Z, mang đến cho mọi người một tin rất xấu.”
Lưu Nghiễn kể một lượt những chuyện trải qua ở thành phố Z, trong văn phòng lặng ngắt như tờ.
“Mẹ của em là bác sĩ, em không gạt các thầy đâu.” – Lưu Nghiễn nhìn lên các chủ nhiệm khoa, băn khoăn tiếp lời – “Em cảm thấy, tốt nhất chúng ta nên lập tức rời khỏi chỗ này, đến một nơi vắng người hơn.”
Lưu Nghiễn bước ra rồi khép cửa lại, Tiêu Vũ liền thấp giọng hỏi: “Những con …zombie mà em đã thấy, đều là thật sao?”
Lưu Nghiễn đánh mắt sang anh ta, cầm lấy đầu tai nghe của anh ta gắn vào tai trái của mình, giai điệu du dương của bài hát truyền tới, giúp cho thần kinh căng thẳng cực độ của cậu thả lỏng một chút.
“Đúng.” – Lưu Nghiễn uể oải đáp – “Họ định làm thế nào?”
Tiêu Vũ nói: “Rất phiền toái, không phải cứ muốn là đi liền được, còn đang chờ cảnh sát hộ tống nữa.”
“Em đã cố hết sức rồi.” – Lưu Nghiễn xoa trán ủ rủ đáp, bỗng nhiên có người chạy tới hô: “Lưu Nghiễn! Bạn của cậu đang cãi nhau với thầy Lâm ở ngoài kia kìa!!”
Lưu Nghiễn bị hết chuyện này đến chuyện khác làm phiền, cáu bẳn gắt lên: “Mông Phong lại kiếm chuyện gì nữa đây!!”
Lưu Nghiễn đẩy Tiêu Vũ qua, lao khỏi hành lang, chợt thấy Mông Phong đang cự lộn gay gắt cùng với thầy giáo thể dục to con vạm vỡ.
“Bảo vệ đâu rồi!” – Thầy giáo họ Lâm kia vô cùng tức tối gắt gỏng – “Báo cho người bên bảo vệ lại đây mau!”
Mông Phong cả giận nói: “Lưu Nghiễn chưa đi thì bất cứ giá nào tôi cũng không rời khỏi! Thầy tránh ra cho tôi!!”
Thầy thể dục quát lên: “Các cậu không phải sinh viên trong trường! Rặt một lũ cô hồn các đảng! Đi khỏi đây ngay lập tức!!”
Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, ngó chừng tình hình nếu có thêm một câu không lọt tai sẽ lập tức lao vào sống mái với nhau. Thầy thể dục vốn là dân chơi bóng rổ, vóc dáng cao đến 1m95, còn nhỉnh hơn Mông Phong một chút, đang muốn lao tới choảng nhau, Mông Phong chỉa ngón tay thẳng vào mặt gã hăm he: “Ông đừng có mà sấn tới, tôi cảnh cáo trước, cho dù có thêm hai gã như ông cũng không đỡ nổi ba đòn của tôi đâu.”
Thầy thể dục cay cú: “Cái lũ coi trời bằng vung…”
Lưu Nghiễn vội cất tiếng can ngăn: “Thưa thầy Lâm.”
Lưu Nghiễn tách hai người ra, liếc mắt nhìn qua, đằng sau Mông Phong có không ít người không phải sinh viên của trường, đại đa số đều là đàn ông con trai, hẳn là tới đây để bảo vệ bạn gái của mình.
Lưu Nghiễn nhẹ giọng: “Em xin lỗi, thầy Lâm…”
Thầy thể dục gắt: “Mấy người này là bạn trai của ai? Lại nhận đi, bảo họ đi khỏi đây ngay! Sinh viên của tôi thì ở ngoài kia trân mình phơi nắng, các người làm nghiên cứu sinh được ở bên trong hưởng điều hòa thì thôi, còn để những kẻ thế này xông vào quấy rối là sao!?”
Tiêu Vũ bèn tiến tới nhỏ nhẹ: “Thôi được rồi, thầy Lâm xin bớt giận. Họ cũng không có ác ý gì đâu, lát nữa nếu có sinh viên khoa khác vào đây thì tôi lập tức kêu họ nhường chỗ rời đi.”
“Thầy Lâm!” – Có người sốt sắng gọi – “Bên ngoài có sinh viên bị xỉu vì say nắng rồi kìa, các thầy chủ nhiệm khoa đâu?”
Tiêu Vũ bước ra hòa giải, mặc dù tuổi không lớn, nhưng trước sau gì vẫn mang tiếng thầy giáo, có anh ta che chở cho bọn Lưu Nghiễn nên thầy thể dục cũng không tiện làm lớn chuyện, lại thêm việc mới phát sinh ở sân thể thao, ông tađành chỉ chỉ về phía họ đang đứng, nói: “Vậy thầy Tiêu, chỗ này phiền thầy giải quyết.”
Nói xong thì cáu kỉnh phủi phủi áo khoác thể thao của mình, ho khan vài tiếng, rồi mới xoay người theo nhân viên y tế kia ra ngoài.
Tiêu Vũ rót một ly nước đưa cho Mông Phong, Mông Phong ậm ừ nói: “Cảm ơn.”
Lưu Nghiễn đưa mắt dõi theo bóng thầy thể dục đang rời đi xa, không lên tiếng, tựa hồ cảm giác được điều gì.
“Thầy ấy đã tiêm vắc xin chưa?” – Lưu Nghiễn bất chợt hỏi.
“Sinh viên ở đây đều tiêm hết rồi, mấy đứa thì sao?” – Tiêu Vũ hỏi – “Còn chưa thì mau đi tiêm ngừa, cậu này gọi là gì nhỉ?”
“Mông Phong.” – Mông Phong cầm ly nước đi sang chỗ khác, tự mình ngồi xuống.
Tiêu Vũ bèn nói: “Mông Phong không phải sinh viên trong trường, để anh viết cho cậu ấy tờ giấy, rồi mấy đứa mau mau xếp hàng tiêm vắc xin đi.”
Lưu Nghiễn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, Mông Phong vẫn ngồi xổm ở một bên uống nước, Thôi Tiểu Khôn thì ngồi bắt chéo chân bên cạnh Mông Phong chơi PSP.
Lưu Nghiễn cầm tờ giấy, bước tới đứng trước Mông Phong bảo: “Đi tiêm.”
Mông Phong xụ mặt liếc mắt ngó Lưu Nghiễn một cái, rồi lại cúi gằm dòm mặt đất lom lom không thèm ừ hử một tiếng. Lát sau mới nói: “Em coi thường anh.”
“Hồi nào chứ.” – Lưu Nghiễn phản bác – “Anh chỉ thích nghĩ lung tung, em với anh chia tay không phải vì nguyên nhân đó.”
Mông Phong lắc lắc đầu, Lưu Nghiễn khom người quỳ xuống một gối, cậu nhìn sâu vào mắt hắn, Mông Phong lại nói: “Em phải nghe anh. Giờ đi ngay lập tức, đừng chần chừ ở đây nữa.”
Lưu Nghiễn thở dài, nghĩ bụng không biết phải lựa lời thế nào để thuyết phục Mông Phong, cậu cảm thấy ở cùng với những người bạn học sẽ an toàn hơn việc chạy loạn bên ngoài nhiều, dù sao quân đội cũng sẽ đón họ đến chỗ cách ly thôi. Nếu Mông Phong một mình lái xe chở cậu đi, rồi sẽ có lúc cạn kiệt lương thực và nước uống, lỡ đâu lúc đó bị cả bầy zombie bu lại thì làm thế nào?
Thôi Tiểu Khôn say sưa chơi PSP, không thèm nhấc đầu lên chen lời: “Bên quân đội lập sẽ tới đón tụi mình ngay, các cậu đừng tự tiện hành động một mình, càng nhiều người càng an toàn hơn chứ.”
Mông Phong không đáp, nhỏ giọng nói: “Hãy nghe anh, Lưu Nghiễn, sắc mặt của ông thầy thể dục ban nãy rất lạ. Ông ta có vẻ rất cáu kỉnh, như thể lúc nào cũng muốn xông lên đập người, đêm hôm đó chúng ta cũng thấy rồi, người sắp biến thành zombie vô cùng nóng nảy, có xu hướng bạo lực…”
“Zombie?!” – Thôi Tiểu Khôn kinh hãi kêu lên.
Lưu Nghiễn lập tức thở dài một hơi, ra hiệu cho Thôi Tiểu Khôn bình tĩnh lại.
“Sao lại có nhiều người bị cảm nắng như vậy?” – Từ xa truyền tới những thanh âm lo ngại.
Cả ba người Lưu Nghiễn, Mông Phong, Thôi Tiểu Không đồng loạt quay đầu về hướng cửa sân bóng rổ nhìn ra ngoài.
Ông thầy thể dục đang cùng với vài cậu sinh viên khoa thể thao ôm những người bị té xỉu vì phơi nắng gắt vào sân bóng rổ, sắc mặt của ông ta so với lúc cãi nhau với Mông Phong ban nãy càng thêm khó coi, đôi mắt trũng sâu xám xịt, tròng mắt lồi ra, tóc đẫm mồ hôi dính bết lên trán.
Lưu Nghiễn nói: “Gì đi nữa cũng phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh trước rồi tính sau, nào, đứng lên.”
Lưu Nghiễn đưa tay ra, cùng Mông Phong bắt lấy, Mông Phong dựa thế đứng dậy rồi vẫn nắm chặt tay Lưu Nghiễn không buông, dắt cậu bước ra khỏi sân bóng rổ, hướng đến trạm y tế.
Trên khán đài dần ít người đi, sau ba giờ chiều là thời điểm nắng độc nhất trong ngày, mặt đất bị phơi nắng đến độ sắp bốc lửa, không ít sinh viên cắt ca trực cho nhau, thay phiên chuồn về ký túc xá bật quạt xả nóng.
Người bị say nắng rất nhiều, ban hậu cần bắt đầu phân phát nước khoáng, tại điểm tiêm ngừa vắc xin vẫn xếp hàng dài lũ lượt. Mông Phong dùng một tay ngang nhiên ôm lấy bả vai của Lưu Nghiễn, mặc cho kẻ khác chỉ trỏ bàn tán, mà Lưu Nghiễn cũng không giãy dụa, lúc này tâm tư của cậu đều tập trung hết vào chỗ khác.
Sinh viên bị say nắng đều được ôm vào sân bóng rổ, xem chừng hơn cả ngàn người.
“Nghiêm trọng dữ vậy sao?” – Lưu Nghiễn cảm thấy khác thường, bèn quay sang một sinh viên khác hỏi: “Hôm nay mấy giờ thì bắt đầu tập trung ở sân thể thao vậy bạn?”
Người kia đáp: “Từ mười một giờ sáng, vừa ăn xong cơm trưa là chạy tới đây luôn.”
Đoàn người rề rà tiến tới, Mông Phong đột nhiên nói: “Lưu Nghiễn, em nhìn bên kia xem.”
Lưu Nghiễn dõi mắt nhìn về phía điểm y tế dựng tạm bên kia, nơi đó dùng mấy cái bàn ghép lại, y tá đang tiêm vắc xin cho từng người, bên cạnh là thùng xốp đựng đá vụn, bên trong chứa những ống thuốc.
Mông Phong lấy ống nhòm ra, lại hỏi: “Đó là vắc xin à?”
Lưu Nghiễn cầm ống nhòm ngó thử, không thể đọc được nhãn thuốc: “Là vắc xin loại mới sao? Em không đọc được thông số…”
Mông Phong nhỏ giọng nói tiếp: “Vốn dĩ không có tác dụng, đừng tiêm làm gì.”
“Sao các bạn biết?” – Một cậu sinh viên trong đoàn người bất chợt hỏi.
Lưu Nghiễn chau mày đáp: “Có thể thật sự là virus chó dại biến chủng mà, cũng không chắc được…”
Mông Phong bỗng nhiên run giọng, nói: “Lưu Nghiễn… em nhìn ông bác sĩ kia kìa, thấy chưa? Cả y tá bên cạnh ổng nữa, những người này từ đâu tới vậy?”
Lưu Nghiễn cau chặt đôi mày, lẩm bẩm đáp: “Từ bệnh viện nào đó, tóm lại không phải là người trong trường em… Trời đất, Mông Phong, em thấy rồi.”
Trên cổ hai người y tá đang tiêm ngừa cho sinh viên hiện lên một vài vết đốm, rất nhạt, không mấy rõ ràng. Đôi lúc họ còn khó chịu la ó, kêu đám sinh viên mau tay mau chân lên.
Mông Phong hạ giọng thầm thì: “Ngay cả nhân viên y tế còn bị lây nhiễm, Lưu Nghiễn, mấy cô đó dường như không biết bản thân mình đã bị…”
Lưu Nghiễn nói: “Không phải, nếu bị cào hoặc bị cắn sẽ đưa đi cách ly rồi, mấy cô y tá đó chắc chắn chưa bị thương, nếu không sao còn được đứng đó tiêm ngừa cho người khác?”
Mông Phong đoán: “Chẳng lẽ trước đó thường xuyên tiếp xúc với người bệnh cũng sẽ bị lây nhiễm?! Loại dịch bệnh này rốt cuộc lây truyền kiểu gì đây? Qua mồ hôi à? Anh nghi là tất cả những người trong đội y tế đều bị lây hết rồi.”
Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Em đâu có học y khoa, anh hỏi em, em hỏi ai giờ? Ngay cả đây là bệnh gì em còn chưa biết rõ nữa.”
Lưu Nghiễn chợt nghĩ đến sắc mặt khác lạ của thầy thể dục, vội quay ngoắt đầu, bên ngoài đám người xếp hàng rồng rắn, có rất nhiều sinh viên đã được đưa vào sân bóng rổ, nhóm nghiên cứu sinh cũng phải nhường bớt chỗ cho họ.
“Nghe lời anh, giờ đừng qua đó tiêm.” – Giọng nói của Mông Phong khẽ run, hắn kéo tay Lưu Nghiễn, cả hai chạy vội về phía sân bóng rổ.
“Chìa khóa xe đâu?” – Lưu Nghiễn thở dồn hỏi.
Mông Phong đáp: “Đã trả lại cho bạn cùng phòng của em rồi.”
Lưu Nghiễn đi vào sân bóng rổ, chen chúc đầy người ồn ào nhao nháo, ông thầy thể dục hét lớn: “Cho mấy đứa nó uống nước, cầm khăn mặt đắp lên trán đi!”
Trông bộ dáng ông thầy kia giống như sắp phát cuồng đến nơi vậy, hai người ngó chừng một hồi, Lưu Nghiễn mới quả quyết hô: “Thôi Tiểu Khôn!”
“Thôi Tiểu Khôn!!”
Trong đám người hỗn loạn thật khó tìm thấy Thôi Tiểu Khôn, Lưu Nghiễn hỏi thăm hết người này đến người khác, chợt nghe một tiếng gào rít lên: “Cái lũ cô hồn chúng mày sao còn ở đây! Cút ngay lập tức!!”
Ông thầy thể dục tiến thẳng về phía Mông Phong, Mông Phong hít sâu, không nhịn thêm được nữa, xắn tay áo lên toan chiến với gã một trận, Lưu Nghiễn vội giữ hắn lại, ý bảo đừng xúc động.
Thầy thể dục đứng trước mặt Mông Phong thở hồng hộc, lảo đảo chực té, đám sinh viên ngó thấy ông ta mà kinh hãi.
Con ngươi của ông ta đục ngầu, ngay sau đó há mồm quát to một tiếng, bổ nhào vào Mông Phong.
Lưu Nghiễn lập tức kêu lên: “Đừng chạm vào thầy ấy!!”
Mông Phong nhất thời ý thức được chuyện đang xảy ra, nhẹ nhàng lách sang, tung người phi một đá trúng ngay hông ông ta, người xung quanh lập tức rối rít hét to, ông thầy thể dục bị Mông Phong đạp một cái bay thẳng ra ngoài, ngã xoài ra đất, ông ta lồm cồm bò dậy, một cậu sinh viên đang định tiến lên đỡ thì bị ông ta vồ lấy, cắn ngay vào cổ.
Máu tươi bắn tung tóe, vô số nữ sinh có mặt tại đó thét toáng hãi hùng, những kẻ yếu tim chết ngất tại chỗ.
Lưu Nghiễn hít mạnh hai phát, lập tức quát: “Thôi Tiểu Khôn! Thằng khỉ kia!!!!! Chết dí chỗ nào rồi hả!!”
Trong sân bóng rổ xảy ra sự hỗn loạn chưa từng có, ở trong góc lại truyền đến một tiếng gào như xé phổi.
Một gã sinh viên bị cảm nắng vừa tỉnh lại, đụng người là cắn, Lưu Nghiễn muốn đi qua xem tình hình lại bị Mông Phong nắm chặt cổ tay, kéo tới trước người ôm trọn, ghé vào tai cậu lớn giọng kêu: “Đi ngay!”
“Không có xe.” – Lưu Nghiễn nói – “Đi đâu bây giờ?”
Mông Phong quát: “Chuyện đó tính sau! Mau lên!”
Lưu Nghiễn hoảng hốt quét mắt nhìn quanh, chợt thấy Thôi Tiểu Khôn đứng ở một góc, đúng thật là dở cười dở mếu.
Thôi Tiểu Khôn đeo tai nghe, vặn âm lớn nhất mải mê chơi PSP, bất thình lình bị một bàn tay túm lấy, Lưu Nghiễn vừa bực mình vừa buồn cười hét to: “Chạy mau đi! Chết người bây giờ!!”
Thôi Tiểu Khôn kinh hoảng kêu lên: “Chuyện gì xảy ra!?!”
Lưu Nghiễn quên rằng trong sân bóng rổ đang chật ních những người, cậu vừa hét lên như vậy tức khắc nổ tung, gần ba bốn ngàn người thi nhau gào thét điên cuồng, chen nhau chạy thục mạng ra cửa thoát.
Tại cửa ra người người chen chúc như thủy triều, không biết bao nhiêu kẻ giẫm đạp lên nhau, đâu đâu cũng là máu, chiếc loa phóng thanh lớn tiếng kêu gọi sinh viên phải bình tĩnh. Cánh cửa sâu bên trong sân bóng rổ chợt mở ra, thầy hiệu phó bước vào, hét lớn: “Đừng hoảng hốt! Rốt cuộc có chuyện gì! Đừng có hoảng hốt như thế!!”
Cửa lớn đã bị chen chật cứng, Mông Phong quay đầu ngó lại, ra hiệu cho Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn đi theo hắn, ba người cùng vọt vào hành lang sau lưng thầy hiệu phó.
Các thầy chủ nhiệm khoa kinh ngạc không rõ chuyện gì, Mông Phong kéo theo hai người lao vào trong hành lang, tiện thể túm luôn áo của thầy hiệu phó lôi ông ngược trở lại, quăng xuống đất, rồi cùng với Lưu Nghiễn đứng hai bên cánh cửa, dùng sức đóng chặt lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thầy thể dục đã biến thành zombie hung hãn đánh tới, rầm một tiếng bị chắn lại đằng sau cửa.
Máu tươi phọt ra từ khe cửa, bắn đầy mặt thầy hiệu phó.
Lưu Nghiễn đập vỡ hộp chữa cháy, lấy cây búa chận mạnh cánh cửa lại, Mông Phong nói: “Chạy theo lối thoát hiểm! Mau lên!”
“Các thầy…” – Lưu Nghiễn thở đứt hơi, nói với các thầy chủ nhiệm khoa.
“Không còn thời gian, đừng ở đó giải thích nữa!!” – Mông Phong hét lớn.
Thôi Tiểu Khôn phát hoảng đến độ ngu người, gật đầu như bằm tỏi, lắp bắp nói: “Thưa thầy… tạm biệt.”
Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn bám gót Mông Phong, dọc theo lối thoát hiểm trốn ra khỏi sân bóng rổ.
Thôi Tiểu Khôn kêu: “Trời đất ơi…”
Thôi Tiểu Khôn rú: “Hự…hự…Ông trời ơi…”
Thôi Tiểu Khôn gào: “Thánh thần ơi…”
Lưu Nghiễn gắt lên: “Thôi Tiểu Khôn chú tốt nhất ngậm cái miệng lại ngay, lúc chạy mới không bị hao sức…”
Mông Phong cắt lời: “Cả hai người… đừng nói nữa coi.”
Thôi Tiểu Khôn kêu hoảng: “Ba má tôi… không được, tôi phải về tìm ba má..”
“Đừng có điên!” – Mông Phong và Lưu Nghiễn đồng thanh quát.
Thôi Tiểu Khôn giật bắn mình, không dám hó hé gì nữa, trước mặt chỗ nào cũng có sinh viên đang chạy trốn, cơn bão zombie bùng lên từ sân bóng rổ ngay trung tâm nhà thể thao, cửa kính bị đập vỡ vụn, ô dù, sách vở, giày dép rơi rớt la liệt, ở trong sân càng lúc càng có nhiều sinh viên bị say nắng dần tỉnh dậy, biến thành zombie, rượt đuổi cắn xé bạn học.
Máu tươi nhuộm đỏ hơn một nửa khán đài, hết thảy mọi người đều bị dọa phát điên, Mông Phong đẩy cửa, theo mặt sau của sân bóng rổ đi ra.
“Tôi đi khám thính xung quanh trước đã.” – Mông Phong dặn dò – “Các cậu phải thật cẩn thận, đừng tạo ra tiếng động gì quá lớn.”
Mông Phong đi ra từng bước, bỗng nhiên từ không trung truyền tới tiếng loa của trực thăng: “Theo chỉ lệnh của quân đội Hoa Nam, các sinh viên tự giác tập hợp ở cửa số Năm của trường học! Lập tức sơ tán!”
Quân đội rốt cuộc đã đến.
Mông Phong bèn hỏi: “Đi theo họ chứ?”
Lưu Nghiễn miễn cưỡng gật đầu, ba người chạy khỏi nhà thể thao, hướng thẳng tới phía trường học.
.
.
.