Lúc đó vận Hán suy vi, Đổng Trác làm thừa tướng chuyên quyền, ép vua Hán dời đô từ Lạc Dương tới Trường An. Còn Trác thì xây cung điện ở Mi Ổ, cách Trường An hơn 200 dặm...Đi về tự ý, không ai dám nói gì.
Một hôm trong bữa tiệc, Trác sai con nuôi là Lã Bố lôi quan Tư không Trương Ôn ra chém đầu, rồi lại đưa vào bàn tiệc cho mọi người xem. Trác nói:
- Vì Trương Ôn đã viết thư liên kết với Viên Thiệu ở Ký Châu định làm loạn, nên ta phải trừ đi.
Các quan im lặng ra về. Vì vậy, đêm đó Tư đồ Vương Doãn trằn trọc không sao ngủ được, bèn đi ra vườn hoa, nét mặt rầu rầu, nhìn trăng mà ứa nước mắt.
Bỗng thấy trong bụi mẫu đơn bên cạnh có tiếng động, lại có tiếng thở dài. Tư đồ họ Vương giật mình, nhìn kỹ lại hoá ra Điêu Thuyền. Vương Doãn nghĩ thầm:"Đứa con gái mười sáu mười bảy tuổi đầu, đêm hôm khuya khoắt lại ở ngoài vườn một mình, chắc có chuyện tư tình chi đây...
Họ Vương bèn sẵng giọng:
- Đêm hôm khuya khoắt mà mi ra đây thở ngắn than dài, hẳn có chuyện hẹn hò vụng trộm gì?
Nàng bèn quỳ sụp xuống đất rồi thưa:
- Trăm lậy đại nhân, tiểu nữ ơn người nuôi nấng như con đẻ, đâu dám làm việc vô luân?
Vương Doãn hỏi:
- Vậy tại sao lại thở than một mình đêm khuya vườn vắng?
Điêu Thuyền thưa:
- Gần đây tiểu nữ thấy đại nhân nét mặt luôn buồn rầu. Chiều nay lại thấy người ở triều về có vẻ thảng thốt, đứng ngồi không yên, cho nên tiểu nữ áy náy dạo vườn, không ngờ nỗi niềm than thở lại kinh động đến người. Nếu đại nhân đã coi như con cái, có việc gì cần, xin cứ dạy bảo. Cho dù gan óc nay lầy đất cũng nguyện chẳng từ nan.
Họ Vương nhìn dáng điệu, nghe giọng nói Điêu Thuyền tha thiết...Bụng nghĩ thầm: "Có khi vận hội nhà Hán lại được cứu vãn bở đứa con gái này chăng?". Nghĩ rồi bảo Điêu Thuyền vào phong đọc sách. Sau đó, bảo nàng ngồi lên sập và Doãn quỳ xuống lạy.
Nàng hoảng hốt bước xuống thềm sụp lạy dưới chân họ Vương, nức nở run giọng nói:
- Sao đại nhân lại làm như vậy?
Vương Doãn cũng ứa nước mắt nói:
- Con hãy thương lấy trăm họ nhà Hán...
Nói rồi họ Vương kể cho Điêu Thuyền nghe chuyện Đổng Trác ức hiếp vua, đè nén các quan, và chuyện Trác sai con nuôi là Lã Bố giết Tư không Trương Ôn ngay trong bữa tiệc sáng nay giữa triều đường, vì cớ Trương Ôn có hẹn thư với Viên Thiệu đem quân Ký Châu về trừ khử gian thần họ Đổng...rồi nói với Điêu Thuyền:
- Lã Bố sức mạnh phi thường, nhưng cũng là loại hiếu sắc, chả kém gì bố nuôi Đổng Trác. Nay ta định bàn với con làm kế liên hoàn, dùng sắc đẹp để ly gián hai đứa, rồi xúi giục làm cho Lã Bố giết Đổng Trác đi là được việc. Vậy ý con thế nào?
Điêu Thuyền thưa:
- Con đã thưa rằng dấu phải gan óc lầy đất cũng cam lòng. Xin người cứ nghĩ kế, con sẽ làm theo.
Vương Doãn nói:
- Chuyện mà bị lộ thì ta sẽ bị giết cả ba họ.
Điêu Thuyền nói:
- Xin cha đừng ngại, com mà không đền đáp được nghĩa lớn nguyện sẽ chết dưới muôn ngàn gươm giáo.
Sau khi đã bàn định xong, Tư đồ Vương Doãn cho người mang mấy viên ngọc quý và một chiếc mũ dát vàng tới biếu Lã Bố. Bố rất thích, bèn nói với người nhà họ Vương:
- Ngàu mai ta sẽ đến dinh quan Tư đồ để đáp lễ.
Hôm sau, quả nhiên Lã Bố đến nhà Vương Doãn. Doãn sai người bày tiệc khoản đãi. Lã Bố dè dặt nói:
- Lã Bố chỉ là một tên tiểu tướng ở dinh quan thừa tướng, dám đâu sánh với bậc đại thần như ngài.
Vương Doãn ân cần nói:
- Thiên hạ ngày nay không có ai đáng là anh hùng như tướng quân cả. Tôi nay kính trọng tướng quân không phải vì địa vị chức tước, mà vì tài đức của tướng quân đó.
Lã Bố nghe nói vui mừng. Trong tiệc rượu, Tư đồ họ Vương luôn ca ngợi Đổng Trác thí sư và Lã Bố. Bố càng cao hứng uống cạn những ly lớn. Thấy Bố đã ngà ngà chuyếnh choáng, Vương Doãn sai thị nữ gọi Điêu Thuyền ra chào Lã Bố. Bố thấy Điêu Thuyền cực kỳ xinh đẹp, ngẩn ngơ hồn phách nói:
- Người nào thế?
Vương Doãn nói:
- Đó là con gái nhỏ của lão phu, tên là Điêu Thuyền. Nay được tướng quân hạ cố đến chơi lại đối xử thân như người một nhà, nên lão phu cho gọi cháu ra chào bậc anh hùng thiên hạ.
Nói rồi sai Điêu Thuyền rót rượu vào ly lớn bưng mời Lã Bố. Vừa mới đưa mắt nhìn Lã Bố, Bố cao hứng uống một hơi hết ngay. Điêu Thuyền lại rót đầy một ly rượu và lại tủm tỉm cười mời Lã Bố, Lã Bố lại uống một hơi mấy ly liền. Điêu Thuyền giả dò thẹn thùng, vờ xin phép lui vào trong, Vương Doãn nhỏ nhẹ nói:
- Lã tướng quân đây là bạn chí thân của cha, con cứ tự nhiên không phải e ngại.
Nàng bèn nhè nhẹ ngồi gần sát bên cạnh Lã Bố. Lúc này Lã Bố cứ nhìn chằm chặp vào Điêu Thuyền và lại uống mấy cốc rượu lớn do Điêu Thuyền mời...Tư đồ Vương Doãn giả đò say rượu nói với Lã Bố:
- Lão phu có điều này muốn nói, e làm phật ý tướng quân.
Bố nói:
- Xin đại nhân cứ dạy.
- Nếu tướng quân không chê tiện nữ xấu xí, xin cho nó được lạm dự vào hàng tỳ thiếp của người anh hùng.
Lã Bố đứng bật dậy vái Vương Doãn:
- Nếu quả thật được như vậy, Bố này xin một đời làm thân trâu ngựa để tạ ơn sâu.
Nói rồi nhìn Điêu Thuyền, Thuyền cũng đong đưa mắt đáp tình. Vương Doãn nói:
Vậy nay mai xin chọn ngày lành tháng tốt, lão phu sẽ đưa tiện nữ đến phủ đệ tướng quân.
Lã Bố vái tạ mấy lần rồi ra về.
Vài ngày sau gặp Đổng Trác ở triều đinh, Tư đồ Vương Doãn kính cẩn vái chào, thưa:
- Lão phu muốn rước Thái sư hạ cố đến thăm tệ xá, nhưng e làm phật ý ngài.
Đổng Trác nói:
- Vương Tư đồ đã có nhã ý, lẽ nào ta dám chối từ?
Hôm sau Đổng Trác cùng đoàn tùy tùng mang đầy gươm giáo đến nhà Vương Doãn. Vương Doãn mặc phẩm phục. ra xe chào đón, rồi mời vào nhà. sau đó lại vái lậy dưới thềm. Trác đuổi bộ hạ ra, dắt Vương Doãn vào ngồi bên cạnh, Doãn nói:
- Công đức của Thái sư vô cùng to lớn, xưa nay chưa có ai sánh nổi.
Đổng Trác đắc ý, mỉm cười. Doãn sai bày tiệc và gọi nhạc công ra hát. Trác uống khá say. Vương Doãn mời Trác vào nhà trong. Trác bảo vệ sĩ lui ra ngoài. Doãn rót một ly rượu mời Trác và nói:
- Hiện nay Thiên tử nhu nhược, làm mất lòng dân, nếu như những đáng hùng tài như Thái sư mà thay trời trị nước thì phúc cho thiên hạ lắm.
Trác cười bảo:
- Nếu vận trời như thế, thì Vương Tư đồ xứng đáng công đầu.
Doãn sai đốt đèn đuốc sáng trưng, lại bày tiệc rượu và nói với Trác:
- Xin Thái sư cho múa hát mừng vui.
Đổng Trác bảo:
- Thế thì tốt.
Vương Doãn cho vén bức rèm lên. Điêu Thuyền đứng phía trong vừa múa vừa hát, mát luôn luôn liếc nhìn Đổng Trác mỉm cười. Trác thấy Điêu Thuyền rất kiều diễm, bèn gọi Thuyền lại gần và hỏi Vương Doãn:
- Bé gái này ở đâu thế?
- Dạ, nó là ca nhi trong phủ, tên gọi Điêu Thuyền.
Rồi lại sai Điêu Thuyền hát múa và mời rượu Thái sư. Trác uống một hơi hết ly rượu rồi chằm chằm nhìn Điêu Thuyền, hỏi:
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Điêu Thuyền e lệ liếc nhìn tình tứ rồi nói nho nhỏ:
- Tiện thiếp vừa đôi tám xuân xanh.
Trác cười bảo:
- Quả là trần gian hiếm có.
Vương Doãn nói luôn:
- Lão phu có ý muốn dâng lên quý phủ, không biết Thái sư có đồng ý nhận cho chăng?
Đổng Trác cười ha hả nói ngay:
- Ý tốt của quan Tư đồ, như vậy ta biết lấy gì tạ lại?
Doãn thưa:
- Nếu tiểu nữ được hầu hạ tỏng Quý phủ thì đó là phúc lớn cho nhà lão phu.
Trác cảm ơn hai ba câu rồi đứng dậy ra về. Vương Doãn sai Điêu Thuyền cùng đi theo xe Đổng Trác. Bản thân Doãn còn cưỡi ngựa theo tận đến phủ Thái sư.
Doãn đi được một quãng thì có tiếng ngựa đi nước kiệu phía sau, và có nhiều binh sĩ cầm đèn lồng chạy hối hả. Doãn vừa nhìn đã thấy Lã Bố cầm kích phi ngựa tới nắm tay áo Doãn, hỏi gắt:
- Vương tư đồ đã nhận gả con gái cho ta, sao nay lại cung tiến cho Thái sư?
Doãn giả dò nhìn trước nhìn sau, rồi nói nhỏ:
- Xin tướng quân bớt nóng, nói chuyện dọc đường không tiện, xin tướng quâb quá bộ lại tệ xá.
Lã Bố dong ngựa cùng về ngay nhà Vương Doãn. Sau khi mời ngồi, Doãn nói:
- Thái sư nghe tin lão phu gả Điêu Thuyền cho tướng quân nên muốn tới coi mặt mũi con dâu ra sao. Khi đến, Thái sư có truyền gọi Điêu Thuyền ra chào. Rồi bảo hôm nay đẹp ngày ông ta sẽ đưa dâu về. Như vậy thì tướng quân bảo lão phu khước từ sao được? Cháu nó còn ít tư trang, hôm nào tôi sẽ xin đưa tới.
Lã Bố nghe thấy thế, vội vã từ biệt họ Vương, phi ngựa ngay về nhà để đợi Điêu Thuyền. Nhưng qua một đêm không thấy gì cả, bèn sang phủ tướng nghe ngóng, rồi vào trong nhà hỏi người hầu. Họ nói:
- Đêm qua Thái sư nghỉ với nàng hầu mới, bây giờ vẫn còn an giấc.
Lã Bố bèn lẻn vào sau phòng ngủ của Đổng Trác xem sao. Vừa lúc Điêu Thuyền đang ngồi trong song cửa chải tóc, chợt thấy Lã Bố bên hồ sen, nàng vội vã lấy tay áo đưa lên lau nước mắt. Bố nhìn một lúc, trở ra rồi quay vào.
Lúc này Đổng Trác đã dậy, thấy vậy, bèn gọi Bố lên nhà hỏi:
- Bên ngoài có việc gì khẩn không?
Bố lễ phép thưa:
- Không ạ!
Trác bảo:
- Thế thì cho Phụng Tiên lui ra.
Lã Bố trở ra, trong lòng hậm hực tức tối. Vài ngày sau, Đổng Trác mệt. Điêu Thuyền hầu hạ thuốc men cơm nước bên giường suốt ngày đêm không hề thay áo quần. Trác cho là Điêu Thuyền thực lòng yêu quý mình, nên càng chiều chuộng hơn.
Bố nghe tin Đổng Trác mệt ốm, mượn cớ vào thăm để tìm cách gặp Điêu Thuyền. Lúc ấy, Trác chưa dậy. Thấy Lã Bố đến, Điêu Thuyền ngó ra nhìn, dùng một tay trỏ vào trái tim, rồi lại trỏ vào Đổng Trác, một tay lấy vạt áo lau mắt đẫm lệ.
Bất chợt Trác thức giấc, nhìn thấy Lã Bố bên giường, còn Điêu Thuyền nép sau giường, bỗng nổi con thịnh nộ, quát to:
- Phụng Tiên ra ngay. Từ nay cấm chỉ không cho vào nhà.
Lã Bố hậm hực đi ra. Vừa gặp con rể Trác là Lý Nho từ ngoài vào. Nho thấy mặt Bố hầm hầm hỏi lý do. Lã Bố gắt gỏng:
- Ông vào mà hỏi.
lý do tai sao quát mắng Lã Bố. Trác bèn kể lại chuyện Bố trêu ghẹo nàng hầu của mình, Nho thưa:
- Thái sư muốn có được thiên hạ, thì phải sử dụng anh hùng. Lỡ ra Lã Ôn hầu thay lòng đổi dạ, thì hỏng hết việc lớn.
Trác có vẻ suy nghĩ, hỏi Nho:
- Giờ nên làm thế nào?
Nho thưa:
- Ngày mai nên gọi Lã Ôn hầu vào, cho ít vàng lụa, ngọt ngào vỗ về mấy câu sẽ êm thấm được.
Trác nghe lời, sáng sau cho gọi Lã Bố vào, cho mấy chục cân vàng và gấm vóc, rồi ngọt ngào nói:
- Gần đây, nhiều lúc ta bị hoảng hốt tâm thần, hôm qua quá nóng nẩy, mong con đừng chấp.
Lã Bố nhận vàng và gấm, lạy tạ. Cách đó mấy ngày, Đổng Trác vào triều bàn việc. Bố mang kích theo hầu, nhưng bụng dạ vẫn nghĩ tới Điêu Thuyền. Khi các quan tan chầu, Hán Hiến đế mời riêng Thái sư Đổng Trác ở lại để trao đổi thêm nhiều chuyện. Thấy thế, Bố nghĩ bụng: "Sao không nhân cơ hội này đi tìm nàng hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện". Nghĩ vậy, Lã Bố bèn ra khỏi cung, nhảy lên ngựa phi về lối phủ Tướng.
Bố mang cả cây kích vào nhà trong, tìm Điêu Thuyền. Chưa kịp hỏi câu nào thì nàng đã bảo:
- Xin tướng quân hãy ra Phụng Nghi đnh đợi thiếp.
Lã Bố nghe lời, ra luôn hiên đình, lát sau Điêu Thuyền ra.
Vừa nhìn thấy Bố, nàng đã chạy tới như người thân thiết, nắm vạt áo Bó, nức nở kể:
- Từ hôm được gả về tướng quân, thiếp cho là phúc lớn đời mình. Nào ngờ Thái sư lại sinh lòng bất lương...
Tới đó, Điêu Thuyền òa khóc, rồi nói tiếp:
- Ngay lúc đầu thiếp đã định liều chết ngay. Nhưng nghĩ rằng chưa từ biệt tướng quân một lời. Bây giờ xim cho thiếp chết luôn trước mặt tướng quân để tỏ tấm lòng.
Nói rồi, lao về phía hồ sen và sắp nhảy xuống, thì Lã Bố kịp chạy theo ôm lấy nàng và nói:
- Kiếp này ta không lấy được nàng thì không đáng mặt anh hùng.
Điêu Thuyền khóc nói:
- Ở đây một ngày đối với thiếp dài như một năm, ngày đêm đợi chàng cứu vớt.
Lã Bố nói:
- Hôm nay là ta phải lén tới đây. Ở lâu sợ thằng giặc già đó nghi ngờ, thôi ta phải đi đây.
Điêu Thuyền nắm lấy vạt áo Lã Bố lôi lại nói:
- Từ trước tới nay, thiếp từng nghe uy danh tướng quân lừng lẫy, sai khi gặp mặt lại càng rõ khí thế anh hùng. Nào ngờ chàng cũng bị kẻ khác kiềm chế. Thôi cứ để thiếp thác cho rồi.
Nói đoạn lại toan vùng ra phía bờ hồ. Lã Bố nghe nói, ngượng đỏ mặt, một tay giữ Điêu Thuyền, một tay ném chiếc kích sang một bên, ôm lấy nàng an ủi... quyến luyến không nỡ dời nhau.
Đổng Trác ở trên điện, chợt quay lại không thấy Lã Bố, vội cáo từ Hiến Đế, lên xe về ngay phủ. Thấy ngựa xích thố của Bố buộc trước cổng lớn, trong lòng sôi sùng sục, hỏi lính canh cổng. Lính canh thưa:
- Ôn hầu vào nhà trong đã lâu.
Trác vội vào luôn trong nhà cũng không thấy Bố, lên tiếng gọi Điêu Thuyền cũng khồng thấy thưa. Hỏi hầu gái thì mới biết Điêu Thuyền đã ra vườn xem hoa.
Đổng Trác vội đi ra vườn thấy cây kích dựa ở bên, nhìn lên thấy Lã Bố và Điêu Thuyền quấn quít bên nhau. Trác cả giận quát to một tiếng bước xấn tới.
Bố nhìn thấy Trác, bất giác luống cuống, vội đẩy Điêu Thuyền ra rồi chạy đi. Trác nắm cây kích lao theo, nhưng cây kích quá nặng, Trác lại phục phịch, nên ngã lăn ra đất. Đến lúc vùng đứng dậy thì Bố đã chạy xa rồi.
Lã Bố chạy ra cửa vườn, lại gặp Lý Nho đi vào. Nho lên tiếng gọi. Bố miệng đáp nhưng chân vẫn chạy ra ngoài cửa. Nho vội vàng rảo bước vào trong nhà thì bất ngờ gặp Đổng Trác hầm hầm xô ra. Hai người va phải nhau, cùng ngã lăn xuống đất.
Lý Nho vội nâng Đổng Trác lên và luôn miệng tạ tội. Trác nói:
- Chuyến này không thể tha cho thằng giặc ấy được.
Nho thưa:
- Xin Thái sư bớt giận, Điêu Thuyền chẳng qua chỉ là một đứa con gái. Còn Lã Bố là một viên mãnh tướng tâm phúc của Thái sư.sao Thái sư không nhân dịp này đem Điêu Thuyền cho hắn, chắc hắn sẽ chịu ơn mà đền đáp hết lòng.
Đổng Trác có vẻ đăm chiêu rồi bảo:
- Được, để ta suy nghĩ.
Lý Nho ra rồi, Đổng Trác vào nhà trong, gọi Điêu Thuyền ra mắng:
- Sao nhà ngươi dám tư tình với Lã Bố?
Điêu Thuyền khóc lóc thưa:
- Tiện thiếp đang đứng xem hoa thì Lã Bố ở đâu xộc đến. Thiếp toan tránh vào nhà thì hắn cầm kích và kéo thiếp tới bệ đình. Thiếp định lao xuống hồ sen, thì hắn nắm lấy vạt áo rồi ôm lấy thiếp. Đang lúc thiếp giằng co cựa quậy thì may được Thái sư vào.
Nói xong khóc òa, nước mắt dàn dụa. Đổng Trác bảo:
- Ta đang định gả mi cho Lã Bố đây.
Điêu Thuyền giật mình, khóc rống lên, nói:
- Tiện thiếp đã đội ơn hầu hạ Thái sư, nay Thái sư lại đem gả thiếp cho một đứa tôi đòi. Thiếp thà chết chứ không chịu nhục.
Nói đoạn, rút thanh gươm treo trên tường chực đâm vào người. Đổng Trác thấy thế, vội vàng ôm lấy, giằng gươm rồi vỗ về.
- Vừa rồi là câu ta bỡn nàng đó thôi.
Điêu Thuyền ngã ngay vào vòng tay Đổng Trác. Hôm sau, Lý Nho vào gặp Trác thưa:
- Hôm nay đẹp ngày, Thái sư nên đưa Điêu Thuyền đến chỗ Lã Bố đi.
Đổng Trác nói:
- Ta nghĩ lại thấy làm như vậy không hợp lẽ. Ta với Bố là tình cha con.
Lý Nho thưa:
- Xin Thái sư đừng vì một đứa con gái mà để lỡ việc lớn.
Trác sẵng giọng bảo Lý Nho:
- Liệu nhà ngươi có đem vợ nhà ngươi cho Lã Bố không? Từ nay cấm chỉ không được nhắc câu nào tới Điêu Thuyền nữa.
Nho thở dài đi ra. Trác vào nhà, Điêu Thuyền hỏi:
- Thái sư có điều gì không được vui thì phải?
Trác liền kể lại chuyện Lý Nho đến giục đưa nàng sang chỗ Lã Bố. Điêu Thuyền vừa nghe dứt lời đã khóc òa, sà vào lòng Đổng Trác, nức nở nói:
- Nho với Bố thân thiết từ lâu. Đây là mưu mẹo của Nho.Thân phận thiếp thế nào cũng tan nát vì bọn mày mất thôi.
Trác vội an ủi:
- Nàng đừng lo, mọi việc còn có ta chứ.
Điêu Thuyền thưa:
- dù Thái sư có lòng thương yêu thực, nhưng nếu ở đây lâu, e Lã Bố sẽ làm điều bất trắc.
- Thôi được, để ta đưa nàng về Mi Ổ.
Điêu Thuyền lấy vạt áo lau nước mắt, lạy tạ. Ngay hôm ấy, Đổng Trác ra lệnh đưa Điêu Thuyền về Mi Ổ. Điêu Thuyền ngồi trong xe, thấy Lã Bố đứng xa trông vào xe. Điêu Thuyền giả cách lấy áo che mặt như đang khóc. Lã Bố thấy vậy lòng đau như cắt, rồi ghì cương ngựa, đứng đợi cho xe đi khuất mới quay về. Chợt đâu có tiếng hỏi:
- Sao tướng quân không đi cùng Thái sư mà lại đứng một mình buồn rười rượi thế kia?
- Thôi thế thằng giặc già chiếm mất rồi.
Vương Doãn nói:
- Thái sư chiếm đoạt cái gì?
- Chiếm đoạt con gái của Tư đồ chứ gì nữa.
Tư đồ Vương Doãn giả đò kinh ngạc:
- Mấy bữa nay, người mệt, nên không ra ngoài. Tiện nữ vẫn còn ở chỗ tướng quân cơ mà?
Lã Bố hậm hực nói:
- Nó ngủ với Điêu Thuyền từ hôm đầu rồi.
Vương Doãn ngẩng mặt lên trời, thở dài:
- Ôi! Sao mà có thể như vậy nhỉ?
Rồi mời Lã Bố tới nhà uống rượu. Rượu ngà ngà...Bố liền kể cặn kẽ chuyện gặp Điêu Thuyền ở Phụng Nghi đình.
Vương Doãn đỏ mặt nói:
- Thế là con gái tôi bị người ta làm nhục rồi, còn tướng quân thì mất vợ. Tôi e thiên hạ sẽ chê cười thôi.
Lã Bố hỏi:
- Quan Tư đồ bảo thiên hạ sẽ chê cười ai?
Vương Doãn nói:
- Họ sẽ chê cười chúng ta. Tôi già yếu rồi chẳng lamg gì được chỉ tiếc cho tướng quân là bậc anh hùng lừng lẫy mà cũng phải chịu nhục.
Nghe vậy, Lã Bố bất giác dằn mạnh cốc rượu đang uống dở, quát lên một tiếng.
Vương Doãn giả đò hốt hoảng xin lỗi.
- Tôi chót lỡ lời, mong tướng quân đừng giận.
Lã Bố nói dằn giọng:
- Thế này thì không chịu nổi được nữa, phải giết nó mới thôi.
Doãn vội lấy tay bịt miệng Lã Bố và nói:
- Xin tướng quân đừng nói như thế, lỡ liên lụy đến lão phu.
Lã Bố nói luôn:
- Quan Tư đồ không phải ngại gì. Trượng phu ở đời không thể luồn cúi kẻ khác mãi được. Có điều tôi và thằng giặc già ấy lại có tình bố con, làm thế sợ người ta chê cười.
Doãn mỉm cười rồi nói:
- Thế lúc ở Phụng Nghi đình thì tình bố con để ở đâu? Tướng quân họ lã chứ có phải họ Đổng đâu?
Lã Bố vụt đứng dậy nói:
- Quan Tư đồ không nói thì tôi còn mơ hồ.
Khi thấy Lã Bố đã quyết tâm, Vương Doãn bèn rót rượu mời Lã Bố cạn chén rồi nói:
- Vì nhà Hán mà trừ hại thì tướng quân sẽ được tiếng là tôi trung. Nhưng lão phu e việc lớn lại không thành thì chuốc phải vạ lớn.
Lã Bố bèn rút thanh dao ngắn đeo bên mình, chích máu ở đầu ngón tay cho vào chén rượu, vái đưa cho Vương Doãn và nói:
- Xin quan Tư đồ yên tâm, chén rượu thề này xin làm chứng.
Vương Doãn cũng quỳ theo, nói:
- Cơ nghiệp nhà Hán không đồi bại đều là do tướng quân. Xin tướng quân đừng tiết lộ việc này cho ai. Lão phu sẽ báo với tướng quân sau.
Lã Bố nhận lời, chào từ biệt.
Tư đồ Vương Doãn bèn cùng các quan triều thần thân tín là Sỹ Tôn Thụy và Hoàng Uyển bàn mưu trừ Đổng Trác.
Sỹ Tôn Thụy nói:
- Ta có thể viên cớ nhà vua mệt mỏi, nên muốn được gặp quan Thái sư bàn việc nước, một mặt viết mật chỉ cho Vua trao cho Lã Bố đem quân mai phục sẵn ở Triều đường, đợi Trác đến giết.
Mọi người thấy được, nhưng chưa biết sai ai đi Mi Ổ mời Đổng Trác. Sỹ Tôn Thụy lại bảo:
- Theo tôi Kỵ Đô Úy Lý Túc vốn cùng quê với Lã Bố. Ít lâu nay không được Đổng Trác thăng chức, nên vẫn mang trong lòng oán hận, nay nên sai đi.
Vương Doãn bèn cho người mời Lã Bố đến bàn việc. Lã Bố đồng ý tất cả. Lại cho người đi mời Lý Túc. Khi Túc tới, Lã Bố vái chào nói:
- Ngày trước chính túc hạ khuyên tôi nên trừ Đinh Kiến Dương để về với Đổng Trác, quy phuc triều đình, nay Trác lại cậy thế làm liều át vua, át dân, thần và người đều căm giận. Vậy tôi muốn trừ khử, ông thấy thế nào?
Lý Túc nghe xong bèn nói:
- Tôi không ngờ tướng quân là con người trọng nghĩa đến vậy, vậy tôi xin hết lòng.
Nói rồi Lý Túc lấy một chiếc tên bẻ đôi cùng thề với mọi người. Sau đó dẫn mấy chục kị binh đem chiếu vua đến Mi Ổ mời Đổng Trác. Trác cho vào, hỏi:
- Chiếu chỉ của Thiên tử về việc gì vây?
Lý Túc cung kính nói:
- Nhà vua ốm mệt mới khỏi, nay muốn họp các quan văn võ lại để bàn việc nhường ngôi cho Thái sư, nên sai tôi mang chiếu chỉ tới.
Đổng Trác còn nghi ngờ, bèn hỏi thêm:
- Vậy quan Tư đồ Vương Doãn có ý kiến gì?
Lý Túc nói:
- Vương Doãn trông coi việc đắp đàn "Nhường ngôi", chỉ chờ Thái sư về thôi.
Đổng Trác mừng rỡ, sai các tướng tâm phúc như Lý Thôi, Quách Dĩ, Trương Tế, Phàn Trù ở lại giữ Mi Ổ, Trác bảo Lý Túc:
- Công việc xong xuôi, ta sẽ phong cho ngươi làm Chấp Kim Ngô.
Lý Túc vái tạ. Đổng Trác vào từ biệt Điêu Thuyền, bảo:
- Nàng sắp làm Phi hậu tới nơi rồi. Cứ yên tâm ở đây chờ ta.
Điêu Thuyền mừng rỡ, sụp xuống lạy tạ.
Xe ngựa Trác về Trường An, trăm quan ra đón rước. Chỉ có Lý Nho cáo ốm không đến. Khi Đổng Trác vào Tướng phủ, Lã Bố tới chào, Trác bảo:
- Ta sẽ cho Ôn hầu thống lĩnh tất cả binh tướng thiên hạ.
Lã Bố cúi đầu tạ ơn.
Sáng hôm sau, Đổng Trác hiên ngang lên xe vào triều. Trăm quan đứng đón hai bên đường, Lý Túc cầm gươm trần, đi bộ làm tiên phong.
Tại cửa cung, quân lính của Trác đều đợi ở ngoài. Chỉ có vài chục tùy tùng đi theo. Vào khỏi cửa cung mấy chục bước, Đổng Trác chợt thấy Tư đồ Vương Doãn và những người khác đều cầm gươm trần đứng ở dưới chân điện, Trác hơi nghi ngại, hỏi Lý Túc:
- Những người kia cầm gươm là ý gì?
Lý Túc không trả lời. Bỗng Vương Doãn hô to:
- Phản tặc đã tới, các võ sĩ đâu?
Hàng trăm võ sĩ xông ra đâm Trác. Nhưng áo giáp của Trác dày không thủng, nên chỉ bị thương ở cánh tay và ngã ra ngoài xe.
Trác gọi to:
- Phụng Tiên con ta đâu mau lại đây.
Lã Bố ở sau xe, nghe goi đến tên, bèn nhảy ra dùng kích đâm thẳng vào cổ Đổng Trác. Lý Túc cầm gươm cắt đầu Đổng Trác giơ lên.
Lã Bố liền cầm tờ chiếu chỉ của vua ra và nói:
- Có chiếu chỉ của nhà vua! Chỉ giết phản tặc Đổng Trác, còn mọi người đều không có tội, ai ở đâu xin về đấy.
Quân sĩ reo hò rồi giải tán.
Vương Doãn sai Lã Bố cùng Hoàng Phủ Tung đem quân tới Mi Ổ bắt gia quyến Đổng Trác và tịch thu của cải. Bọn tướng giữ Mi Ổ, nghe tin Trác bị giết, và Lã Bố lại đem quân tới, nên ngay đêm đó trốn đi luôn. Lã Bố tới Mi Ổ, việc trước tiên là tìm tới chỗ Điêu Thuyền.