2013

Chương 24

#23. Lở tuyết…

Chiều tối, xe đậu lại ven đường.

Lưu Nghiễn liếc nhìn kim xăng, hai tay vẫn bận bịu bôi thuốc cho Mông Phong.

Trên khuôn mặt đẹp giai của Mông Phong có một vết trầy, Lưu Nghiễn lại không có thùng y tế, đành phải dùng vạt áo nhúng vào rượu Hennessy XO rồi chà lên vết thương của Mông Phong để khử trùng.

Mông Phong đau đến mức không ngớt hít hà, trong lúc đó Lưu Nghiễn kể cho hắn nghe tất thảy những chuyện đã phát sinh gần đây.

“Ờ.” – Mông Phong bất cần nói – “Đời còn dài mà, lần sau phải dí theo, ông đây nả một phát bắn bỏ thằng chả.”

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Sao anh về sớm vậy? Nếu theo đúng lịch trình thì phải tới tận giờ anh mới quay về căn cứ mà.”

Mông Phong đáp: “Tại anh nhớ em đó, tối hôm trước em giận dỗi còn gì, anh định rỗi việc thì trở về dỗ dành em, đỡ phải cãi nhau nữa, nhờ vậy mới bắt kịp không phải sao?”

Lưu Nghiễn nửa cười nửa mếu gật gật đầu. Cơn gió theo cánh cửa vỡ nát lùa vào trong xe, sau khi thoát hiểm thì thân thể và tinh thần đều thả lỏng hoàn toàn, cậu cảm thấy dường như mình mẩy muốn đông cứng bởi trận gió tuyết ngợp trời kia.

Mông Phong treo áo khoác lên cửa xe để tạm chắn bớt gió, Lưu Nghiễn ngồi vào hàng ghế sau, cậu lại hỏi: “Giờ đi đâu đây? Đi cứu Trương Dân à?”

Mông Phong nói: “Chưa biết nữa, cứ đi về phía Đông xem sao, mong là Quyết Minh còn sống, chỉ còn chút ít xăng thôi… Giữa trời tuyết mênh mông thế này, phải làm sao giờ?”

Lưu Nghiễn: “Vậy mà anh còn đập bể cửa kính…”

Mông Phong: “Anh không đập bể cửa kính thì sao cứu em được hả! Chẳng nhẽ tung thần chưởng diệt địch à!!”

Lưu Nghiễn: “Anh có thể mở cửa sổ mái ra mà…”

Mông Phong: “Ai còn dư hơi suy nghĩ nhiều như vậy.”

Lưu Nghiễn: “Thôi đi, anh muốn làm dáng cho bảnh thì có, giờ thì chết cóng trong xe luôn… Đừng sáp lại đây! Giờ em không muốn làm! Mệt chết rồi nè!”

Mông Phong: “Cho hôn cái coi, anh lại cứu em lần nữa chẳng lẽ không được thưởng gì sao?”

Mông Phong chồm tới ôm hôn Lưu Nghiễn một lúc, rồi Lưu Nghiễn ngã lưng xuống dãy ghế sau nằm ngủ, lạnh đến độ phát run lập cập, lát sau Mông Phong chợt lên tiếng: “Này, cưng à, dậy dậy, đằng kia có một chiếc xe kìa!”

Lưu Nghiễn choàng tỉnh, vội vàng lao xuống, trận tuyết lớn vùi lấp gần nửa chiếc xe, Lưu Nghiễn liền bảo: “Là của Quyết Minh đó! Mau cầm xẻng lại đây!!”

Mông Phong ra sau xe tìm được cái xẻng quân dụng, Lưu Nghiễn xúc tuyết hất đi, nhưng bên trong không hề có ai.

“Sao lại như vậy?” – Mông Phong bật hỏi.

Lưu Nghiễn kéo mở cửa xe, ngó vào kim xăng, cậu thở phào: “Còn xăng, may quá, ta đổi sang chiếc này đi, chắc là Quyết Minh đã xuống xe đi rồi.”

Mông Phong xúc sạch mớ tuyết sau đuôi xe, bánh xe lọt vào trong hố.

“Thằng khốn nào đào hố chả lấp thế này…” – Mông Phong nghiến răng gồng mình đẩy xe – “Này! Lưu Nghiễn!!”

Lưu Nghiễn: “Gì đó?”

Mông Phong: “Anh đang đẩy xe đây nè.”

Lưu Nghiễn: “Em biết mà, cố lên há.”

Mông Phong: “Em không đến phụ một tay hả?”

Lưu Nghiễn: “Em là dân kỹ thuật nha, sao có thể làm công nhân đẩy xe được?”

Mông Phong uất ức quát lên: “Em không phụ thì thôi đi, ít nhất cũng nhảy khỏi xe giùm cái được không?!”

Cùng lúc đó, ở trên dốc núi.

Nửa tiếng sau khi Quyết Minh bắn đạn tín hiệu ra.

Trương Dân đành nói: “Nhóc cưng, kiểu này chắc họ không đến được rồi, cầu người không bằng tự cứu mình, đừng chờ nữa, để ba nghĩ xem phải làm sao cái đã.”

Quyết Minh thò cả đầu vào trong hang, nhóc hỏi: “Sao ba không đứng lên?”

Trương Dân đáp: “Chân của ba bị té gãy. Đừng khóc! Đã tiếp xương tạm rồi!”

Quyết Minh liền nói: “Con không có khóc, phải chờ bao lâu ba mới trèo lên được?”

Trương Dân: “Gãy xương thì mất cả trăm ngày, chờ đến khi ba có thể tự trèo lên chắc chúng ta đã muốn chết đói trước rồi, con ngó xem xung quanh có zombie không?”

Quyết Minh: “Trong cái hang bên kia có, nhưng đã sập rồi.”

Trương Dân lại bảo: “Thấy chưa, ba thiệt là sáng suốt mà, may mà đã cho nổ hang trước.”

Quyết Minh: “Dạ phải.”

Trương Dân: “Lưu Nghiễn có cho con dây leo núi không?”

Quyết Minh: “Không có.”

Trương Dân: “Khó rồi đây… Con liệt kê xem mình đang có những gì? Chúng ta giải trí chút đi, chơi giải đố nhanh “Làm cách nào để giải cứu ông chú đẹp trai bị nhốt trong hang”, được chứ?”

Quyết Minh lục lọi ba lô, rồi lên tiếng: “Có súng, một cái chai… Hay là lấp tuyết vào hang, sâu bao nhiêu?”

Trương Dân: “Ấy không, hang này sâu lắm, tuyết xung quanh không đủ lấp đâu, hơn nữa chắc chắn ba cũng bị chôn vùi luôn.”

Quyết Minh: “Có súng báo hiệu, dao díp Thụy Sĩ, đây là cái gì? Đồng hồ báo thức à?”

Quyết Minh giơ cái máy dò tìm sự sống vào trong hang, kêu lên tít tít tít, nhóc ngớ ra: “Con quên mất là còn có thứ này.”

Trương Dân: “Nhờ vào sức mạnh tình yêu con đã tìm được ba rồi mà, không sao hết! Còn gì nữa không?”

Quyết Minh: “Nhật ký, mũ, áo khoác, băng cá nhân, a! Có dây thừng.”

Trương Dân: “…”

Trương Dân: “Dây thừng dùng để làm gì?”

Quyết Minh: “Dây leo núi, hên quá!”

Trương Dân: “Ừa! Hên thật! Con ném dây thừng xuống đây đi! Không không, đừng ném nguyên cuộn dây xuống, cột một đầu dây vào thân cây, ném đầu còn lại xuống. Cột chắc vào nhé.”

Quyết Minh cầm một đầu dây ném xuống dưới, Trương Dân quơ tay vài lần mới bắt được, anh dùng miệng giữ đèn pin, gồng sức leo lên thoát khỏi hang động u tối.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Trương Dân rốt cuộc trở lên mặt đất, nháy mắt lại xụi lơ ngồi phịch trên đất, anh ngẩn ngơ nhìn về Quyết Minh, cả hai đều tưởng như đã trải qua mấy đời.

“Nhóc cưng à, thật không uổng công ba thương yêu con.” – Trương Dân khe khẽ bật thốt.

Anh ôm Quyết Minh ngồi vào lòng mình, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời mông lung dịu dàng thả từng bông tuyết mềm mại.

Một tiếng trôi qua, cảm xúc biệt ly đã vơi, lời thề non hẹn biển vừa dứt, ôm nhau khóc mừng cũng nguôi ngoai.

Quyết Minh lại ngồi vọc mãi chiếc dao díp Thụy Sĩ đã được chế lại kia, suýt tý nữa đã bị lưỡi dao hoa quả bắn ra cắt đứt ngón tay, Trương Dân hoảng hốt: “Đừng nghịch nữa, để ba xem thử.”

Anh mở ra mười tám kiểu vũ khí mà Lưu Nghiễn giấu trong con dao, rồi đưa Quyết Minh lưỡi cưa, Quyết Minh đi tới cưa xuống hai nhánh cây, làm thành hai thanh nẹp, dùng dây thừng cố định chân trái của Trương Dân.

“Được rồi.” – Trương Dân cầm khẩu AK, tựa người vào thân cân, lại nói – “Giờ phải tìm thêm cây gậy chống nữa, con đi xung quanh kiếm thử xem, nhớ đừng đi xa quá, ba sẽ ở đây trông chừng cho con, nhóc cưng.”

Quyết Minh ngó quanh quất, rồi leo lên dốc núi, Trương Dân đứng từ xa nói vọng tới: “Ba nhớ trong game RPG (game nhập vai ^^), thường hay giấu đồ vật trong bụi cỏ đấy.”

Quyết Minh liền đáp: “Chỉ có ván cửa thôi, đằng kia có cả phòng ở, muốn vào trong coi thử không ba?”

Trương Dân bảo: “Thôi được rồi! Ba có cách này nè! Đem lại đây cho ba xem. Đừng đi vào phòng ở, rất nguy hiểm. Cứ để đó chờ khi nào bên trong mục hết rồi xông vào sau!”

Mười phút sau, Quyết Minh tỉnh rụi kéo ván cửa đi, Trương Dân thì nằm trên đó, cả hai lê lết xuống núi.

Mười giờ tối, họ đã đến chân núi, vòng qua trạm kiểm soát không có lấy một bóng người, đi lên quốc lộ.

Trương Dân ôm khẩu AK, thỉnh thoảng quay đầu ngó nghiêng, Quyết Minh chợt hỏi: “Có tiếng gì kìa ba?”

Trương Dân bảo: “Đừng lên tiếng.” – Bỗng dưng anh áp tai xuống cánh cửa, cách tấm ván gỗ nghe thấy mặt đất truyền đến từng tiếng nện vang. Tức thì biến sắc.

“Mau tìm một chỗ núp vào… đằng kia.” – Trương Dân gấp gáp – “Nhanh lên, chỗ có hai tảng đá lớn!”

Quyết Minh túm ván cửa kéo lết đi giữa đồng vắng, trong đêm tuyết tỏa ra ánh sáng lờ mờ, giữa không trung hiện lên một vệt xám kỳ dị, Trương Dân vội tắt đèn pin đi.

Dãy đồi núi âm u nhấp nhô nối liền, lại qua một lúc, mặt đất khẽ khàng chấn động.

“Người khổng lồ phải không?” – Quyết Minh nhỏ giọng hỏi.

“Suỵt—” – Trương Dân ra hiệu im lặng, hai người ôm siết lấy nhau giữa khe đá nhỏ hẹp, Trương Dân dùng ngón tay thon dài của mình che kín đôi mắt Quyết Minh, sững sờ  ngẩng đầu nhìn lên.

Quyết Minh vặn mở ngón trỏ của Trương Dân, theo khe hở hé nhìn ra ngoài.

Mặt đất lung lay rung chuyển, lần này đã rõ rệt hơn hẳn, một gã khổng lồ tụ lại từ vô số thi thể ở trên đồng bằng đang chậm rãi tiến về phía họ.

Chiếc Jeep phanh lại bên đường, Mông Phong và Lưu Nghiễn ở trong xe chăm chú nhìn ra trước mặt, đều nín thở.

Mông Phong: “Quay đầu xe không?”

Lưu Nghiễn: “Đừng nhúc nhích, tắt hết đèn đi.”

Trong bóng tối, một gã khổng lồ nện bước xuống đất bằng, phát ra tiếng vang rung trời chuyển đất, chậm rãi di chuyển từ Tây Bắc đến Đông Nam.

Lưu Nghiễn: “Nó tới từ chỗ chúng ta vừa rời đi đấy.”

Mông Phong: “Đừng quay về đó, anh chả muốn quan tâm nói tới từ xó nào, đạn sắp hết tới nơi rồi này.”

Lưu Nghiễn: “Con này với con hồi trước không phải là một.”

Mông Phong nhỏ giọng thì thào: “Anh biết, nó cũng chẳng thèm để ý tới người sống, rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”

Lưu Nghiễn: “Bọn chúng đều đi về hướng Đông Nam, là muốn đi đâu nhỉ?”

Mông Phong: “Sao anh biết được? Biết đâu là đi khai giảng hoặc hẹn hò gì đó…”

Trương Dân ngừng thở, ôm chặt Quyết Minh vào lòng, ngước đầu nhìn.

Bóng đen khổng lồ kia mỗi lần giáng bước đều khiến mặt đất lay chuyển một phen, nó băng qua cánh đồng phủ đầy tuyết, sải bước về phía quốc lộ, dẫm ra từng dấu chân sâu hoắm. Nó lại nâng chân lên, bóng tối tức khắc bao trùm hai người đang núp trong khe đá.

“Aaaa!!!” – Trương Dân run rẩy thét to.

“Suỵt!” – Quyết Minh ra dấu im lặng.

Hai người ngước đầu lên, ngỡ ngàng trợn mắt nhìn bàn chân người khổng lồ giáng xuống. Bàn chân kết chặt từ mớ thi thể  hạ xuống, dẫm lên khe đá họ đang ẩn núp ngập vào sâu hơn một mét, rớt xuống một cánh tay cháy đen.

Cái chân kia nâng lên ngay lập tức, người khổng lồ rời đi.

“Nó đánh rớt tay trái rồi.” – Quyết Minh nói.

Trương Dân: “Không cần nhắc nó, ba thấy nó không thèm để ý đâu. Nhanh lên, mau chạy khỏi chỗ này, đừng bận tâm cái tay đó nữa.”

Quyết Minh kéo ván cửa ló ra khỏi tảng đá, Trương Dân lên tiếng: “Tìm nơi nào khuất gió, nhóm lửa chuẩn bị ngủ… Không xong, lần này lại có tiếng gì đây?”

Quyết Minh chau mày, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, còn chấn động mạnh hơn cả khi người khổng lồ băng qua, phen này tựa như tiếng sấm rền liên miên không ngớt.

Quyết Minh quay đầu nhìn, giữa đêm đen, bụi tung mờ mịt như sóng thần cuốn từ trên đỉnh núi xuống, tuyết lở.

“Chạy mau!” – Trương Dân hô – “Không! Nhóc cưng! Con chạy trước đi!!”

Quyết Minh tăng tốc kéo ván cửa trượt nhanh hơn, Trương Dân nhìn sóng tuyết cuồn cuộn ngay trước mặt, vội hét lên: “Con mau chạy trước! Trốn được rồi thì trở về đào ba ra sau! Ba sẽ nổ súng báo hiệu cho con biết chỗ…”

Quyết Minh: “Chạy trốn kịp mà!!”

Trương Dân: “Vậy nhanh lên! Cố lên con!”

Quyết Minh sải chân, kéo ván cửa liều mạng vắt giò chạy, có điều thể lực cậu nhóc không đủ, mới chạy được hơn năm chục mét thì tốc độ mỗi lúc một chậm dần. Tuyết lở tựa như thiên quân vạn mã, sụp trời nứt đất chạy chồm ập tới, trong đôi mắt thăm thẳm của Trương Dân ánh lên một vệt trắng xóa, ngay cả nói cũng không thốt nên lời.

Tuyết lở gào thét nuốt trọn tảng đá mà họ vừa ẩn nấp ban nãy. Quyết Minh thở hồng hộc, càng chạy càng chậm, sau rốt khom người thở dốc không ngớt. Nhóc quay đầu trông lại, tuyến cuốn đến chỗ cách họ hơn năm mét, dừng lại.

Trương Dân gật gật đầu, thở ra một hơi: “Nghỉ một lát, bữa nay kích thích mạo hiểm quá rồi.”

Quyết Minh thốt: “Ba ơi, con đi không nổi nữa.”

Trương Dân thở dốc rằng: “Ở tại chỗ này qua đêm luôn vậy.”

Anh đang nói chưa dứt lời, đèn xe bỗng chốc bật lên, chiếu sáng cả một đoạn đường dài, còi xe kêu vang hai tiếng, sau đó chiếc Jeep phanh lại.

Mông Phong xuống xe bước tới, ngó đống tuyết sập, lại dòm sang Trương Dân và Quyết Minh.

Mông Phong: “Bạn nhỏ, bạn đúng là chúa bình tĩnh đó.”

.

.

.

End #23.