#28. Kêu gọi…
Lại Kiệt cười bảo: “Ít ra cũng phải tìm bộ đồ cho tôi thay cái đã chứ.”
Đội viên của đội Cơn lốc đều bước xuống, Lưu Nghiễn quét mắt nhìn qua, Lại Kiệt, nữ sĩ quan, và một cậu thanh niên ngó bộ không mấy giống lính chiến.
Chỉ vỏn vẹn có ba người.
Bên trong Nông trường, mọi người vừa thấy bọn Lưu Nghiễn đã trở về thì nhao nhao cả lên, mãi sau mới dần yên tĩnh lại.
“Mở hàng rào ra đi.” – Lưu Nghiễn ra tiếng – “Họ tới cứu chúng ta đấy, quay vào trong nào, Mông Phong sẽ nói chuyện với họ.”
Đặng Trường Hà dẫn người tới hạ hàng rào sắt phòng ngự xuống. Lại Kiệt tròng một chiếc áo ba lỗ màu trắng, đón lấy đôi bao tay hở ngón đeo vào, miệng ngậm điếu thuốc, cậu thanh niên kia bước tới châm thuốc cho anh ta.
“Giới thiệu trước nhé.” – Lại Kiệt đứng ở lối vào nông trường, ngậm thuốc cười nói – “Quý cô xinh đẹp này là Ngô Song Song, cậu chàng kia là Lý Nham – lính thực tập… thằng Út và Hòm thuốc đâu rồi?” (chắc là biệt danh ~_~)
Ngô Song Song cười đáp: “Thằng Út đã chết rồi mà? Còn Hòm thuốc vừa ra trận cũng không gượng nổi, bọn tôi đã chôn cậu ấy ven đường, không có ai lái xe, nên móc vào nhau kéo đi.”
Trong mắt Lại Kiệt ánh lên một tia buồn bã, sau đó anh ta bình thản nói: “Ừm, vậy thế này.”
Anh ta đón lấy văn kiện trong tay nữ sĩ quan, đưa mắt nhìn Mông Phong, lại chuyển qua Lưu Nghiễn, dường như đang phán đoán xem lời nói của ai có trọng lượng hơn, cuối cùng anh ta mở văn kiện ra trước mặt Mông Phong, cất tiếng:
“Căn cứ vào pháp lệnh số 371 về việc chiêu mộ thời chiến của Quốc gia, tôi phải tạm thời trưng thu chỗ trú ẩn của các bạn, tập trung tất cả vật tư để tiến hành điều động phân phối lại lần nữa…”
Mông Phong không tiếp nhận văn kiện kia, hắn giương đôi mắt mang địch ý rõ rệt nhìn thẳng vào Lại Kiệt.
Lại Kiệt tiếp lời: “Còn nữa, căn cứ vào điều thứ tư của lệnh chiêu mộ, tất cả quân nhân đang trong nghĩa vụ quân sự và quân nhân đã xuất ngũ, công an, cảnh sát vũ trang đều phải đến gặp tôi báo danh, nhờ cậu đi thông báo một chút, xem xem có bao nhiêu người. Rồi trai tráng vừa độ tuổi cũng dẫn đến cho tôi nhìn xem, để tuyển chọn… tôi muốn người, và muốn cả lương thực dự trữ.”
Lưu Nghiễn lên tiếng: “Cho anh hết rồi thì sau này thế nào? Khi chúng tôi hết thời hạn nghĩa vụ có được quyền lợi gì?”
Lại Kiệt né đi vấn đề của Lưu Nghiễn, anh ta ngó quanh, rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Trước khi bốn người họ trở về thì mọi người đang chơi diều, Quyết Minh quên phứt luôn gấu trúc của nhóc, ào tới nhập bọn chơi đùa. Nhóc cùng với Trương Dân kéo một con diều bay phất phới trong gió Xuân, vừa cười đùa trò chuyện, vừa thư thả chạy lùi ra sau.
Những con diều đủ mọi sắc màu chao lượn giữa bầu trời.
Lại Kiệt hỏi: “Các bạn dự trữ được nhiều lắm nhỉ, có bao nhiêu người, dẫn tôi đi xem thử, được chứ?” – Anh ta mỉm cười vỗ vai Mông Phong, Mông Phong lập tức vươn tay gạt đi, nhưng không từ chối lời đề nghị của Lại Kiệt.
Hắn xoay người đi vào Nông trường, phía sau biển hiệu Nông gia nhạc là một vườn hoa rộng lớn, muôn vàn cỏ cây tươi tốt vươn mình đón ánh Mặt trời, Lại Kiệt dò hỏi: “Phải tốn bao nhiêu thời gian mới phát triển được thế này? Đây là nơi trú nạn rất tuyệt đấy chứ.”
Lưu Nghiễn khẽ chau mày, Mông Phong vẫn chưa nổi cáu, hắn kiên nhẫn giải thích: “Tới đây từ mùa Đông năm ngoái.”
Lại Kiệt dừng chân ở giữa vườn hoa, anh ta nghiêm túc nói: “Chúng tôi muốn vào Tây An cứu người, tìm kiếm kỹ càng toàn bộ, cứu hết những người còn sống sót ra và thu xếp cho họ ở lại chỗ này. Rồi mới quét dọn lũ zombie sạch sẽ, sau cùng dùng tháp tín hiệu truyền sóng cầu cứu. Chừng mười ngày sau, Trung đoàn cứu viện Quốc gia sẽ tới, dẫn toàn bộ những người tị nạn đến căn cứ ngầm ở vùng biển Quốc tế.”
Lưu Nghiễn ngồi trên bờ rào vườn hoa, Mông Phong châm một điếu thuốc, cả hai người đều không hé răng.
Lại Kiệt tiếp: “Giờ tôi phải tiếp quản nơi này, hãy gọi tất cả mọi người ra đây.”
“Không được.” – Lưu Nghiễn dứt khoát từ chối đề nghị của Lại Kiệt – “Anh phát tín hiệu trước đi đã, tôi phải xác nhận rằng tất cả mọi người được an toàn, hơn nữa anh sẽ không lùa bọn zombie ở Tây An đến đây, mới có thể giao vật tư và chỗ ở lại cho anh.”
Lại Kiệt đáp: “Tôi không có khả năng, Đội cứu hộ quốc gia chỉ đến từng địa phương một lần thôi, vừa tới là đi ngay. Cậu cứ làm căng như vậy thì chúng tôi rất khó xử đấy, người anh em.”
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Vả lại, anh lấy gì chứng minh những điều anh nói đều là thật? Lỡ đâu anh là phường trộm cướp thì sao?”
Lại Kiệt phì cười, không ngờ rằng cậu lại ngang như vậy, anh ta hỏi vặn lại: “Nếu tôi là cướp đường, có rửng mỡ đến mức chui vào cống thoát nước đặt bom lũ zombie không?”
Mông Phong ra tiếng: “Nông gia nhạc là nhà của chúng tôi, không thể giao cho anh được, tuy nhiên anh có thể mang người tị nạn về đây.”
Lại Kiệt đón lời: “Vậy nể mặt nhau chút đi, các bạn hãy gọi lính xuất ngũ và trai tráng có thể chiến đấu với zombie ra đây. Nói thật, sau này quân đội sẽ dội bom cả đại lục để đảm bảo tiêu diệt sạch bọn zombie, sớm muộn gì các bạn cũng phải rời khỏi chỗ này, bằng không sẽ nguy hiểm vô cùng, tôi thật xin lỗi.”
Lưu Nghiễn đáp: “Tôi cũng rất xin lỗi, nơi đây chẳng cần lính của anh đâu.”
Lại Kiệt nhìn Lưu Nghiễn chăm chú, anh ta khẽ liếm môi, vẻ mặt buông lỏng, bước tới bờ rào ngồi xuống bên cạnh Lưu Nghiễn, tỏ vẻ thân thiết như chiến hữu cùng phe, còn nhếch môi cười bí hiểm với cậu: “Chí ít cũng có một.” – Dứt lời thì chỉ tay vào Mông Phong, rồi lại quay sang Lưu Nghiễn tiếp lời – “Cậu là kỹ sư máy móc, còn cậu ta là lính đặc chủng xuất ngũ… Nếu tôi đoán không nhầm thì, cái người gầy gầy cao cao ban nãy… chính là một tay súng thiện xạ?”
“Anh đoán sai rồi.” – Lưu Nghiễn không đổi sắc mặt.
Lại Kiệt nghiêng đầu quan sát Lưu Nghiễn, đoạn anh ta cười như một tên lưu manh chính hiệu: “Thêm nữa, các cậu là gay?”
Mông Phong: “…”
Lại Kiệt nói: “Thiệt ra mới ngó sơ đã biết rồi, nói thật nhé, tôi đây cũng là gay.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lại Kiệt: “Với lại, ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy thích cậu rồi.”
Lại Kiệt vươn tay ái muội choàng vai Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn tức khắc nhảy dựng khỏi bờ rào trốn qua chỗ Mông Phong, Mông Phong điên tiết mắng to: “Mẹ kiếp! Mồm miệng bố láo vừa thôi nhé!”
Mông Phong thình lình sấn tới túm Lại Kiệt xốc xuống, rống lên giận dữ, hai người nhào vô đập lộn, Lưu Nghiễn vừa hoàn hồn liền hét lớn cổ vũ:
“Mông Phong! Cố lên! Đập bẹp hắn đi!”
Thoáng cái đã gây náo động cả Nông trường, đám người mới tản ra chưa bao lâu lại bu tới ham vui, Lưu Nghiễn làm đầu têu, mọi người hò hét vang dội tiếp sức cho Mông Phong. Dù chả ai biết đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng đội người xa lạ kia đến gây chuyện, mọi người hiển nhiên phải ủng hộ người một nhà rồi.
Lại Kiệt cũng là một tay rất cừ, anh ta tóm áo Mông Phong, hai người điên cuồng vật lộn làm sập hơn nửa giàn hoa, chậu hoa đập bể ráo trọi. Tiếp đó lại bị Mông Phong giáng mạnh một đấm té bổ chỏng, đè gãy hết mấy cây hoa, tức khắc Lại Kiệt phản đòn vung chân xẹt ngang, gạt Mông Phong ngã nhào.
Trận chiến vừa khơi mào, tiếng la hét xung quanh càng lúc càng náo nhiệt, về phần cấp dưới của Lại Kiệt – nữ sĩ quan và cậu thanh niên vội vàng lao đến bên ngoài bờ rào, chỉ biết trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau rốt Mông Phong gồng mình tung ra một đấm, đánh Lại Kiệt nằm xoài ra đất.
“Được rồi.” – Lại Kiệt chống khuỷu tay lùi người ra sau, gật đầu bảo – “Cậu có kỹ thuật chiến đấu cực kỳ ưu tú, là lính K3 đúng…” – Lời còn chưa dứt, trên mặt lại ăn phải một đấm của Mông Phong, bấy giờ hoàn toàn tắt đài.
“Đủ rồi, Mông Phong.” – Lưu Nghiễn vừa nghe được một tiếng gãy nứt rất nhỏ khi nắm tay dộng vào hốc mắt, lúc này cậu thật sự lo sẽ xảy ra chuyện, nên mới ngăn Mông Phong lại.
Mông Phong cũng đụng phải đối thủ, bị đánh đến độ bầm dập mặt mày, hắn gượng đứng dậy, bước tới bậc thang ngồi phịch xuống.
“Anh tên là Lại Kiệt chứ gì.” – Lưu Nghiễn mở lời – “Ờ, giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi đấy.”
“Thứ nhất, tạm thời sẽ không giao Nông gia nhạc cho anh.” – Lưu Nghiễn nói – “Nhưng anh cứ thoải mái tiến hành kế hoạch đi cứu người ở Tây An, tôi sẽ xem xét tình hình rồi cung cấp vật tư, tuy nhiên chỉ nằm trong giới hạn mà tôi có thể đảm nhận được.”
“Thứ hai, tôi đã bố trí thiết bị phòng ngự cho nơi này, và uy lực của chúng cực mạnh, các anh có thể cho xe chạy vào trong, được tự do hoạt động trong phạm vi tính từ chỗ tôi đang đứng cho tới bờ sông đối diện. Chỉ cần ở trong khu vực Nông gia nhạc, anh sẽ không phải lo sợ bị zombie cắn giết.”
“Thứ ba, những người sống sót anh dẫn về tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu.”
“Cuối cùng.” – Lưu Nghiễn nhấn mạnh – “Tôi chả có tí hứng thú gì với anh hết. Anh có thể đi nói chuyện với người khác, xem thử có ai bằng lòng vào đội của anh, nhưng tuyệt đối không được ép buộc nhập ngũ, nếu không tôi sẽ dùng cuộn dây cao thế này tiễn các anh đi chầu ông vải đấy.”
Hoàng hôn buông xuống, Lưu Nghiễn đương bôi thuốc cho Mông Phong, Mông Phong tỉ mẩn soi gương, lầm rầm xuýt xoa.
“Anh ta thiếu người.” – Mông Phong nói.
“Đó là chuyện của anh ta.” – Lưu Nghiễn thản nhiên – “Nếu anh ta có thể thuyết phục được người nào, em sẽ không cản trở.”
Mông Phong chợt hỏi: “Em sẽ đi lính chứ?”
Lưu Nghiễn lặng đi một chốc, lát sau mới nói: “Không…đi.”
“Thật à?” – Mông Phong hỏi lại.
Sau cùng Lưu Nghiễn bảo: “Nếu anh đi em sẽ đi, nhưng em tin là anh sẽ không theo tên đó, rất nguy hiểm, không phải sao?”
Mông Phong không đáp lời, Lưu Nghiễn thu dọn bản vẽ bày trên bàn, rồi cầm lấy khay cơm của cậu và Mông Phong xuống căn tin ăn tối.
Cấp dưới của Lại Kiệt đang đứng xen lẫn với dân cư của Nông gia nhạc, xếp hàng lĩnh cơm, khi Lưu Nghiễn tiến đến cuối hàng, Ngô Song Song quay đầu liếc nhìn cậu, trong mắt đượm ý cười.
“Anh ấy rất tốt tính, chẳng qua miệng mồm như tép nhảy. Giống hệt một tên mát vậy. Đôi khi ngay cả chúng tôi cũng chịu không xiết.” – Cậu thanh niên quay đầu lại nới với Lưu Nghiễn – “Đội trưởng chỉ muốn kiểm tra thực lực của bạn anh thôi, cho nên mới nghĩ cách chọc cho anh ta tung hết sức lực, anh đừng để bụng nhé.”
Lưu Nghiễn gật đầu, bắt tay cùng Lý Nham: “Cậu là Lý Nham đúng không? Đã cho xe chạy vào chưa?”
Lại kiệt cầm cặp lồng cơm quân dụng của mình, vừa bước lên đầu hàng, bỗng thốt lên: “A! Lâu lắm rồi mới được ăn món quê hương.”
Thím Vu đưa mắt nhìn anh ta, đặng hỏi: “Cậu là dân miền Nam à?”
Lại Kiệt than thở: “Ngày nào cũng phải nuốt bánh quy, uống nước lọc… thím tốt bụng ơi, cho cháu… thêm xíu nữa đi.”
Thím Vu bèn múc cho anh ta một muỗng thịt kho khoai tây thiệt lớn, Lại Kiệt mới thỏa mãn bưng cơm đi.
Lưu Nghiễn liếc mắt dòm anh ta, Lại Kiệt chen vào giữa mấy tay trai trẻ, muốn ngồi hóng chuyện của họ, tiện thể thi hành chính sách lôi kéo thuyết phục.
Anh ta vừa đặt mông ngồi xuống, mọi người lập tức im bặt.
Lại Kiệt mở lời: “Chúc mừng các bạn sắp được rời khỏi đây.”
Một người ra tiếng: “Thật sao?”
Lại Kiệt vừa ăn vừa nói: “Chờ sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phát tín hiệu cầu cứu về căn cứ, lúc đó quân đội sẽ cho người tới đón các bạn đi.”
Người còn lại tức khắc hỏi: “Đi đâu?”
Lại Kiệt đáp: “Tới vùng biển Quốc tế, có điều khi đó cần phải xác nhận, đội ba người chúng tôi ít nhất có một người còn sống.”
Có thêm vài người bắt đầu dò hỏi, Lưu Nghiễn không nghe thêm nữa, cậu lĩnh cơm xong thì đi lên lầu, đến ngay đầu cầu thang bắt gặp Ngô Song Song đang cúi đầu múc cơm, cô ngẩng đầu cười bắt chuyện: “Anh chàng đẹp trai?”
“Sao nào?” – Lưu Nghiễn đáp lời.
Ngô Song Song tiếp: “Nơi này rất được, và cậu cũng rất tuyệt.”
Lưu Nghiễn thắc mắc: “Lý do?”
Ngô Song Song đáp: “Bởi vì cậu ăn những món giống họ, khi lĩnh cơm cũng xếp hàng nữa.”
Lưu Nghiễn gật đầu: “Cảm ơn.”
Đến chín giờ tối, chợt có người tới gõ cửa.
Thanh âm của Văn Thư Ca từ ngoài cửa vọng vào: “Trung úy Lại muốn nói chuyện với anh, Mông Phong.”
“Lại nữa.” – Lưu Nghiễn chán ngán.
Mông Phong buông quyển tạp chí đứng dậy, mặc quần lính vào, đánh ngực trần, xỏ dép đi xuống lầu, hắn chẳng mấy bận tâm: “Anh về liền.”
Mông Phong bước ra vườn hoa ngợp mình dưới ánh trăng đêm, chỗ đó đậu ba chiếc xe của đội Lại Kiệt, Lưu Nghiễn đứng từ xa quan sát, Mông Phong và Lại Kiệt đang nói chuyện với nhau giữa vườn hoa, cậu không thể nghe thấy được.
Lại Kiệt mở lời: “Mông Phong, tôi quen một người trông rất giống cậu.”
Mông Phong hỏi: “Anh chỉ muốn nói với tôi nhiêu đây thôi sao? Nếu anh phun ra ba chữ kia, coi chừng lại bị đập tịt họng nữa đấy, tin không?”
Lại Kiệt cười cười, nghía Mông Phong một lúc rồi tiếp: “Làm sao các cậu vẫn sống tới bây giờ thế? Ba cậu cứ tưởng là cậu đã chết rồi cơ đấy.”
“Đừng bày đặt lên mặt.” – Mông Phong lạnh lùng – “Anh chả lớn hơn tôi đâu.”
“Tôi hai chín, sắp ba mươi rồi.” – Lại Kiệt nói – “Lớn hơn cậu năm tuổi nhé. Suốt từ đó giờ, cậu sống sót kiểu gì? Dắt theo bà xã vừa giết zombie vừa chạy trối chết? Lại đây ngồi đi, thoải mái tâm sự nào.”
Mông Phong ngồi xuống, vươn một chân nhịp nhịp giẫm lên hoa cỏ ướt bùn đất, không khí buổi đêm tươi mát khoan khoái vô cùng.
Hắn vắn tắt thuật lại những chuyện xảy ra suốt dọc đường.
Lại Kiệt lắng nghe hồi lâu, sau cùng ngắt lời hắn: “Đệt, các cậu rõ ích kỷ.”
“Tôi ích kỷ á?” – Mông Phong tức khắc sửng cồ.
Lại Kiệt nhả ra một hơi khói, vứt tàn thuốc đi, đòi hỏi: “Còn thuốc không? Đến phiên cậu mời tôi đấy.”
Mông Phong: “Còn, nhưng làm quái gì phải cho anh?”
Lại Kiệt: “Vì thứ cậu đang ngậm trên miệng là điếu dự trữ cuối cùng của tôi rồi.”
Mông Phong móc gói thuốc lá liệng qua, Lại Kiệt bắt lấy, tiếp lời: “Tại sao các cậu không chủ động tiến quân đi diệt zombie?”
Mông Phong: “Mắc gì chủ động đi giết chúng nó? Tôi phải quý cái mạng mình chứ, rồi còn biết bao nhiêu sinh mạng người đè nặng lên tôi nữa…”
Lại Kiệt: “Đây chính là ích kỷ! Giết chết một con zombie sẽ giảm được một người bị lây nhiễm, có thể là người nhà của cậu, người thân, rồi bè bạn. Zombie sẽ ngày càng ít đi. Cậu dắt theo cả đám người núp ở đây làm rùa rút cổ được tích sự gì?! Đợi cho loài người trên toàn thế giới toi hết, sớm muộn gì chúng nó sẽ tìm được cậu. Cậu không cứu người, thì về sau đừng hòng có ai tới cứu cậu! Cậu không biết cảm giác tuyệt vọng khi trên quả đất này chỉ còn mấy người các cậu sống sót hay sao? Cô độc, không còn đồng loại, muốn có một người để trò chuyện cũng tìm không thấy, khắp đất trời mênh mông quạnh quẽ, chỉ còn sót lại vỏn vẹn mấy người các cậu…”
Mông Phong hít sâu, toan phản bác Lại Kiệt thì anh ta đã cười chế giễu cướp lời: “Hay là cậu sợ zombie đấy? Lính xuất thân từ K3 mà đi sợ bè lũ đần độn đó sao? Cậu lãnh đạo nhiều người như vậy, tại sao không tổ chức một đội dân quân tự vệ chuyên săn lùng, quét sạch lũ zombie quanh vùng lân cận?”
Mông Phong phán: “Tôi hoàn toàn chả có hứng thú.”
Lại Kiệt lạnh giọng: “Rốt cuộc cậu học được những thứ gì từ huấn luyện viên hả?”
Thanh âm của anh ta toát lên sự hà khắc và uy nghiêm, trái ngược hẳn so với hồi chiều, tựa như biến thành một người khác.
“Chắc phải tóm huấn luyện viên của cậu đem đi bắn bỏ.” – Lại Kiệt gằn giọng – “Quốc gia để ông ta bồi dưỡng quân nhân, lại dạy ra loại học trò như cậu, Trung Quốc có hàng chục triệu thậm chí là hàng tỷ người đang chờ cậu tới cứu, vậy mà cậu lại ru rú trong cái ổ ấm cúng của mình, tham sống sợ chết…”
“Tôi đã xuất ngũ rồi!” – Mông Phong giận điên người – “Khi tôi vừa giải ngũ đổi nghề thì Quốc gia ở nơi nào!! Không hề phân phối công tác, chẳng sắp xếp lấy một ngày công cho tôi! Tôi chạy vạy suốt một tháng dưới nắng trời 400C, chỉ vì tìm kiếm một công việc tạm bợ nuôi miệng ăn! Tôi muốn có khả năng nuôi dưỡng bà xã của mình! Không phải cúi đầu khom lưng hổ thẹn với người khác! Quốc gia bảo tôi chờ! Là cái thứ chờ đợi mãi mãi không biết ngày mai! Những thứ này sao anh không nói đi!!”
Lại Kiệt cáu tiết quát: “Vậy thì sao! Cậu ghi hận với Tổ quốc à!! Quốc gia này sinh thành và nuôi dưỡng cậu! Chẳng qua chỉ không cho cậu một công việc ngon lành ăn không ngồi rồi! Không để cậu được nở mày nở mặt với bà xã! Để cậu bôn ba dưới nắng gắt một tháng! Rồi ngay khi thảm họa bùng phát, cậu chỉ biết trơ mắt ngồi xem hàng triệu đồng bào giãy dụa chờ chết! Chẳng thèm bận tâm! Cậu là nỗi sỉ nhục của K3!! Khi cậu nhập ngũ đã tuyên thệ cái gì hả! Đúng là sỉ nhục của Tướng quân Mông Kiến Quốc!!!”
“Muốn có sĩ diện thì tự đi giành lấy! Làm người phải tự biết tìm kiếm lợi ích cho mình!! Mẹ kiếp đừng có ăn rồi đi so sánh mình với người khác, so sánh cái đếch gì! Lý tưởng của cậu ở đâu!! Tướng quân Mông gửi cậu vào K3, suốt năm năm huấn luyện không mài dũa cậu thành vàng, mà mài thành thứ rác rưởi nhát chết nhu nhược!!”
“Cậu còn mặt mũi đi hỏi tôi Quốc gia ở nơi nào sao? Tôi thật muốn hỏi cậu, tôn nghiêm của một quân nhân đặc chủng như cậu vứt xó nào!!”
Tiếng gào rống giận như sấm sét kinh động cả nông trường, khiến không ít phòng lục tục bật sáng đèn.
Mông Phong hít sâu một hơi.
Lại Kiệt khẩy nhẹ đầu thuốc, từng đốm tàn đỏ rực bay múa giữa đêm đen, anh ta hạ giọng:
“Xin lỗi, không nên quát mắng cậu, là do tôi quá xúc động. Vài ngày nữa sẽ đưa cậu và bà xã tới nơi an toàn. Đảm bảo cả đời này các cậu có thể bầu bạn bên nhau, không bao giờ phải xa cách nữa.”
Mông Phong lặng lẽ đứng dậy bỏ đi.
“Quốc gia ở nơi nào? Đó không phải là một danh từ hư ảo.” – Lại Kiệt thản nhiên tiếp – “Trung sĩ Mông Phong, nó là Nông trường này, là mọi người ở nơi đây, cũng chính là bà xã của cậu nữa.”
“Trải dài từ điểm cực Nam tới điểm cực Bắc của Đất nước (*), là mỗi tấc đất mà cậu đặt chân qua, quê nhà trước mắt bị tàn phá, biến thành một đống hoang tàn đổ nát, chính là Tổ quốc của cậu.”
(*) Chỗ này mình đã chém bay lời nguyên văn của anh gà mái, vì đụng chạm tới giới hạn lãnh thổ Việt Nam, bạn nào muốn biết chi tiết xin hãy đọc bản raw, mình không muốn dịch ra ở đây ‘__’. Tiện thể, mình không chỉ trích anh gà mái, không biết không có tội, vì sự thật bị bóp méo trước khi truyền bá khắp nơi mà.
Ngày 1 tháng 4 năm 2013.
Giống như trò đùa của ngày cá tháng tư, Lại Kiệt và tiểu đội của anh ta mang theo tin tức bên ngoài tiến vào nơi ở của chúng tôi. Tôi chợt có dự cảm, có lẽ ngày chia ly của tôi và Mông Phong sẽ không còn xa nữa.
Ông ba của Mông Phong đúng là chả tốt đẹp gì… Nếu Mông Phong coi trộm nhật ký của tôi chắc chắn anh ấy sẽ nổi sùng cho coi.
Mẹ tôi từng kể, Mông Kiến Quốc là một tay lãng tử, chính bởi thế nên mẹ của Mông Phong mới bỏ ông ta mà đi. Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, nên mẹ biết rất nhiều chuyện về ba của Mông Phong.
Người sống kiểu cà lơ phất phơ có thể làm Tướng quân hay sao? Chắc là được.
Tôi còn nhớ rõ mùa hè thi vào Đại học, cuối năm ba phổ thông, Mông Phong đánh một cú điện thoại cho ba mình.
Nghe đâu đó là lần trò chuyện duy nhất của Mông Phong và ông ba của anh trong suốt ba năm, trò chuyện rất ngắn ngủi, nội dung cực đơn giản. Anh bảo là sau khi làm xong bài thi Đại học, cảm thấy không mấy khả quan, nên hỏi ba anh có thể nhờ vả quan hệ, tìm một Đại học nào đó ở thành phố S cho anh vào học, bởi vì anh muốn ở gần tôi một chút.
Nếu có thể chui lọt vào Trường Đại học mà tôi điền nguyện vọng 1, thì không còn gì bằng.
Anh ngồi xổm ven đường gọi điện thoại, đầu dây bên kia chỉ nói được một câu duy nhất liền cúp cái rụp, sau khi Mông Phong tắt máy, anh dắt tôi băng qua đường đến tiệm TCBY (The Country’s Best Yogurt, là thương hiệu sữa chua nổi tiếng) trong công viên ăn uống.
Tôi vẫn cho rằng ba của anh sẽ giúp anh tìm trường Đại học, cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy, chẳng lẽ không nói nổi một câu “Được rồi” hay sao?
Mà cho dù ông ấy bảo “Không được”, tôi cũng hiểu thành: Ba của Mông Phong chẳng qua chỉ muốn quở trách anh thôi, cho anh nếm thử mùi khổ sở, nhưng vẫn sẽ lo lắng tìm cách cho anh.
Mãi đến khi anh cầm giấy báo nhập ngũ đến tìm tôi, là một buổi tối giữa tháng Tám, chúng tôi đứng dưới lầu gây nhau một trận, làm kinh động hết cả hàng xóm xung quanh. Tôi cãi nhau xong thì bỏ phứt lên lầu, anh ngồi nguyên một đêm dưới nhà, hút hết hai gói thuốc, hôm sau anh lên tàu.
Mông Phong sẽ cùng tôi tới khu tị nạn ở vùng biển Quốc tế chứ?
.
.
.
End #28.